Hai người thu thập xong, chỉ chốc lát, Dương Mật bọn họ quay trở lại. Nàng thấy Thẩm Ngôn lúc này đã tỉnh đang ngồi nói chuyện với Địch Lệ Nhiệt Ba:
- Thẩm Ngôn, anh đã tỉnh rồi.
Dương Mật thấy Thẩm Ngôn, trước tiên liền xông qua, ôm cổ Thẩm Ngôn, hung hăng hôn lên mặt hắn một ngụm. Nhất thời sắc mặt Thẩm Ngôn đỏ lên, cực kỳ lúng túng, thầm nghĩ:
- Cô bé này thật là sao hôm nay, mạnh bạo thế a, bình thường lãnh tĩnh lắm cơ mà?
Dương Mật biết mình thất thố, xấu hổ ôm cũng ôm rồi, ta mặc kệ, thầm than mình càng ngày càng khó kiềm chế khi gặp hắn. Hai quản lý thì quay mặt đi bộ dạng tìm xem tối nay có mặt trời không.
Dương Mật bất chợt nhíu nhíu mũi, ngửi quần áo của Thẩm Ngôn rồi hỏi:
- A, Mùi này là mùi gì?
Thẩm Ngôn nhất thời kinh hãi, mới vừa rồi là ĐỊch Lệ Nhiệt Ba phun lên y phục của mình không ít a...
- Cái kia không có gì, là mùi mồ hôi, mùi mồ hôi. Em mau đứng lên đi, nhiều người nhìn kìa.
Thẩm Ngôn vội vàng đẩy Dương Mật ra. Địch Lệ Nhiệt Ba bên cạnh giờ phút này đỏ bừng cả khuôn mặt nào có quan tâm Dương Mật đang ôm ấp chồng mình, dâm thủy nàng làm quần ướt một mảng lớn chảy cả xuống đùi, cúi đầu không dám nhìn mọi người, lấy cớ đi nhà vệ sinh để chạy trối chết.
Dương Mật ngồi xuống ở bên cạnh Thẩm Ngôn, nhìn Thẩm Ngôn lo lắng hỏi.
- Như thế nào rồi Thẩm Ngôn, cảm giác như thế nào?
Thẩm Ngôn nhẹ nắm tay nàng an ủi, tình cảm của nàng sao hắn không biết, bất quá mới vừa ‘ra’ không bao lâu làm cho hắn bước vào ‘giai đoạn hiền giả’ nên cảm thấy có lỗi với Dương Mật, từ từ sẽ bù đắp cho nàng sau.
(Giai đoạn hiền giả: là giai đoạn sau khi đàn ông xuất tinh, sẽ cảm thấy mình tội lỗi, cảm thấy tửu sắc không còn vướng thân, cảm thấy thanh tâm quả dục như các vị hiền giả, tự hứa với lòng sẽ không như vậy nữa, đây là lần cuối, nhưng thường chỉ kéo dài 1 giờ đến 2 giờ)
- Không có chuyện gì, tốt rồi, có thể xuất viện.
Dương Mật thở dài nhẹ nhỏm, nàng đi vào vấn đề chính:
- Về chuyện anh xung đột với Lý Thanh Phong, hắn có dây mơ rễ má rất lớn, em phải nhờ đến gia gia của em mớ có thể tạm thời ém vụ này lại, anh có suy nghĩ gì không?
- Lý Thanh Phong? Không phải hắn chỉ là diễn viên thôi sao?
Dương Mật xoa xoa trán:
- Lý Thanh Phong đúng là diễn viên, nhưng cha của hắn là Lý Hiến Thành lại là Bí thư tỉnh ủy Giang Tô, Lý Thanh Phong nổi tiếng được nuông chiều từ bé, anh đụng phải hắn là đụng phải ổ kiến lửa rồi.
- Cũng may em gia gia em khá có tiếng nói trong tổng quân khu phòng thủ phía Bắc, tuy đã về hưu nhưng ông đã vận dụng quan hệ với Tòa án tạo áp lực lên Lý Hiến Thành, dù sao thông qua nhân chứng, video ghi lại thì phần đúng vẫn thuộc về chúng ta.
Thẩm Ngôn trầm mặc, hắn thừa biết Lý Hiến Thành sẽ không bỏ qua như vậy, trải qua ký ức của Lý Thanh Phong, hắn biết được Lý Hiến Thành cũng thuộc dạng tâm ngoan thủ lạt.
- Đúng rồi! Ký ức? Iris, khi đó ta có nắm giữ một kỹ năng [Phát xét] đó là thế nào?
Thẩm Ngôn nghi hoặc hỏi Iris.
- Đó là ‘gói quà’ khi chủ nhân thăng cấp lên Nhị tinh, kỹ năng có khả năng bóc ra AND chứa ký ức của con người xét trên thước đo nhân tính để phán đoán tội ác, từ đó hấp thu linh hồn người phạm tội, nhằm tăng năng lực của bản thân, do đẳng cấp hệ thống trở về Chuẩn Nhất tinh nên [Phán xét] tạm thời vô hiệu.
- A nếu nói như thế, ta giống như là Người Phán Xử à, đó cũng là một con bài giúp ta tăng cấp rồi, ngon!
Hắn bình tĩnh quay qua an ủi Dương Mật:
- Lúc đó là tình thế bắt buộc, hơn nữa…
Thẩm Ngôn chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện, Dương Mật khi biết được hắn vì mình và Nhiệt ba mới xung đột với Lý Thanh Phong thì cảm động không thôi, hận không thể nhào vào lòng hắn.
- Thẩm Ngôn, anh nghỉ ngơi vài ngày nhé, tạm thời không cần nấu cơm cho chúng em nữa.
Thẩm Ngôn gật gật đầu, kỳ thực lúc nãy hoạt động với Địch Lệ Nhiệt Ba là hắn cơ bản hồi phục rồi, linh lực đã quán chú chữa trị tổn thương tinh thần lẫn cơ thể hắn, nhưng vợ đã yêu cầu thì cứ im lặng mà nghỉ ngơi thôi.
Lúc này Địch Lệ Nhiệt Ba đã chỉnh sửa xong từ toilet đi ra, Dương Mật bảo nàng và hai trợ lý về trước.
- Cậu không được ăn vụng chồng của tớ đấy?
Có được chính mình là kinh nghiệm sống, Địch Lệ Nhiệt Ba rất sẽ tên sắc lang này sẽ ‘ăn’ luôn Dương Mật.
- Ăn cái đầu cậu, anh ấy cũng là chồng mình được chưa? Vả lại anh ấy đang bị thương mà sức đâu mà làm chứ!
Dương Mật mỉm cười đánh bốp vào mông Nhiệt Ba đuổi nàng đi. Thẩm ngồi nằm bên xấu hổ xoa xoa mũi, nếu Dương Mật biết hắn đã ‘bào tới cùi’ Địch Lệ Nhiệt Ba rồi không biết sẽ phản ứng thế nào đây,kk.
Sau khi mọi người đã rời đi, Dương Mật sắc mặt trở nên ngưng trọng, nói với Thẩm Ngôn:
- Những việc sắp tới đây là tuyệt mật, anh hãy nghe thật kỹ em nói nhé!
Thẩm Ngôn khóe mắt giật giật, vểnh tai lên:
- Mời em nói!
- Trải qua video của anh, em không biết anh có nhận ra không, nhưng anh là một võ giả, võ giả là một lực lượng có sức mạnh vượt lên trên người thường, bọn họ hết sức nguy hiểm và cần phải được khống chế trong xã hội này, em cho rằng bọn họ sẽ chiêu mộ anh nhân lần gặp mặt lần này!
- Võ giả? Võ giả là gì?
Thẩm ngôn giả ngu. Phòng ngự chính đáng rồi tự dưng bộc phát tiềm chất là chuyện bình thường, nhưng nếu chính phủ biết hắn biết được mình là vỏ giã nhưng vẫn hành hung đám người, đó lại là chuyện khác.
- Cái đó em cũng không rõ, bất quá chút nữa sẽ có một số người từ bên quân khu đến để lấy khẩu cung đồng thời trắc thí với anh, em hi vọng anh vì em, vì bọn tỷ muội mà chấp nhận hợp tác với chính phủ, em biết việc chống lại chính phủ đối với một võ giả như anh sẽ đưa anh vào chỗ chết, chẳng ai muốn để một con hổ tự do lọt trong bầy dê của mình , nó phải được kiểm soát.
Dương Mật dựa theo tình hình mà phán đoán, Thẩm Ngôn vổ vỗ mu bàn tay an ủi nàng không sao, hắn tự biết có sắp xếp.
Sau nửa tiếng, người của quân khu đến, Dương Mật được hộ tống ra ngoài, bước vào là một nam trong niên khoảng 40 tuổi cùng một vị trợ lý khá xinh đẹp.
Người trung niên ăn mặc quần tây đen, áo sơ mi đúng chuẩn, cười hiền hòa bắt tay với Thẩm Ngôn.
- Chào cậu, tôi tên Chiến Thiên, đội trưởng đội [Chấp pháp] rất hân hạnh được biết cậu! Còn kế bên tôi là Mai Hoa tổ trưởng [Phụng tổ] trực thuộc đội của tôi.
Thẩm Ngôn mỉm cười đáp lại, nói đùa:
- Thế chắc còn [Long tổ], [Lân tổ], [Quy tổ] luôn đi?
- !? Sao cậu biết!
Thẩm Ngôn phun ra một ngụm, thật mẹ nó Long Lân Quy Phụng a, các người đặt tên có thể bỏ thêm tý muối không, ta đọc truyện Đô thị nào cũng thấy nhan nhản, nếu ai không đoán ra cũng xin lỗi với IQ bản thân đi. Hắn cười gượng:
- A…a tôi nói đùa đó mà! Đến, đến, mời ngồi, có việc gì mời anh nói!
- Tôi đến đây là để dàn xếp chuyện của anh, chuyện thứ hai là…
- Tôi đồng ý gia nhập đội của anh!
Bầu không khí nhất thới yên tĩnh, Thẩm Ngôn chen ngang vào nói, thầm than mình mạnh quá làm chi a, đi đâu cũng có người săn đón, làm thế nào cũng không thoát khỏi nội dung cốt truyện như thế này a.
- !?
Chiến Thiên cảm thấy nhức đầu, có phần không nắm bắt được tên ngồi trước mặt này.
- Xin lỗi, nhưng tôi không có ý mời anh gia nhập chúng tôi!
Mai Hoa đứng sau lưng cố nén cười.
Thẩm Ngôn: “……………”
Chiến Thiên: “……………”
…………………………………