Chương 7: Ái tình khó thoát hệ liệt: Nàng rất yêu kiều!

Chương 7 :

-Bánh bao đây! Bánh bao nóng hổi thơm ngon gia truyền đây.

-Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô đây, khách quan mua kẹo hồ lô không? Kẹo hồ lô của ta vừa thơm vừa ngọt ngọt chua chua. Rất ngon! -Giữa cái ồn ào náo nhiệt của tiếng rao hàng, giọng người bán kẹo hồ lô rõ vang đã thu hút sự chú ý của hai người.

Một nam nhân y phục máu tím, tuấn nhan lạnh lùng, cương nghị lại mang hơi thở trầm ổn, khí chất thanh nhã mà cao quí xa cách. Khuôn mặt đẹp hơn cả nữ nhân mà lại không thiếu phần nam tính, mày kiếm mắt lạnh. Nam nhân mặc tử y bước đi lại vững vàng đều nhau, hơi thở đều đặn thu liễm rất tốt, bên hông đeo bội kiếm không phải để khoe mẽ mà là cao thủ trong cao thủ. Là nam nhân hoàn hảo để nữ nhân liếc mắt đưa tình.

Nam nhân đi bên cạnh toàn thân vận y phục đỏ rất chói mắt nhưng khuôn mặt đẹp hơn ngọc thạch không tì vết lại luôn treo một nụ cười câu hồn đoạt phách, tay lại phe phẩy một cây quạt gỗ. Bên hông nam nhân áo đỏ này cũng đeo một thanh kiếm màu đỏ, cả hai mang bên người đều là bảo kiếm nhưng nhìn thế nào nam nhân áo đỏ này cũng chỉ giống như đeo kiếm để làm cảnh. Nam nhân này cứ mỗi bước đi lại liếc mắt đưa tình với một cô nương. Vị cô nương kia lại e thẹn cúi đầu đỏ mặt vò vò khăn tay, biểu tình này làm nam nhân kia rất hài lòng.

Hai người này, một tím một đỏ, một người lạnh lùng như băng một người lại nóng bỏng như lửa, khác nhau một trời một vực như thế nhưng đi cạnh nhau điểm hoà hợp duy nhất là cả hai người đều là mỹ nam. Hai người này không ai khác chính là Giải Thiên Lăng và Hoả Song Tử.

-Hai vị công tử này mua kẹo hồ lô không? Kẹo hồ lô của nhà ta là gia truyền... -Người bán hồ lô lập tức nhìn ra Giải Thiên Lăng và Hoả Song Tử là kẻ có tiền.

-Ngưng! Ta hai cái đại nam nhân mua kẹo hồ lô làm gì? Cầm ăn rất mất hình tượng mỹ nam! -Hoả Song Tử thấy người bán kẹo hồ lô này rất thú vị, giọng rao to như vậy cả hai người đi từ xa cũng nghe thấy liền nổi lên ý muốn trêu chọc.

-Khách quan à vậy mua cho thê tử ở nhà đi! -Biết Hoả Song Tử cố ý làm khó, người bán kẹo hồ lô liền đem kinh nghiệm bán kẹo gia truyền ra thuyết phục.

-Nhưng ta chưa có thê tử! -Hoả Song Tử không vui nói nhưng lại nháy mắt với một vị cô nương vừa đi qua.

Người như vậy nói chưa có thể tử ai tin? Mà cũng đúng nếu y có thê tử chắc cũng bị y ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt làm cho tức chết.

-Vậy cho muội muội ngài thì thế nào? - Người bán kẹo hồ lô bắt đầu toát mồ hôi.

-Ta không có muội muội. Ta là cô nhi không có họ hàng thân thích gì hết, ngươi nói ta mua kẹo cho ai đây? -Hoả Song Tử tiếp tục đùa giỡn người bán kẹo nhưng không quên quan sát nét mặt sắp đổi màu của Giải Thiên Lăng đang đứng bên cạnh.

-Vị đại nhân này, kẹo hồ lô của ta cũng chỉ có năm xu một cây thôi mà! -Người bán kẹo hồ lô hề hề nói, mặt đã méo xẹo, bản thân sắp mất khống chế mà mắng người rồi.

-Nhưng mà ta không có tiền ~! -Hoả Song Tử cố ý kéo dài " không có tiền ", khuôn mặt mang theo bất đắc dĩ.

-Ngươi... -Người bán kẹo hồ lô đánh giá một lượt từ trên xuống, bên hông Hoả Song Tử đeo một mảnh ngọc bội điêu khắc rất tỉ mỉ, quạt cầm trên tay đề chữ hắn không được nhưng nét chữ rồng bay phượng múa đến người mù chữ cũng biết thì ắt phải là của một danh sĩ đề chữ.

Nói không có tiền ai tin?

- Ba xâu! Song Tử trả tiền! -Giải Thiên Lăng đứng bên cạnh đã hết kiên nhẫn, giọng nói mang theo u ám.

Ban đầu y cũng không định mua chỉ là nhớ đến muội muội bảo bối của y cực kỳ thích ăn kẹo hồ lô, mỗi khi có ai ra ngoài hay người của ngoại cung đến đều dặn mang theo kẹo hồ lô cho mình. Nghĩ đến bộ dạng Giải Lăng Nguyệt hí hửng ăn kẹo hồ lô sắc mặt Giải Thiên Lăng liền khá hơn một chút, thậm chí trong mắt mang theo là ôn nhu cùng sủng nịnh.

-Vâng thiếu gia! Không cần trả lại! Tiền này là của thiếu gia không phải của ta! -Hoả Song Tử đưa cho người bán kẹo hồ lô một đĩnh bạc. Nhìn khuôn mặt đen ngòm như tố cáo "Vậy mà ngươi nói không có tiền! "của người bán kẹo hồ lô liền phá lên cười bồi thêm một câu.

Khuôn mặt người bán kẹo hồ lô đúng là đen thật nguyên nhân không khác với suy nghĩ của Hoả Song Tử là mấy. Nhưng mọi người ai cũng nghĩ Hoả Song Tử là thiếu gia còn Giải Thiên Lăng mới là hộ vệ. Ai ngờ sự thật lại ngược lại? Cho nên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, hôm nay người bán kẹo hồ lô thực sự thấm thía câu nói này.

Hai người bước vào một tiểu lâu khá là đông khách lại có một bàn trống ngay cạnh cửa sổ. Lập tức có một tiểu nhị chạy ra đón.

-Tiểu nhị cho một bình trà! -Hoả Song Tử vừa ngồi xuống, bội kiếm đặt lên bàn.

- Trà đến đây! Khách quan còn dùng gì nữa không? -Tên tiểu nhị trên áo có thêu chữ "Tam ", là đánh số cho dễ gọi, trong quán có năm tiểu nhị lần lượt đánh số nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, tiểu nhị này gọi là A Tam. A Tam thấy Hoả Song Tử và Giải Thiên Lăng bước vào liền biết là kẻ có tiền liền chạy đến, phục vụ sao có thể chậm trễ được?

-Quán có món gì ngon đem hết ra đây! -Hoả Song Tử hào phóng ném một đĩnh bạc đến trước mặt A Tam, tiền cũng không phải của mình y tiếc cái gì?

Thật ra, Giải Thiên Lăng cũng chả quan tâm vấn đề này vì Lăng Vân cung là cái nghịch thiên mà tồn tại, một trong tứ đại tiền trang phú khả địch quốc lại vừa vặn đều là sản nghiệp của Lăng Vân cung cho nên tiền bạc là cái gì đó dư thừa với người của Lăng Vân cung.

Tửu lâu Hồng Trần này hình như lại là của một trong tứ đại sơn trang nên...tiền coi như quay về túi thôi.

-Vâng vâng có ngay! -A Tam cầm tiền lại vui vẻ phục vụ nhiệt tình hơn.

-Thiếu gia, lần này đi đón tiểu thư mà người lại không chịu về thì sao? -Hoả Song Tử nhìn A Tam chạy vào trong bếp liền thu khuôn mặt tươi cười lại nói chuyện nghiêm túc.

-Nguyệt nhi còn không chịu về? -Giải Thiên Lăng đặt cái cốc xuống bàn vang lên một tiếng cộp, tức giận nhiệt độ trong phòng liền kịch liệt giảm đi vài độ.

-Nhưng mà tiểu thư vốn ham vui e là... -Hoả Song Tử nhìn thiếu gia nhà mình suýt thì nghẹn cười nhưng y không ngu ngốc mà cười, Giải Thiên Lăng cứ gặp phải chuyện của Giải Lăng Nguyệt là mất bình tĩnh.

-Ba tháng muội ấy còn chơi chưa đủ sao? -Giải Thiên Lăng rất không vui.

Lúc Giải Thiên Lăng và Hoả Song Tử lần theo lối ra khỏi địa cung Thanh Long, liền nhìn thấy vết máu kéo dài của Giải Lăng Nguyệt, có trời mới biết Giải Thiên Lăng muốn phát điên như thế nào, tức giận, đau lòng cùng lo lắng như thế nào. Phát động đệ tử lật tung cả Phong Vô Nhai lên cũng chỉ tìm được Kim Mao Sư Vương bị thương đang gào rống với vài mảnh vải bị xé rách trên y phục của Giải Thiên Nguyệt. Nhìn vết máu trên khẽ răng lại vết cào trên người Kim Mao sư vương, Giải Thiên Lăng liền đoán ra được mọi chuyện.

Tức giận, phẫn nộ, bi thương cùng chua xót! Giải Thiên Lăng ban xuống một mệnh lệnh!

Kim Mao sư vương không bị băm vằm mà ngày ngày chịu tra tấn, ngứa ngáy,...dù thế nào cũng không được chết là trừng phạt của Giải Thiên Lăng khi dám đụng đến muội muội y.

Người chết phải thấy xác, Giải Thiên Lăng cho tìm khắp nơi, Phong Vô Nhai với sông Lịch Xuyên chảy qua đáy vực cuồn cuộn cũng bị lục tung cả đáy sông. Một tháng, ngay khi Giải Thiên Lăng và cả Lăng Vân cung điên cuồng tìm người thì bên ngoài truyền đến thông tin có người giống với Giải Lăng Nguyệt. Khi đó, Thuỷ Vô Song vừa rời Luyện Hoả ngục liền được phái đi xác minh, người thì đúng lại không chịu về nên Thuỷ Vô Song đành âm thầm đi theo bảo vệ.

Ba tháng, Giải Thiên Lăng dùng tháng để thu dọn phản loạn của Lăng Vân cung rồi cùng Hoả Song Tử đi đón người.

-Đồ ăn tới đây! Tới đây! -Tiền đúng là có thể sai ma khiến quỉ, có tiền A Tam đã nhanh chóng bưng thức ăn lên.

Thức ăn được bưng lên bày đầy một bàn liền khiến cho mọi người tặc lưỡi. Hồng Trần tửu lầu là tửu lâu đệ nhất ở Vân thành, Vân thành lại khá gần với kinh thành nên rất tấp nập, thức ăn dĩ nhiên cũng có giá trên trời, một món ăn ở đây cũng bằng với sinh hoạt vài năm của bình thường dân chúng. Hai người có thể ăn được bao nhiêu?

Nhưng người ta có tiền mà, mọi người cũng chỉ biết mắng trong lòng "Bại gia! "

-Hai vị công tử đến đây có phải vì Thánh nữ không? -A tam thấy hai người chưa vội cầm đũa liền muốn kiếm thêm chút tiền.

-Thánh nữ? Là ai? - Hoả Song Tử dĩ nhiên biết Giải Thiên Lăng cũng tò mò với người này. Thánh nữ chả lẽ là tiểu thư sao?

Không thể nào đâu! Theo mật thư đưa về thì Giải Lăng Nguyệt được Lạc vương Kim quốc Hàn Kỳ Thiên cứu chữa. Lạc vương Hàn Kỳ Thiên nhiều lần thoài thác triệu hồi trở về lại vì thương tích của Giải Lăng Nguyệt mà trở về. Hoàng đế Kim quốc vì thế mà thuốc vào bệnh khỏi, trắng trẻo hồng hào thật khiến người ta nghi ngờ là giả bệnh. Thương tích Giải Lăng Nguyệt vừa khỏi hẳn liền rời khỏi Lạc vương phủ, đi ngao du sơn thuỷ. Để tránh ám sát, tranh giành chốn hoàng cung hai người là lặng lẽ.

Người đó sao có thể là tiểu thư?

-A? Vậy ra hai vị công tử đến không phải vì Thánh nữ sao? -A Tam không giấu nổi kinh ngạc. Mấy ngày nay người đến Vân thành nhiều hơn là do có sự xuất hiện của Thánh nữ nên A Tam đánh đồng Giải Thiên Lăng và Hoả Song tử đến cũng vì lí do này.

- Ngươi nói nghe chút xem! -Lần này là Giải Thiên Lăng mở miệng, Hoả Song Tử liền thức thời ném ra hai đĩnh bạc.

-Hai vị công tử thật hào phóng. Tiểu nhân biết gì sẽ nói hết. Thánh nữ thực ra rất bí ẩn, chẳng biết nàng ta từ đâu đến thế mà lại có chút tài phép có thể làm chim bồ câu biến mất, đi xuyên qua tường, tráo đổi thân xác,...Sau này có vị đại gia bỏ ra vạn lượng vàng kim để hỏi tên vị Thánh nữ này. Vị Thánh nữ này ấy thế mà lại đồng ý! -A Tam nói đến đây liền quan sát nét mặt của hai người.

-Tham tiền! Nói tiếp đi -Hoả Song Tử vỗ bàn buôn ra một câu làm những kẻ đang dỏng tai lên nghe đứng hình.

Giải Thiên Lăng thì không nói gì mặt cũng không chút tò mò, hứng thú nào, nếu moi ra được chút cảm xúc nào thì đó là....khinh thường! Tại sao ư? Bởi vì y biết Thánh nữ gì đó không phải là Nguyệt nhi và Thánh nữ, người kia không xứng!

-Thánh nữ đó xưng là Bình Nhan! Tối nay nàng ta có buổi biểu dĩên ở Vạn Xuân lâu. Hai vị công tử muốn xem thì phải tới sớm mới có chỗ! -A Tam cố tình kéo dài nhưng hai người kia chả có chút phản ứng nào liền ngao ngán rời đi.

-Thiếu gia, chúng ta... -Hoả Song Tử dò xét ý tứ của Giải Thiên Lăng.

-Đi! -Giải Thiên Lăng nhàn nhạt buông một câu rồi động đũa.

Hoả Song Tử gọi A Tam cho hắn ít bạc rồi đặt hai phòng thượng hạng. Hai người dùng bữa xong liền lên phòng...ngủ. Thực ra thì với hai người họ, Giải Thiên Lăng là không thích ra ngoài, có cảm giác giống thú kiểng cho người ta xem. Có thích thú chắc chỉ có hoa hoa công tử Hoả Song Tử kia.

Vạn Xuân lâu hôm nay phải nói là đông nghẹt khách. Các cô nương hôm nay liền hầu rượu cho khách may ra có chút tiền thưởng bởi họ biết khách khứa đến hôm nay cũng chỉ vì Thánh nữ.

-Cha ui hai vị công tử, Mộng Xuân ta hôm nay thật có vinh dự tiếp đón hai vị! Các cô nương đâu? Hai vị muốn ngồi dưới khán đài hay ngồi trong nhã gian? -Mộng Xuân, tú bà của Vạn Xuân lâu Giải Thiên Lăng và Hoả Song Tử liền hồ hởi tiếp đón.

Mộng Xuân vừa gọi liền có chục cô nương y phục xanh xanh đỏ đỏ bước ra. Mấy vị cô nương của Vạn Xuân lâu này không phải là quốc sắc thiên hương cũng là thanh tú động lòng người lại qua huấn luyện nên càng thướt tha, duyên dáng, yêu kiều. Nếu là nam nhân khác sớm đã ôm vào lòng, tiếc thay hai người đến lại là Giải Thiên Lăng và Hoả Song Tử.

Hai người này có dạng mỹ nhân nào chưa gặp qua?

Mùi phấn son, nước hoa nồng đậm theo ống tay áo mấy vị cô nương phất đến khiến Giải Thiên Lăng rất khó chịu, liền không khách khí né sang một bên. Một vị cô nương như hoa như ngọc đang định ngã vào lòng Giải Thiên Lăng liền mất chỗ dựa trực tiếp hôn đất mẹ.

Hoả Song Tử biết Giải Thiên Lăng bài xích mọi đụng chạm của nữ nhân ngoại trừ Giải Lăng Nguyệt liền móc ra một thỏi bạc ném vào tay Mộng Xuân.

-Hai vị thật hào phóng! Hai vị công tử muốn nhã gian hay ngồi dưới khán đài? -Mộng Xuân nhìn hành động của Giải Thiên Lăng liền biết hai người này đến là vì Thánh nữ Bình Nhan.

-Nhã gian! -Giải Thiên Lăng nhíu mày buông ra một câu, mùi phấn son thật quá nồng. Kinh tởm!

-Nhã gian thì có chỉ là... -Mộng Xuân cố y ngập ngừng quan sát nét mặt của hai người, chỉ là...thiếu tiền thôi!

-Từng này đủ chưa? -Hoả Song Tử thấy thiếu gia nhà mình đã hết kiên nhẫn liền móc ra một xấp ngân phiếu. Chữ "tiền "sớm đã viết lên mặt Mộng Xuân rồi

-Đủ! Đủ! A Trương à dẫn hai vị công tử này vào! Nhớ tiếp đãi chu đáo! -Mộng Xuân cầm tiền liền vui vẻ ra mặt, tay làm kí hiệu mời, mấy vị cô nương đang đứng liền tách ra tạo thành một lối đi.

Hai người được đưa đến nhã gian liền phất tay ra hiệu cho A Trương rời đi. A Trương mang lên một ấm trà Bích Loa Xuân, một ít điểm tâm liền vâng vâng dạ dạ rời đi. Nhã gian này không phải là màu đỏ đạp vào mắt như ở đại sảnh mà là một màu xanh lục nhạt, rất thanh nhã. Gian phòng rộng đặt một cái trường kỉ, một cái ghế quí phi ngay cạnh cửa sổ. Ngồi ở vị trí này liền rất gần với sân khấu có thể bao quát hết sảnh cũng như quan sát rõ ràng trên sân khấu.

-Quí vị khách quí, hôm nay Vạn Xuân lâu may mắn mời được Thánh nữ Bình Nhan đến đây biểu diễn một tiết mục quả thật là may mắn! -Mộng Xuân đứng cạnh một nữ nhân che mặt trên sân khấu, trang phục màu đỏ rực nổi trên thảm đen của sân khấu.

- Quí vị, Bình Nhan ta hôm nay bêu xấu! -Nữ nhân Bình Nhan kia kéo khăn che mặt xuống để lộ dung nhan làm mọi người suýt xoa.

Bình Nhan Thánh nữ kia không tính là xấu thậm chí là khuynh quốc khuynh thành nhưng đáng tiếc thay một bên khuôn mặt trái lại có một vết bớt màu đỏ to bằng quả trứng gà. Nửa bên mặt phải thì không che vào đâu được, tao nhã thanh tú lại ma mỵ động lòng người. Nhất là đôi môi đỏ mọng ướt át khiến người ta muốn cắn nuốt. Đối với nữ nhân, dung mạo tựa như là mạng sống của họ vậy, một cái mụn, một nốt ruồi thôi cũng làm họ lo lắng không gả ra được vậy mà Bình Nhanh thánh nữ có dung mạo như hoa như ngọc lại...Chỉ là đáng tiếc!

Bình Nhi nhận nhận mặt nạ từ tay Mộng Xuân, những ngón tay thon dài, trắng trẻo lấy động tác tao nhã, nhanh nhẹn nhất đeo mặt nạ lên che đi nửa khuôn mặt bên trái.

-Các vị! Hôm nay Bình Nhan ta sẽ biểu diễn thay hình thoát xác! -Bình Nhan vừa dứt lời liền kéo theo một loạt tiếng hò reo, vỗ tay của mọi người.

-Chuyện gì vậy?

-Xảy ra chuyện gì vậy?

Đèn trong Vạn Xuân lâu đồng loạt tắt ngóm. Trong bóng tối, vang lên tiếng xôn xao, nghị luận.

Một chút ánh sáng le loi lên đã thu hút sự chú ý của mọi người lên sân khấu. Không biết từ lúc nào, cạnh mép sân khấu đã có hơn hai mươi ngọn nến. Hai mươi ngọn nến kia được bố trí xung quanh sân khấu thành một hàng thẳng tắp. Trong bóng tối, mười nữ nhân y phục trắng, mỗi người cầm theo một ngọn nến. Trang phục của mười người này rất đặc biệt! Phần ngực được che lại đính thêm nhũ sa, một chiếc váy mỏng ôm dưới ngực rủ xuống, xẻ ở bắp đùi phải để lộ ra dáng người tuyệt mỹ, cặp đùi trắng nõn thon thả, dưới ánh nến lại càng thêm lung linh, bắt mắt.

Mười người xoay tròn xung quanh hai ngọn nến, da thịt như tuyết hiển lộ ra ngoài làm cho mọi người đều nín thở dõi mắt theo. Tà váy mỏng nhẹ theo từng vòng xoay, từng cái lắc hông mà bay lên hạ xuống để lộ ra cặp chân dài đeo lắc vang lên tiếng đinh đinh đang đang.

Trong cả Vạn Xuân lâu chỉ vang lên tiếng đinh đinh đang đang của lắc bạc dưới chân.

-Nhìn kìa! -Một vị khách reo lên khi mười vũ cơ thắp xong đèn và lùi đi.

Ngay khi mọi người tập trung vào mười vũ cơ, một bức bình phong ba cánh, bọc bằng vải đen đã được đưa lên sân khấu. Hai mươi ngọn nến cùng chiếu sáng, trên sân khấu thánh nữ và hai người, một hắc y một bạch y, cùng đứng bên cạnh bức bình phong cùng xuất hiện. Bên dưới vang lên một loạt tiếng "Ồ! ".

Ngay khi mọi người chưa hiểu gì hai nữ nhân mặc đồ đen cột tay Bình Nhan lại cho vào trong túi vải to, chỉ để lộ đầu ra ngoài. Chiếc túi được kéo lại, cột thật chặt.

Phụt hai mươi cây nến bị tắt cùng một lúc rồi ngay lập tức được thắp lên. Khi nến thắp lên lần thứ hai, mặt nạ nửa mặt của Bình Nhan đã bị một thiếu nữ vận đồ màu trắng tháo ra thay bằng một chiếc mặt nạ che kín cả hai bên mặt. Hai nữ nhân hắc, bạch kia kiểm tra lại mấu thắt một lần nữa rồi đem tấm bình phong ba cạnh kia đóng lại, quây Bình Nhan ở giữa. Bạch y thiếu nữ lấy ổ khoá khoá hai tấm bình phong lại. Thiếu nữ áo đen kia lấy một cái túi may thành cái mũ như đao phủ chùm lên đầu. Thiếu nữ đao phủ kia nhận một thanh đao từ tay Mộng Xuân, xoay quanh tấm bình phong ba vòng rồi bắt đầu đứng trên sân khấu múa đao. Khi thiếu nữ đao phủ kia múa đao xong liền xoay người mở tấm bình phong kia ra. Bên trong vẫn là Bình Nhan đang không ngừng giãy dụa.

Tấm bình phong một lần nữa khép lại, bấm ổ khoá. Thiếu nữ đao phủ lại xoay một vòng quanh tấm bình phong.

Keng...loảng xoảng....

Thiếu nữ đao phủ dùng đao chém đứt ổ khoá, tiến về phía Bình Nhan đang giãy dụa trong túi. Một tay đao phủ đưa lưỡi đao đến cổ, một tay đưa lên mặt nạ của Bình Nhan xem chừng như sẽ kéo xuống.

Ngay khi chiếc mặt nạ được kéo xuống, bên dưới là một loạt tĩnh lặng. Người che mặt nạ bị trói không còn là Bình Nhan nữa mà là thiếu nữ đao phủ. Thiếu nữ đao phủ lật khăn che mặt của mình lên lại là Bình Nhan.

Bọn họ đã làm như thế nào?

Bên dưới vang lên một loạt tiếng vỗ tay, hò hét của mọi người.

-Thánh nữ! Thánh nữ đại nhân!

-Thánh nữ hạ phàm, trời ban phúc cho dân chúng!

-Thánh nữ tôn kính! Thánh nữ vạn tuế! Thánh nữ phù trợ cho Kim quốc ngàn năm trường tồn!

Mọi người đồng loạt quì xuống thể hiện lòng tôn kính của mình, một chút mạo phạm cũng không có.

-Hừ! Cũng chỉ là một trò lừa bịp! -Trong tiếng hô hào của mọi người, một giọng nam trầm thấp, sắc lạnh mang theo dè bỉu khinh bỉ vang lên.

Cả đại sảnh Vạn Hoa lâu tĩnh lặng như tờ, một cái kim rơi tưởng chừng như cũng có thể nghe thấy.

-Kẻ nào?

-Kẻ nào dám mạo phạm thánh nữ?

-Kẻ nào có gan nói thì bước ra đây!

-Nam tử hạn đại trượng phu dám làm sao lại không dám nhận?

Khách nhân trong Vạn Hoa lâu có người bực bội, hò hét chửi rủa, có người lại im lặng quan sát tìm kiếm nơi âm thanh phát ra. Có kẻ ngoại lệ lại ngồi cười ha hả như Hoả Song Tử trong nhã gian kia.

-Vị công tử nào nói ta lừa bịp xin hãy bước ra! Bình Nhan ta quang minh lỗi lạc không chịu được nỗi nhục này! -Lúc này đèn đã bật sáng, những cây nến cũng đã cháy hết, Bình Nhan đứng trên sân khấu không vui nói.

-Ai nói thiếu gia nhà ta không dám nhận?

Âm thanh mang theo ba phần khinh thường bảy phần giễu cợt vang lên phát ra từ nhã gian. Mọi người chỉ thấy một cái bóng đỏ xẹt ra khỏi nhã gian bay thẳng đến sân khấu. Một thanh niên tuấn tú, khuôn mặt trắng nõn, đẹp hơn cả nữ nhân xuất hiện cạnh Thánh nữ Bình Nhan. Nam nhân thường rất ít khi dùng đồ màu đỏ, vì nó quá nữ tính cư nhiên người này lại toàn thân đỏ rực, không mất đi vẻ nam tính mà lại tăng thêm phần tà tính. Một nam nhân như thế xuất hiện không chỉ khiến nam nhân sôi trào mà nữ nhân cũng phải e thẹn.

Hoả Song Tử xuất hiện cạnh Bình Nhan, một đen một đỏ rất nổi bật. Nếu chỉ xét nửa khuôn mặt của Bình Nhan thì hai người này chính là trời sinh một đôi.

-Ngươi là Thánh nữ sao? -Hoả Song Tử phẩy tay, chiếc quạt mở ra phe phẩy, trong gió mang theo mùi nhàn nhạt của gỗ trầm.

- Bình Nhan Thánh nữ là dang xưng mọi người đặt cho, ta chưa từng dám nhận! -Bình Nhan nhún người, hai người này cực kỳ có thành kiến với danh xưng "Thánh nữ" của mình sao nàng có thể không biết?

-Người ta gọi ngươi là "thánh nữ " thì ngươi liền là thánh nữ sao? - Hoả Song Tử đi vòng quanh sân khấu đến đằng sau bức bình phong bước chân chỉ chậm lại một chút rồi vòng qua mấy cây nến và quay lại chỗ cũ.

-Ta... -Bình Nhan thấy Hoả Song Tử đi đến gần mình mặt liền biến sắc.

Hoả Song Tử vốn dĩ cao hơn Bình Nhan một cái đầu. Nay lại cúi thấp xuống rồi lại thấp xuống, sát lại cho đến khi hai cái chóp mũi suýt chạm vào nhau mới thôi. Hoả Song Tử rời đi tiếp tục cái hành động kỳ quặc ban nãy với thiếu nữ đao phủ. Khi Hoả Song Tử tới gần cả Bình Nhan và thiếu nữ đều cảm thấy cả người cứng nhắc muốn né tránh cũng khó, chỉ có thể bất động cho đến khi Hoả Song Tử phất quạt rời đi cơ thể mới trở lại bình thường.

Bình Nhan và thiếu nữ đao phủ kia thầm trao đổi ánh mắt với nhau ý nói "Hai người này không thể chọc! " nhưng cả hai người họ đều không biết hai người này bị chọc mà tới.

-Ngươi làm vậy là có ý gì? Thánh nữ nhà ta có phải hay không thì liên quan gì nhà ngươi? Chó hoang ở đâu chạy ra đây sủa bậy vậy? Chắc chủ ngươi không dạy dỗ cho ngươi sao? Nhìn chó là biết chủ thế nào rồi! -Thiếu nữ đao phủ phun ra một tràng thành công chọc giận Hoả Song Tử.

-Ngươi... - Hoả song Tử tức đến nghẹn họng, khuôn mặt vốn tuấn mĩ lại chuyển từ trắng sang hồng rồi xanh cuối cùng là đen. Biểu cảm thay đổi như thế thật sự là rất đặc sắc.

-Chó cắn ngươi một ngụm ngươi liền cắn lại sao?

Bên dưới truyền đến âm thanh trầm thấp ban nãy. Mọi người tự động tránh sang hai bên, tạo thành một cái lối đi. Người kia không lấy làm ngại ngùng, vô cùng thong dong bước đến, hai tay chắp vào nhau hình thành cảm giác khó gần, xa cách khiến người khác e ngại. Ống tay áo màu tím thêu chỉ vàng hơi đung đưa theo mỗi bước chân cũng với khí chất ngũ quan tinh xảo tựa như là tiên nhân hạ phàm. So với Hoả song Tử càng nam tính, thu hút lại them vài phần lãnh đạm, tiêu sái hơn.

Người đến không là Giải Thiên Lăng thì là ai?

-Vị công tử này nói ta lừa bịp là có gì?- Bình Nhan nhìn Giải Thiên Lăng không rời mắt, bản thân cô cảm thấy có cái gì đó bên trong đang đổ vỡ. Là cái gì?

Hoả Song Tử lập tức thu lại vẻ tức giận thay vào đó là cợt nhã, nịnh nọt xuất hiện bên cạnh Giải Thiên Lăng. Chẳng những thế còn luôn miệng "Thiếu gia nói đúng! Nói thật đúng! Chúng ta là người sao có thể giống chó hoang, chó điên gặp ai cũng cắn, cắn bừa cắn bậy! "

-Lừa bịp chính là lừa bịp? Hay cần ta bóc mẽ trò lừa bịp của ngươi? -Giải Thiên Lăng chán ghét liếc nhìn Hoả Song Tử đang vuốt ống tay áo của mình.

Hoả Song Tử rùng mình, lập tức thức thời buông ống tay áo Giải Thiên Lăng ra. Đây là hành động chỉ Giải Lăng Nguyệt có thể làm. Y phục của Giải Thiên Lăng chỉ có muội muội y mới có thể "hành hạ " với những người khác đều là tử tội.

-Vậy nếu ta muốn ngươi chỉ ra thì sao? -Thiếu nữ đao phủ kia lập tức xen vào quên mất rằng phép thuật gì đó chỉ là những kỹ xảo tinh vi.

- Bạch Phong Hoa! -Thiếu nữ đao phủ vừa nói xong liền nhận được cái nhìn cảnh cáo của Bình Nhan, đến lúc này mới ý thức được mình nói hớ.

Nhưng lời đã nói ra làm sao thu lại đây?

-Nhưng ta có một yêu cầu! -Giải Thiên Lăng liền lấy tư thế tao nhã ngồi xuống một cái ghế gần đó, nhận một chén trà từ tay Hoả Song Tử uống cạn.

-Nếu ngươi không đồng ý thì là trốn tránh, sợ thiếu gia nhà ta nói ra chiêu trò lừa bịp của ngươi -Hoả song Tử đứng một bên bồi thêm một câu khiến Bạch Phong Hoa và Bình Nhan không có đường lui chỉ có thể gật đầu đồng ý.

-Được! Mời công tử nói! -Bình Nhan cắn răng, bao nhiêu miễn cưỡng đều phải nuốt vào trong, bày ra tươi cười.

Trầm mặc. Giải Thiên Lăng là một người rất thích tra tấn tinh thần của người khác. Giải Thiên Lăng không nói chủ nhìn Bình Nhan đánh giá từ trên xuống dưới, bạc môi câu lên nở một nụ cười lạnh khiến cho mọi người rét run. Giải Thiên Lăng nhùn đến đâu, Bình Nhan lại nổi gai ốc đến đó. Im lặng, không có hành động gì làm cho đối phương khó dò, thấp thỏm đôi khi lại là hình thức tra tấn tinh thần kinh khủng nhất.

-Bỏ danh xưng Thánh nữ và cho tại hạ tên thật. Bình Nhan chỉ là nghệ danh! -Giải Thiên Lăng sau một hồi im lặng để cho mọi người suy đoán mới không nhanh không chậm nói.

Mọi người đều im lặng chờ đợi câu trả lời của Bình Nhan. Đại sảnh Vạn Hoa lâu chỉ vang lên tiếng cười vui sướng khi người gặp hoạ của Hoả Song Tử. Những khách nhân khác đều im lặng, nín thở chờ đợi.

-Được! Nhưng nếu công tử không nói được thì cái giá phải trả không nhỏ đâu! -Bình Nhan vừa nói vừa giơ lên mười ngón tay ý nói mười vạn lượng hoàng kim.

Hoả Song Tử và Giải Thiên Lăng thực sự là rất ăn ý với nhau. Chỉ cần Giải Thiên Lăng gật đầu một cái liền lập tức móc ra một tờ ngân phiếu mệnh giá bỏ trống có sẵn con dấu của Thanh Long tiền trang có thể rút tiền từ bất kì ngân hàng tư nhân nào. Con dấu là thật, ngân phiếu lại càng thật. Mọi nguời suýt xoa, hai kẻ này nếu không bị điên thù là gia thế và địa vị trong gia tộc phải rất rất lớn!

-Ta chỉ nói phần chính thôi. Người bị trói lúc đầu quả thật là Bình cô nương và đao phủ lúc sau quả thật cũng là Bình cô nương đây! -Giải Thiên Lăng không để biểu tình kinh ngạc, ngưỡng mộ lẫn ghen ghét của mọi người vào mắt như thể đó là điều hiển nhiên thậm chí còn mang theo khing thường, ngạo mạn.

-Vậy thì ngươi còn có gì để nói? -Một công tử không sợ chết, không tiếc cơ hội lấy lòng mỹ nhân chen mồm vào.

-Thiếu gia đang nói ai muộn ngươi xen mồm vào? -Hoả Song Tử hai mắt trợn trừng mang theo sát khí nồng nặc, kiếm đã rút ra khỏi vỏ quá nửa, dĩ ngiên là bốc hoả. Đây tuyệt đối là mạo phạm!

-Thu! Bẩn kiếm! -Giải Thiên Lăng phải là kẻ cực kỳ tiết kiệm lời, không mang theo vui buồn vang lên.

Xoẹt! Hoả Song Tử lập tức thu kiếm vào bao, liếc nhìn tên công tử ẻo lả chết nhát mà thích làm anh hùng kia. Tên công tử kia bị liếc liền tự động lùi ra sau vài bước, đũng quần đã có chút ươn ướt.

-Ban đầu Bạch cô nương đội mũ giả làm đao phủ, sau khi xoay vòng xung quanh bức bình phong thì đã lén đổi cho cô nương y phục trắng ban nãy và đi vài thế chỗ cho Bình cô nương. Ta nghĩ bức bình phong kia có thể mở được ở phía sau và Bình cô nướng sau khi đỏi chỗ với Bạch cô nương thì ra ngoài chờ cơ hội đổi chỗ với bạch y cô nương. Thiết nghĩ lúc bạch y cô nương kia múa đao là lúc đánh lạc hướng để Bạch cô nương với Bình cô nương đây đổi y phục với nhau. Ta nói đúng chứ? -Giải Thiên Lăng nói một hơi liền nhắc chén trà lên uống cạn, không nhìn bất kì ai, ánh mắt chỉ khía chặt vào Bình Nhan đang kinh ngạc.

Mọi người đều im lặng ngẫm nghĩ một chút. Bình Nhan bị ánh mắt của Giải Thiên Lăng quét tới hai chân liền mềm nhũn. Bạch Phong Hoa thì im bặt.

Kẻ này có phải là bộ đầu hay không a?

-Sao ngươi không nghĩ bọn ta dịch dung? -Bình Nhan sau một hồi sửng sốt mới mở miệng. Lộ rồi thì cho nó lộ luôn, dù sao nàng cũng có đủ tiền rồi chẳng càn làm cái trò này nữa.

-Trên người hai vị cô nương không có mùi thuốc -Giải Thiên Lăng rất hảo tâm giải thích ánh quét qua Hoả Song Tử như nói "Hắn nói cho ta! ".

Bình Nhan và Bạch Phong Hoa âm thầm đánh giá hai người này trong lòng lạnh buốt. Hai người này nãy giờ không nói với nhau một câu nào, chỉ liếc nhìn nhau một cái cũng minh bạch ý tứ của đối phương. Cái loại ăn ý như thế thật đáng sợ!

-Ta thua! Danh xưng "thánh nữ " xin mọi người sau này đừng nhắc đến nữa. Tiểu nữ tên Bình họ Lăng, Lăng Bình -Bình Nhanh mà cũng là Lăng Bình cười như xuân phong hé lộ, trong lòng lại cân nhắc tính toán xem tiếp theo nên làm gì.

-Lăng Bình? Cái tên rất hay! -Giải Thiên Lăng phất tay áo đứng lên tỏ ý muốn rời đi.

-Công tử xin hãy để lại danh tính -Lăng Bình nhìn Giải Thiên Lăng liền hỏi gấp bất giác túm lại tay áo của Giải Thiên Lăng.

Một hành động này, Giải Thiên Lăng nhíu mày, Hoả Song Tử tuốt kiếm còn Bạch Phong Hoa thì trợn mắt.

-Buông! Danh tính không tiện nhắc đến! Cô nương thỉnh tự trọng! -Giọng nói Giải Thiên Lăng mang theo hơi lạnh cùng chabs ghét trên mặt khiến Lăng Bình co rụt lại bước lùi vài bước.

Xoẹt! Hoả Song Tử lập tức tuốt kiếm xả đi một bên tay áo Giải Thiên Lăng bị Lăng Bình nắm vào như thể rất dơ bẩn mang theo dịch bện truyền nhiễm. Hành động này chỉ xảy ra trong tích tắc đã chạm vào lòng tự tôn của Lăng Bình. Giải Thiên Lăng lại càng đáng ghét hơn, khong nói gì mà còn tán thưởng phản xạ nhanh của Hoả Song Tử.

-Ngươi... -Lăng Bình chưa kịp nói gì thì bóng dáng màu tím đã biến mất chỉ còn Hoả Song Tử đỏ rực cười đắc ý.

-Ta nói chạm vào thiếu gia là hành động ngu ngốc nhất. Nữ sắc mà thiếu gia thân cận chỉ có một người thôi. Lăng Bình những nữ nhân trước đây chạm vào thiếu gia không giết thì cũng chặt tay ngươi, là kẻ may mắn nhất! Thánh nữ trong mắt người khác là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thì ngươi, Bình Nhan thánh nữ không đáng một đồng! Thánh nữ? Ngươi! Không! Xứng! -Hoả Song Tử những từ cuối cố ý nhấn mạnh đem khuôn mặt trắng bệch của Lăng Bình chuyển sang màu đỏ.

Sau đó thân ảnh đỏ rực cũng biến mất để lại Bạch Phong Hoa đạm chân tại chỗ tức giận và Lăng Bình ngây như phỗng.

Một truyền kì thánh nữ cứ như thế biến mất.

Hết chương 7.