Chương 6 :
Xoạt...xoạt...rắc...rầm...
Giữa một rừng trúc có một thiếu nữ tay phải cầm kiếm tay trái cầm thương không ngừng múa kiếm. Từng đường kiếm chém ra, trúc đổ hàng loạt, trường thương vung lên, lá cây liền rung lên xào xạc. Kiếm chiêu biến ảo vô sô, mỗi chiêu đều mang uy lực kinh người nhưng lại uyển chuyển, thướt tha đến say mê lòng người. Giữa rừng trúc xanh hiện lên một bóng áo hồng như thế thật là tiên cảnh nhân gia.
Vút...vút...vút... ba vật xé không gian lấy tốc độ sét đánh bay đến. Dưới ánh năng mặt trời lấp lánh, ba vật toả ra thứ ánh sáng bàng bạc.
Keng...keng...keng...phập...phập...phập...Tiếng binh khí và ba ám khí kia va chạm với nhau vang lên, hai cái bay đến bị kiếm của hồng y thiếu nữ gạt sang một bên cắm ngập vào một cây trúc, cái còn lại bị trường thương đánh gãy.
- Không tệ! Không tệ! Giao nhi, võ học cả đời của ta đã truyền thụ hết cho con rồi. Cũng đến lúc con thực hiện ba điều kiện của ta - Một nữ nhân áo bào toàn thân đỏ rực đột nhiên xuất hiện sau lưng hồng y thiếu nữ, ba ám khí ban nãy liền là từ nữ nhân này bắn ra.
- Sư phụ! -Thiếu nữ Giao nhi kia lập tức cúi xuống hành lễ.
-Được rồi, cứ ngoan ngoãn như thế thật nhàm chán, mau đứng lên! - Nữ nhân áo đỏ nhàm chán nhìn trời, nha đầu này tám năm qua vẫn luôn không đổi, cứ luôn lễ phép khiến nàng nhớ lại năm xưa bái Trường Linh Không làm sư phụ.
- Lưu Phi Phi ngươi theo ta học nghệ đi ta đem "Trường Linh thương" truyền hết cho ngươi? Được không? - Một lão ngoan đồng chạy theo một tiểu cô nương lấy lòng.
Lão ngoan đồng kia thoạt nhìn tóc, lông mày đều bạc trắng nhưng không kém phần sinh khí, linh hoạt. Khuôn mặt nhìn già nua lại hằn lên những nếp nhăn nhưng tính cách vô cùng trẻ con.
- "Trường Linh thương " có cái gì tốt? Nữ nhân mới không dùng thương! -Tiểu cổ nương chán ghét ra mặt, lão già này thực phiền.
- A... Phi Phi xinh đẹp, đáng yêu, ta dạy ngươi một bộ "Trường Linh kiếm " được không? Múa kiếm tuyệt đối dành cho nữ nhân a - Lão già kia tiếp tục lấy lòng.
- Trường Linh Không, ngươi chạy theo ta năn nỉ nhận ta làm đồ đệ của ngươi cả tháng nay, ngươi không cảm thấy thực phiền sao? - Lưu Phi Phi cắn răng nói, cả tháng nay lão già Trường Linh Không này bám theo, kế hoạch theo đuổi soái ca Tô Thành của nàng liên tục sụp đổ.
-Ngươi...Phi Phi à, có võ công ngươi liền dễ dàng bắt được soái ca nha! Cái tên Tô Thành gì đó có chạy cũng không thoát! - Trường Linh Không chợt nhớ ra Lưu Phi Phi cả tháng nay liền chạy theo một tên nhóc lớn hơn mình bốn tuổi gọi là Tô Thành gì đó.
Trường Linh Không vốn là một một lão ngoan đồng xảo quyệt, thấy Lưu Phi Phi có gân cốt tốt, tư chất võ học hơn người liền muốn nhận làm đồ đệ. Trở thành đệ tử chân truyền của lão là ước mơ cả đời của bao nhiêu ngươi nhưng nha đầu Lưu Phi Phi này lại hết lần này đến lần khác từ chối thật là chà đạp tự tôn của y mà.
- Lão già, lão nói thật sao? -Hai mắt Lưu Phi Phi sáng lên, nàng cảm thấy học võ cũng không tồi.
- Không được gọi ta là lão già! Có lão già anh tuấn tiêu sái soái ca như ta không? -Mặt Trường Linh Không chuyển từ màu trắng sang đỏ. Ta già chỗ nào?
- Được rồi, lão có gì mau dạy cho ta đi! - Lưu Phi Phi ha ha cười, Trường Linh Không này thực ra cũng rất thú vị nhưng tiếc rằng chỉ là một lão ngoan đồng nếu là một soái ca có lẽ nàng sẽ chạy theo năn nỉ lão nhận nàng làm đồ đệ.
- Gọi ta một tiếng sư phụ! -Trường Linh Không kiêu ngạo, mặt có thể nói là song song với trời.
- Không thèm, lão già rốt cuộc có dạy cho ta không? -Lưu Phi Phi trợn mắt, tay túm lấy chòm râu Trường Linh Không thích vuốt ve nhất, là ai năn nỉ nhận nàng làm đồ đệ mà bây giờ lại phách lối , kiêu ngạo thế?
- Dạy, dạy, ta dạy! Nhẹ tay thôi! Nhẹ tay thôi! Chòm râu yêu quí của ta... - Râu bị Lưu Phi Phi túm chặt giật thật mạnh khiến Trường Linh Không kêu đau oai oái.
Lưu Phi Phi nhớ lại mình ngày đó bái Trường Linh Không làm sư phụ là cỡ nào vô lễ. Nàng có tính cách tự do, không thích ràng buộc như thế lại thu nhận một đệ tử lễ phép, đoan chính như Đình Giao liền cảm thấy có chút đau đầu. Sao nha đầu này không giống nàng cơ chứ? Nhàm chán quá đi a ~
- Sư phụ, là người đã cứu Giao Đình lại còn ban tên cho Giao nhi. Nếu không có người Giao nhi sẽ không có như ngày hôm nay mà có khi đã tự sát vì tủi nhục hay chết trong tay lão già háo sắc kia rồi. Giao nhi đối với... - Đình Giao cắt đứt mạch suy nghĩ của Lưu Phi Phi, lại thao thao bất tuyệt.
- Dừng! Dừng! Giao nhi ngươi tra tấn ta tám năm nay còn chưa đủ sao? Ta thấy đủ rồi, bài ca "con không quên" này của ngươi ca ta cũng sắp thuộc lòng rồi! Tha cho ta, tha cho ta đi! -Lưu Phi Phi khoé miệng giật giật, Đình Giao với người khác thường rất lạnh lùng cạy răng cũng không thèm nói lấy một lời mà sao hễ gặp nàng liền nói nhiều thế? Lưu Phi Phi nàng ồn ào, náo nhiệt nhưng nàng cũng yêu quí yên tĩnh lắm nha.
- Sư phụ, người lại trêu đồ nhi! -Đình Giao khoé miệng co giật, có ai bất hạnh như nàng không? Gặp phải một sư phụ vừa lười vừa không hiểu lễ nghĩa, những lễ nghi qui củ như trò kính thầy gì đó với nàng có thù oán hay sao ấy, luôn chán ghét ra mặt mọi lúc mọi nơi.
- Được rồi, Giao nhi cũng đến lúc ngươi nên xuất sơn rồi! -Nét mặt Lưu Phi Phi phản phất nét buồn mặc dù trên môi luôn tươi cười. Tám năm, nuôi một con chó lâu ngày cũng còn nảy sinh tình cảm huống hồ là con người, hơn nữa lại còn là đồ nhi ngoan ngoãn luôn quấn quít lấy lòng nàng. Chia ly thật là có chút tiếc nuối a!
- Sư phụ, con chưa học được một phần mười bản lĩnh của người! - Đình Giao cảm thấy sống mũi có chút cay cay.
- Trường Linh kiếm pháp, Trường Linh thương con cũng nắm vững rồi thiếu chỉ có thực chiến thôi. Hơn nữa, con quên giao ước với ta rồi sao? -Lưu Phi Phi nhìn Đình Giao chua xót, con đường tiếp theo nha đầu này cũng chỉ có thể đi một mình.
Sư phụ! Giao nhi không quên chỉ là...thỉnh sư phụ giao phó, đồ nhi sẽ tận lực hoàn thành! -Đình Giao ngẩng lên nhìn Lưu Phi Phi trong lòng liền cảm thấy ê ẩm,quyến luyến.
Xào xạc...gió thổi qua mang nến mùi cỏ cây, mùi lá trúc quen thuộc. Một cái rung động giữa hai con người cô độc như nhau, tám năm nương tựa bây giờ chia ly có chút không nỡ.
- Điều kiện đầu tiên của ta, giết hết nhưng tên háo sắc, phụ tình trong thiên hạ cho ta! -Lưu Phi Phi nghiến răng nói, trong mắt ánh lên hận thù.
- Tên háo sắc, phụ tình? - Đình Giao nhìn biểu tìn phẫn hận của Lưu Phi Phi không khỏi giật mình.
Lưu Phi Phi bao nhiêu năm qua tuy chưa từng ôn nhu chăm sóc nàng nhưng luôn vui vẻ, giễu cợt hi hi ha ha, chưa bao giờ lạnh lùng, lộ ra vẻ tàn nhẫn như thế. Vì sao sư phụ lại hận những tên háo sắc, phụ tìn như thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Phải! - Lưu Phi Phi cắn răng, vô cùng khổ sở giằng co một chút cũng không muốn nhớ lại chuyện cũ.
- Đệ tử hiểu rõ! - Đình Giao sao có thể không thấy giằng co trong mắt Lưu Phi Phi kia chứ? Bọn háo sắc, phụ tình làm sự phụ nàng đau khổ liền xuống địa ngục hết đi.
Diệt cả thế gian này, nàng cũng chỉ cần sư phụ nàng vui vẻ!
- Về sớm nghỉ ngơi, thu dọn một chút, mai xuống núi! -Lưu Phi Phi bỏ lại một câu liền rời đi.
Không muốn ở lại vì không muốn đau lòng.
Đình Giao bước vào gian nhà trúc đã bao sống tám năm nay. Trúc Linh sơn này là nơi khi xưa sư phụ nàng bị sư tổ tha lên núi dạy võ. Nhà trúc khá là đơn sơ, ngoài một cái giường bằng trúc ghép lại, một bộ bàn ghế bằng trúc thì chẳng còn vật dụng nào khác ngay đến một bộ ấm trà cũng không. Vì Lưu Phi Phi không có thói quen uống trà, Trúc Linh sơn chẳng mấy khi có khách, thỉnh thoảng có vài bằng hữu giang hồ đến mang chút tinh tức thì Lưu Phi Phi cũng mời họ uống nước mưa. Đây là đạo đại khách đặc biệt của Lưu Phi Phi.
Đình Giao nhìn một lượt, từng vị trí, từng đồ vật ít ỏi đều quen thuộc đến nỗi nhắm.mắt nàng cũng tìm được. Cũng chẳng có gì để thu dọn! Đình Giao chỉ đem ba bộ đồ đã cũ cho vào tay nải rồi thu Trường Linh thương, Trường Linh kiếm đặt lên bàn.
Trường Linh thương và Trường Linh kiếm vốn là vũ khí nổi danh giang hồ của Trường Linh Không. Sau này Trường Linh Không nhận Lưu Phi Phi làm đồ đệ liền tặng cho nàng. Bây giờ thì hai vũ khí danh chấn giang hồ này lại rơi vào tay Đình Giao.
Trường Linh thương và Trường Linh kiếm đều do Đại Kiếm sư Tạ Vân Phong đúc thành, thuộc vào hàng bảo vật vô giá, thiên kim khó cầu. Vốn là chỗ tri kỷ, Tạ Vân Phong khi nghe tin Trường Linh Không sáng tạo ra "Trường Linh kiếm pháp" và "Trường Linh thương" lại không tìm được vũ khí thích hợp liền lấy máu của mình để đúc kiếm tặng tri kỉ. Sau đó Trường Linh Không lại lấy tên của hai bộ tâm pháp đặt làm tên hai món bảo vật này.
Trường Linh kiếm sắc bén chém sắt như chém bùn là những thanh kiếm bình thường thậm chí là bảo kiếm khác không thể so sánh với. Kiếm do thiết, kim loại bền và quí hiếm nhất đại lục, tạo thành cho nên chắc chắn lại nặng vô cùng, nếu không phải Trường Linh kiếm pháp liền không phát huy hết uy lực. Trường Linh thương cũng được tạo từ thiết nên chất lượng không thua gì Trường Linh kiếm nhưng hơn ở chỗ có thêm cơ quan. Phần cán trường thương liền có cơ quan phóng ra ám khí, độc dược.
Đình Giao nhìn Trường Linh thương và Trường Linh kiếm rồi nhất quyết lấy vải bọc Trường Linh thương lại.
Sáng sớm, Trường Linh sơn vẫn còn một lớp sương mỏng như lụa giăng khắp nới. Sương sớm còn đọng trên phiến lá trúc, lấp lánh dưới nắng sớm. Bước qua một vũng nước cho sương đọng lại, Đình Giao thở dài, phả ra một lớp khói liền tiêu tán vào không khí.
- Sư phụ! - Đình Giao ôm Trường Linh thương đến trước cửa phòng Lưu Phi Phi cất tiếng, Lưu Phi Phi ngoại trừ ăn cơm và dạy võ cho Đình Giao thì chẳng mấy khi ra khỏi phòng. Chính Đình Giao cũng tự hỏi trong phòng sư phụ nàng có gì hấp dẫn đến thế?
-Vào đi! - Trong phòng truyền ra tiếng Lưu Phi Phi.
"Vào đi?" Đình Giào kinh ngạc, bao nhiêu năm nay nàng có thể đi khắp Trường Linh sơn nhưng không được phép bước vào phòng của Lưu Phi Phi. Hôm nay sư phụ lại nói nàng bước vào nói sao nàng không kinh ngạc?
- Vâng, sư phụ! - Đình Giao đẩy cửa bước vào.
Khác với suy nghĩ của Đình Giao, đập vào mắt không phải màu đỏ rực y phục Lưu Phi Phi mặc tám năm nay mà là một màu xanh của trúc. Bày trí thô sơ không khác gì phòng Đình Giao nhưng trên tường còn treo một bức tranh. Trong tranh là một nam tử bạch y đang đánh đàn và một thiếu nữ y bào đỏ rực đang múa kiếm. Bức tranh tựa như tiên cảnh, lại như bị vút ve nhiều lần đôi chỗ đã bị sờn, không nhìn rõ khuôn mặt của nam nữ trong hình.
- Rất đẹp sao? -Lưu Phi Phi nửa nằm nửa ngồi nhìn Đình Giao không rời mắt khỏi bức tranh.
- Vâng, rất đẹp! Hai người họ có vẻ...rất hạnh phúc! - Đình Giao mơ màng nhìn bức tranh, trả lời một cách không có ý thức.
Bức tranh bị mòn nhưng Đình Giao có thể cảm thấy hạnh phúc toả ra từ thiếu nữ đang múa kiếm và cái nhìn triều mến, ôn như của bạch y nam tử kia.
- Ân, đúng là đã từng hạnh phúc như thế! - Hai mắt Lưu Phi Phi mờ đục, tâm trí trôi về một nơi xa xăm nào đó.
- Sư phụ! - Đình Giao giật mình, hình như nàng vừa thất lễ.
- Ân, Giao nhi là đến từ biệt sao? -Lưu Phi Phi bị tiếng gọi của Đình Giao kéo về thực tại, trong mắt ánh lên bi thương.
- Sư phụ, xin sư phụ giữ giúp đồ nhi Trường Linh thương! Hoàn thành nhiệm vụ đồ nhi sẽ quay về Trường Linh sơn - Đình Giao cúi đầu, nàng muốn trở lại, nàng không muốn sau khi hoàn thành nhiệm vụ sư đồ họ liền không còn quan hệ gì.
-Ừm cứ để đây đi! Nhiệm vụ tiếp theo ta sẽ tìm con, không cần quay về Trường Linh sơn. Đi sớm về sớm! - Lưu Phi Phi phẩy tay, bọc vải trong tay Đình Giao lập tức bay về phía Lưu Phi Phi.
-Vâng sư phụ! - Đình Giao lạy ba lạy rồi quay ngươi lui ra ngoài.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, bóng dáng Đình Giao đã khuất sau cánh cửa. Trong phong liền rơi vào im lặng như mọi khi, Lưu Phi Phi trầm mặc rồi bỗng nhiên bật dậy xô cửa ra ngoài.
- Giao nhi, bảo trọng! -Lưu Phi Phi đứng ở ngường cửa nhìn theo đồ đệ đã quấn quít với nàng tám năm nay.
Lưu Phi Phi nói rất nhỏ như là thì thầm, có lẽ chỉ đủ muỗi nghe. Không biết Đình Giao có nghe thấy không chỉ biết khoé miệng Đình Giao khẽ nhếch lên, thân ảnh nhanh chóng khuất sau nhừng cây trúc xanh.
Lưu Phi Phi đi vào trong phòng, ngắm nhìn bức tranh một cách si mê.
- Thương, chàng đang ở đâu? Chúng ta sao lại thành ra...như thế này? -Lưu Phi Phi nỉ non, nếu Đình Giao nhìn thấy Lưu Phi Phi yếu đuối như lúc này sẽ rất kinh ngạc vì sư phụ của nàng luôn là một nữ nhân mạnh mẽ.
Đình Giao vừa đi vừa ngâm nga...Trường Linh kiếm quyết
Tõm...đem chân ngâm dưới nước, cảm giác mệt mọi với cục đá đè nặng trong lòng liền thả xuống.
Đình Giao nàng nhớ lại chuyện cũ liền mỉm cười, con người gặp nhau âu cũng là duyên phận.
Giữa biển lửa đỏ rực, một nử tử toàn thân đỏ rực vừa xách một tiểu nha đầu tám tuổi ra khỏi biển lửa. Y bào màu đỏ đôi chỗ bị lửa đốt chấy đen.
Giữa nên trời đen, y bào đỏ rực nổi bật lên lại có lửa cháy ở phía sau làm nên, khuôn mặt nữ nhân áo đó kia lại càng trở nên ma mỵ.
-Khụ...Khụ...khụ... -Tiểu nha đầu bị "xách" ra từ trong biển lửa do hít phải khói quá nhiều không ngừng ho khan.
- Nha đầu chết chưa? -Giọng nói mang theo vài phần giễu cợt.
- Chưa bị ngươi "cứu" chết khụ...khụ -Tiểu cô nương ho đến mặt mũi đều chuyển sang màu đỏ.
- Hử? Chưa chết thì tốt! Thật yếu đuối! -Lưu Phi Phi xoay người rời đi, nàng tuyệt không thích kẻ yếu.
- Ta không yếu đuối! - Tiểu cô nương kia gào lên, bản thân cũng muốn mạnh mẽ chỉ là không có cơ hội.
-Ngươi... -Lưu Phi Phi bắt gặp ánh mắt quật cường của nữ oa kia liền âm thầm kinh hãi. Một đôi con ngươi thật sắc bén - Tên của ngươi?
-Xử Nữ...Đình Xử Nữ! -Đình Xử Nữ cắn răng nói, nàng căm hận Đình Tường cha mình đã bán con lấy tiền trả nợ, căm hận mẫu thân quá yếu đuối, căm hận Đình Tường là tên nát rượu, vũ phu.
Căm hận dồn nén nhuốm lên đôi mắt sáng như ngọc của Đình Xử Nữ.
- Muốn mạnh mẽ không? Bái ta làm sư phụ, làm cho ta ba việc, võ công của ta truyền hết cho ngươi! -Lưu Phi Phi liền dậy lên hứng thú, có lẽ đây là người nàng cần tìm
- Ngươi rất lợi hại sao? - Đình Xử Nữ ngước mắt lên nhìn Lưu Phi Phi không rõ là có đồng ý hay không.
- Phải! Rất lợi hại! -Lưu Phi Phi gật đầu, bản thân cũng không phải kiêu căng, võ công Lưu Phi Phi cũng thuộc hàng nhất nhì trên giang hồ.
- Ta hỏi ngươi vài âu hỏi được chứ? -Đình Xử Nữ đứng dậy, phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, nàng rất không thích ngước nhìn người khác ở trên cao. Rất...mỏi cổ và đáng ghét!
-Được! -Lưu Phi Phi đem toàn bộ hành động của Đình Xử Nữ thu vào mắt, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt.
Sau đó là một cuộc đối đáp của hai kẻ thoạt nhìn thì kiệm lời.
-Việc của ngươi rất khó sao?
-Không khó! Rất dễ!
- Vậy tại sao cần ta giúp ngươi?
- Vì ta đã thề không nhúng tay vài việc giang hồ.
-Vậy nên ngươi cần ta?
-Phải!
-Làm xong ta liền tự do sao?
-Phải!
- Nha đầu ngươi hỏi thực nhiều! Còn chưa quì xuống bái ta làm sư phụ? -Lưu Phi Phi thu hết biểu tình chấp nhận của Đình Xử Nữ vào mắt.
-Ta còn một câu hỏi nữa! -Đình Xử Nữ chần chừ, đây là một câu hỏi rất quan trọng.
-Còn không mau hỏi? -Trên mặt Lưu Phi Phi hiện lên mất kiên nhẫn cùng bất mãn.
-Ngươi...có thể làm sư phụ ta sao?
- Ý ngươi là gì? -Lưu Phi Phi nghiến răng nghiến lợi, dám nghi ngờ bản lĩnh của nàng?
Sỉ nhục, đây là sỉ nhục! Sỉ nhục tuyệt đối!
- Ta chỉ nghĩ sư phụ hẳn phải là một lão già đầu bạc, răng rụng, người yếu ớt sắp lìa đời, tính tình cổ quái, hung dữ....
- Ngươi...Ai qui định nữ nhân không thể thu đồ đệ hả? -Lưu Phi Phi nghiến răng kèn kẹt, khoé miệng giật giật, lời nói khó mà thoát ra được, cứ như có cái gì nghẹn ở cổ họng. Lưu Phi Phi nàng lúc này chỉ muốn một chưởng chụp chết con nha đầu Đình Xử Nữ trước mặt.
-Sư phụ, xin nhận đồ nhi một lạy! -Đình Xử Nữ gật gù, lập tức quì xuống, qi biết nữ nhân trước mặt này có thẹn quá hoá giận đập chết nàng không.
-Đồ nhi...ngoan! -Lưu Phi Phi thấy hành động của Đình Xử Nữ liền vô cùng vui vẻ, nàng nhớ lão ngoan đồng Trường Linh Không kia còn nói với tính khí của nàng cả đời đừng mong thu được đồ đệ.
Đình Giao lấy chân khoắng ở dưới nước, vui vẻ nhớ lại chuyện cũ liền phá lên cười. Chim chóc bị tiếng cười dọc chạy trối chết cứ như sắp có đại nạn đến nơi.
Tại một sơn trang trên núi...
- Lan nhi, muội thật xinh đẹp! Ta chưa từng gặp ai xinh đẹp như muội - Một vị công tử tuấn tú, bên hông đeo ngọc bội khắc chữ "Mạc ", tay cầm một bó hoa lan.
- Mạc Kiến công tử! - thiếu nữ Lan nhi kia đỏ mặt, thẹn thùng lấy khăn lụa che mặt.
Thiếu nữ kia mắt ngọc mày liễu, thân hình yểu điệu nhỏ nhắn, thanh tú rất chọc cho nam nhân sinh ý định bảo hộ.
- Tặng cho muội, đoá hoa đẹp nhất thiên hạ! - Vị công tử tuôn ra lời như mật ngọt, cầm cành lan nhẹ nhàng đặt vào tay Lan nhi.
- Mạc kiến công tử, huynh... - Lan nhi e thẹn, mặt đỏ như gấc.
- Mạc Kiến Nhân! Thối tiểu tử! Tránh xa ái nữ lão phu ra! -Một giọng già nua vang lên kèm theo tức giận.
-Ách...sư bá! Lan nhi huynh đi trước! - Mạc Kiến Nhan thấy lão sư bá liền lập tức bỏ chạy.
- A...Mạc...Phụ thân - Lan nhi chưa kịp phản ứng thì Mạc Kiến Nhân đã đi mất, phụ thân nàng đã đứng trước mặt.
-Lan nhi! Tên thối tiểu tử đó rất lăng nhăng, mau tránh xa nó - Sư bá của Mạc Kiến Nhân hạ giọng, với ái nữ của mình bản thân không thể tức giận được.
- Cha... - Lan nhi che miệng cười.
Phụ thân nàng và phụ thân Mạc Kiến Nhân vốn là sư huynh đệ, cùng bái Công Tôn quái nhân vang danh giang hồ làm sư phụ, tình cảm của hai người là rất tốt, so với thân sinh huynh đệ chỉ có hơn chứ không có kém. Phụ thân Lan nhi học võ thuật của Công Tôn quái nhân còn phụ thân Mạc Kiến Nhân thì học y thuật, một văn một võ hỗ trợ lẫn nhau.
-Thiếu gia, lão gia đang chờ người ở đại sảnh! -Một trung niên nam nhân tiến lên hành lễ nói.
- Là Sinh thúc! Cha cháu có nói là việc gì không? -Mạc Kiến Nhân nhảy từ trên cây xuống.
Mạc Kiến Sinh vốn là đệ nhất sát thủ Kiến Huyết bị truy nã trên giang hồ, trong lúc lẩn trốn bị đánh trọng thương lại may mắn gặp được Mạc Kiến Thương, phụ thân của Mạc Kiến Nhân. Mạc Kiến Thương lương y như từ mẫu liền ra tay cứu chữa rồi đem về Vân Mộng y cốc, giao sự vụ trong phủ cho . Cái tên Mạc Kiến Sinh cũng là Mạc Kiến Thương ban cho.
- Cha! - Mạc Kiến Nhân bước vào phòng khách liền thấy không chỉ có Mạc Kiến Thương mà còn có thêm hai người : một thiểu phụ và một vị cô nương.
Vị thiếu phụ kia toàn thân cao thấp đều là lụa thượng hạng lại thêm trâm cài, vòng tay, dây truyền đều vô cùng có giá trị. Nhìn qua liền biết không phải kẻ có tiền thì cũng là kẻ có thế lực, thân phận không tầm thường. Thiếu phụ này trên mặt có vài nếp nhăn nhưng nhìn qua liền biết lúc trẻ là một mỹ nhân. Vị cô nương kia có bảy phần tương tự vị thiếu phụ kia, toàn thân mang khí chất cao quí, ngạo mạn.
Mạc Kiến Nhân vừa bước vào vị cô nương kia liền không rời mắt.
- Kiến nhân lại đây, cha giới thiệu với con hai người. -Mạc Kiến Thương thấy ái tử của mình bước vào liền lên tiếng.
Mạc Kiến Thương là thần y, quanh năm làm việc với thảo dược ít nhiều thấm vào người, ngoài bốn mươi nhưng vẫn giữ được cường tráng. Ngũ quan mạnh mẽ, khuôn mặt chữ điền phúc hậu, chân mày rậm, rõ ràng là một nam nhân lý tưởng. Mạc Kiến Nhân lại có ba phần giống Mạc Kiến Thương, bảy phần giống mẫu thân, là một công tử thư sinh.
-Kiến Nhân, đây là phu nhân bà nữ nhi của một vị bằng hữu cũ của ta, Triệu vương phi Hoả quốc và quận chúa Triệu Thanh Nhã! - Mạc Kiến thương ngồi trên vị trí chủ vị, thấy hài nhi ngồi xuống liền cười từ ái.
- Kiến Nhân ra mắt Triệu vương phi, ra mắt quận chúa! - Mạc Kiến Nhân hành lễ liền bắt gặp cái nhìn chăm chăm của Triệu Thanh Nhã liền rùng mình.
- Hài tử ngoan, không cần đa lễ - Triệu vương phi vừa lòng lấy tư thế của tiền bối nhấp một ngụm trà.
- Nhân ca ca có lễ! Thanh Nhã ra mắt huynh! -Triệu Thanh Nhã càng nhìn càng thích Mạc Kiến Nhân, mối hôn sự này của nương thực không tồi.
- Kiến Nhân hôm nay gọi con đến đây là...
- Cha...nếu cha có ý nạp thiếp con liền không có ý kiến! Con thấy Triệu vương phi rất...thích hợp! -Mạc Kiến Nhân đánh gãy lời nói của Mạc Kiến Thương.
Một lời nói ra, cả bốn người trong đại sảnh liền trầm mặc.
Mạc Kiến Thương nét cười trên mặt liền thu lại. Triệu vương phi dè dặt nhìn Mạc Kiến Thương, trong lòng không biết tính toán cái gì. Mạc Kiến Thương vốn là một nhân vật tai to mặt lớn ở bình nguyên, chẳng những là thần y vạn lượng hoàng kim khó cầu mà hoàng đế ngũ quốc gặp còn phải kính nể ba phần. Thử hỏi Vân Mộng y cốc là nơi đi ra của đại phu khắp Bình nguyên, chỉ cần cốc chủ Mạc Kiến Thương nói một tiếng cả Bình nguyên liền đổ xô đi làm từ hoàng tộc cho đến võ lâm giang hồ và cả bình thường dân chúng.
Mạc Kiến Thương goá vợ nuôi con cả thiên hạ đều biết, là nam nhân mơ ước của nữ nhân trong thiên hạ. Nếu Mạc Kiến Thương cao giá thì Mạc Kiến Nhân còn cao giá hơn, còn được thiếu nữ mơ mộng hơn.
Vừa có tiền vừa có quyền thế lại trẻ tuổi, hào hoa phong nhã ai lại không thích? Triệu vương phi vì một câu " Triệu vương phi rất thích hợp! " trong lòng liền mừng thầm.
- Mạc Kiến Thương huynh việc này... - Triệu vương phi ra vẻ ngượng ngùng nhưng chỉ mong Mạc Kiến Thương đồng ý.
Triệu vương gia vừa qua đời, địa vị của hai mẹ con Triệu Thanh Nhã đã xuống dốc không phanh. Vốn dĩ Triệu vương gia là hoàng đệ của hoàng đế nhưng lại không phải là thân sinh huynh đệ, quyền lực chẳng có chỉ là bổng lộc mỗi năm không ít. Nay Triệu vương gia mất, quận chúa Triệu Thanh Nhã lại điêu ngoa, tuỳ hứng mắt cao hơn đầu người nên chẳng nam nhân nào nguyện ý lấy. Nay nếu Triệu vương phi nàng gả cho Vân Mộng cốc chủ làm thê liền là một bước thành phượng hoàng.
Triệu Thanh Nhã nghe Mạc Kiến Nhân nói thế liền không vui.
- Chuyện này...làm sao có thể? -Mạc Kiến Thương trong lòng khó chịu.
- Mẫu thân, chuyện này đúng là không thể, con và Mạc Kiến ca ca... - Triệu Thanh Nhã ngày thường chua ngoa giọng nói liền cao vút, hôm nay lại tỏ ra thục nữ, giọng nói nhẹ nhàng liền làm cho Mạc Kiến Nhân thấy chán ghét, buồn nôn.
Hai người họ không biết, mọi chuyện của họ ở Hoả quốc hai cha con Mạc Kiến Thương đều biết hay sao?
- Cha...hài nhi và quận chúa có chuyện gì sao? - Mạc Kiến Nhân mờ mờ đoán ra nhưng việc này là không thể.
- Hiền điệp, năm xưa cha con và vương gia nhà ta có hứa hôn cho con và Nhã nhi! -Triệu vương phi cười nói, nàng không gả vào Mộc Kiến gia thì để nữ nhi nàng gả vậy.
- Cha, có chuyện này sao? -Mạc Kiến Nhân đen mặt, trong lòng ẩn ẩn tức giận, chàng khi nào nói muốn lập thất?
- Kiến Nhân năm đó là...chúng ta đánh một ván cờ rồi cá cược với nhau -Mạc Kiến Thương sao không nhìn ra con trai tức giận.
- Vậy...tín vật đính ước thì sao? -Mạc Kiến Nhân lập tức bắt được trọng điểm, tức giận trong lòng giảm bớt lại như ngọn lửa bùng cháy lên. Cha dám đem hôn nhân đại sự của hắn ra đặt cược trong một ván cờ?
-Lúc đó, hai người chỉ...đùa với nhau nên không có! -Triệu vương phi tiếc nuối, nếu năm đó vương gia lấy tín vật thì bây giờ dễ dàng hơn nhiều, hôn ước cũng không chỉ là lời nói suông.
- Như vậy, hôn ước này... -Mạc Kiến Thương nãy giờ chỉ một mực im lặng, ông cũng không muốn có con dâu mang đầy tiếng xấu như Triệu Thanh Nhã.
-Mạc Kiến bá bá, có tín vật hay không đâu có quan trọng, quan trọng là tình cảm của Thanh Nhã và Kiến Nhân ca ca -Triệu Thanh Nhã nóng nảy, bản thân chỉ sợ Mạc Kiến Thương hối hôn liền ngắt lời Mạc Kiến Thương. Quên mất bản thân là hậu bối, rất vô phép, Triệu vương phi ngồi bên cạnh liền không vui.
Mạc Kiến Thương vô cùng khó xử. Triệu vương phi và Triệu Thanh Nhã là phu nhân và nữ nhi của bằng hữu thân thiết nhất của ông. Hôn sự hai bên năm xưa cũng là một lời nói đùa của hai người sau này không ai nhắc đến nữa. Người chết xương lạnh, phu nhân và nữ nhi của bằng hữu ông đến nương nhờ đồng thời nhắc lại hôn ước năm xưa. Hài tử của ông lại không muốn. Một bên là người thân của người bằng hữu quá cố, một bên là chung thân đại sự cả đời của đứa con trai độc nhất. Ông phải làm sao đây?
- Cha, hài nhi với Nhã muội mới gặp nhau, chưa đủ thân thiết nên hôn sự này...e là chưa thể tiến hành được! -Mạc Kiến Nhân sao không hiểu được nỗi khó xử của cha y.
- Kiến Nhân ca ca, vậy thì dễ thôi mà! Muội với mẫu thân sẽ ở lại Vân Mộng cốc, với huynh từ từ trau dồi tình cảm. Như vậy không phải là được sao? - Triệu Thanh Nhã nhanh mồm nhanh miệng lập tức nói ra kế sách bản thân cho là thoả đáng nhất.
- Có được không Triệu vương phi? - Mạc Kiến Thương nhấn mạnh ba chữ "Triệu vương phi " hòng nhắc nhở thân phận của nàng ta cũng như nhắc cho nàng ta hãy an phận, đừng mơ tưởng.
- Vậy...cũng được! -Gừng càng già càng cay, Triệu vương phi sao có thể không hiểu hàm ý trong cây nói của Mạc Kiến Thương đây?
- Kiến Sinh, phiền huynh sắp xếp chỗ ở, phái vài hai nha hoàn đến hầu hạ mẫu tử Triệu vương phi - Mạc Kiến Thương phân phó rồi nhấp một ngụm trà phất tay áo rời đi -Mạc Kiến mỗ có việc phải đi trước!
- Vương phi, quận chúa, mời hai vị đi bên này! -Mạc Kiến Sinh nói gì đó với một nha hoàn rồi làm động tác mời.
Mạc Kiến Sinh sắp xếp cho mẫu tử Triệu vương phi ở Tây các. Trong khi đó chỗ ở Mạc Kiến Nhân lại ở Đông các, cách rất xa Tây các, có thể nói là đi gần hết khu phòng ở của Vân Mộng cốc mới tới. Triệu vương phi và Triệu Thanh Nhã dẫn theo hai nha hoàn thiếp thân là A Mai và A Đào, rất đắc lực. Sau một hồi nghe ngóng, biết được sắp xếp của Mạc Kiến Sinh gây bất lợi cho mình, Triệu Thanh Nhã đã hết sức tức giận còn Mạc Kiến Nhân thì cười không khép được miệng.
- Thiếu gia, người quyết định rời đi sao? - Mạc Kiến Nhân vừa đeo tay nải, đẩy cửa bước ra liền bắt gặp Mạc Kiến Sinh đang đứng ở cửa. Quả như lão gia phán đoán!
- Sinh thúc, con không rời đi liền thật khó sống! -Mạc Kiến Nhân nhớ lại biểu tình của Triệu Thanh Nhã liền đổ mồ hôi lạnh.
- Vậy thiếu gia phải bảo trọng! - Mạc Kiến Sinh biết không thể cản được, thiếu gia mặc dù lăng nhăng trăng hoa nhưng sẽ không làm gì quá phận.
- Đa tạ Sinh thúc, phụ thân con phiền thúc trăm sóc! - Mạc Kiến Nhân thành khẩn, bản thân không muốn rời đi cũng phải rời đi nhưng bây giờ Mạc Kiến Nhân y thật muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
- Điều này thiếu gia không cần nhắc nhở lão phu cũng tận lực làm! - Mạc Kiến Sinh nhìn theo bóng Mạc Kiến Nhân vận khinh công rời đi liền bước vào thư phòng Mạc Kiến Thương.
- Sinh huynh mời ngồi! Nó rời đi rồi sao? - Mạc Kiến Thương đang viết bệnh án cũng không ngửng đầu lên.
- Vâng thưa lão gia! Người đoán không sai! - Mạc Kiến Sinh cung kính ngồi xuống ghế.
- Ở bên nhau lâu vậy Mạc Kiến Sinh huynh vẫn chấp nhata mấy cái lễ tiết đó với ta sao? Ở đây không có người ngoài! -Mạc Kiến Thương không vui nói.
- Chủ tớ thì vẫn là chủ tớ. Lão gia để thiếu gia đi nhu vậy có ổn không? - Mạc Kiến Sinh lười bàn cãi vấn đề này, hai người họ bàn cãi cũng đã hai mươi năm rồi liền chuyển đề tài.
- Cũng không chết được! - Mạc Kiến Thương dừng bút, mắt nhìn ra bên ngoài, bọn họ đều đã già rồi!
Sao có thể chết được, một thân thần y lại độc dược đầy người, lại có võ công của đệ tử Công Tôn quái nhân và sát thủ Kiến huyết. Từ nhỏ lại ăn vào không biết bao nhiêu dược vật gia tăng công lực, trên giang hồ cũng thuộc vào hàng nhất lưu cao thủ.
Hết chương 6.