Chương 4 :
- Thất hoàng tử, thái tử điện hạ muốn gặp người - Tiểu Thuận Tử, thái giám bên người thái tử chạy đến bẩm báo.
Là thuộc hạ tâm phúc của thái tử, thái tử sủng ái thất hoàng tử Hàn Kỳ Thiên nên Tiểu Thuận Tử cũng xem thất hoàng tử như chủ tử trong cung.
- Hoàng huynh không phải đang dưỡng bệnh sao? - Hàn Kỳ Thiên mắt vẫn không rời trang giấy, vẫn tiếp tục chăm chú vẽ. Hắn thật muốn đem bức tranh cầu phúc này tặng thái tử ca ca.
- Thái tử...điện hạ e là...không xong rồi! - Tiểu Thuận Tử không hề trách Hàn Kỳ Thiên, thất điện hạ chăm chú vẽ tranh trường thọ là để mừng sinh thần thái tử điện hạ hai mươi hai.
- Ngươi nói cái gì? - Tay cầm bút của Hàn Kỳ Thiên run lên, bút vạch một đường dài trên bức tranh. Tranh trường thọ liền coi như bị huỷ.
Hàn Kỳ Thiên ném bút sang một bên, mực văng tung toé vấy bẩn cả y phục của mình nhưng Hàn Kỳ Thiên không để ý. Một lòng chạy đến phủ thái tử thậm chí va vào nha đầu Hoán Bích đổ cả trà nóng lên người.
- Hoàng huynh, huynh nhất định không có việc gì! - Hàn Kỳ Thiên nhào đến bên giường Hàn Kỳ Dạ.
- Thất đệ, đệ tới rồi! - Hàn Kỳ Dạ ráng nhấc mí mắt lên, cười đến ôn hoà - Các người ra ngoài hết đi!
Nụ cười này liền khảm vào tâm trí Hàn Kỳ Thiên nhiều năm về sau.
- Huynh sao lại thế này? Không phải ca nói sẽ khoẻ lại sao? Huynh nói sẽ dẫn đệ đi Giang Nam coi hội hoa tiêu, đi Tây Lăng ngắm núi tuyết mà, hoàng huynh! - Hàn Kỳ Thiên khóc, rất nhiều năm về sau không ai biết vị thất hoàng tử lạnh lùng này cũng đã từng bật khóc.
- Thất đệ, đệ khóc cái gì? Ta chỉ là...muốn đi tìm mẫu hậu thôi, ta nhớ mẫu hậu! - Hàn Kỳ Dạ phì cười, một chút cũng không giống người sắp bước vào tử địa.
- Huynh lừa đệ! - Hàn Kỳ Thiên lên án.
- Ừ ta lừa đệ, ta chỉ lừa đệ một lần này thôi được không? - Hàn Kỳ Dạ xoa đầu Hàn Kỳ Thiên, điều duy nhất bản thân tiếc nuối là hắn sẽ không thể bảo vệ vị hoàng đệ này nữa.
- Không...hoàng huynh phải sống, sống để lừa đệ! - Hàn Kỳ nói như gào lên, nước mayws tuôn như mưa.
- Ta thèm vào lừa đệ. Ta...đi rồi, ta lo lắng sẽ không ai bảo vệ đệ thôi -Hàn Kỳ Dạ đau lòng nói. Trong hoàng cung máu tanh này, người duy nhất không tính toán, thực lòng đối đãi, quan tâm Hàn Kỳ Dạ chắc cũng chỉ có vị thất hoàng đệ này.
- Hoàng huynh... - Hàn Kỳ Thiên sao không biết hoàng cung này đáng sợ đến mức nào nếu không có thái tử thì trên đời sớm không còn Hàn Kỳ Thiên nữa. Có lẽ trong sử ký sẽ có một vị hoàng tử chết yểu.
- Thất đệ, đệ nên xin phụ hoàng ra ngoài học tập, đi rồi thì đừng quay về nữa! Ta đã chuẩn bị hết rồi! Đệ tìm Tiểu Thuận Tử nói hắn giao cho đệ mộc bài, tiền trong ngân hàng tư nhân, cửa hàng của ta là của đệ. Hoàng cung này, đệ đừng nên tin ai cả và cũng...đừng nên ở lại. Khụ...khụ... -Hàn Kỳ Dạ ho ra một búng máu.
- Hoàng huynh, huynh đừng nói nữa! Thái y, thái y đâu? -Hàn Kỳ Thiên khóc như mưa. Trong hoàng cung này, Hàn Kỳ Thiên y chỉ có một người thân mà thôi, là vị thái tử Hàn Kỳ Dạ này.
- Đừng gọi nữa, thất đệ...đệ gọi ta một tiếng...ca ca ...có được không? -Hàn Kỳ Dạ suy yếu, mí mắt nặng như ngàn cân muốn hạ xuống nhưng như chờ đợi điều gì, lần nữa là rướn lên.
- Ca ca! Ca ca! Ca ca! Ca không được bỏ đệ! -Hàn Kỳ Thiên gào thét. Cái thế giới nhỏ bé của y sắp tan vỡ rồi.
- Thiên nhi! - Hàn Kỳ Dạ mỉm cười mãn nguyện - Kiếp sau...ta chỉ mong không sinh...ra trong...hoàng thất...có một đệ đệ...một cuộc sống bình thường....ngao du...
Sơn thuỷ.
Hàn Kỳ Dạ chưa nói hết cánh tay vuột tóc Hàn Kỳ Thiên đã mất đi sức sống mà rơi xuống. Một vị thái tử đức độ, tài hoa của Kim quốc cứ thế ra đi.
- Ca... - Hàn Kỳ Thiên gào lên, xé nát lòng người.
- Thái tử gia!
- Đại hoàng huynh!
Mọi người từ bên ngoài xông vào. Có các vị hoàng tử, thái giám, nô tì,...Hàn Kỳ Thiên nhìn mpojt lượt trong lòng cười lạnh, miệng cười như không cười.
- Trong các người, chỉ có Tiểu Thuận Tử thật lòng! - Hàn Kỳ Thiên nhàn nhạt nói, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống rồi bước ra ngoài.
Bóng lưng cô độc, thê lương đến lạnh người.
Sau cái chết của thái tử Hàn Kỳ Dạ, hoàng đế Kim quốc lệnh cho cả nước quốc tang ba ngày. Trong ba ngày quốc tang, phủ thái tử đón đủ mọi loại người, từ quan nhất phẩm cho đến thất phẩm, các vị hoàng tử, vương gia, thế tử,.... nhưng tuyệt không thấy bóng dáng của Thất hoàng tử Hàn Kỳ Thiên mà sinh thời thái tử luôn yêu quí, che chở.
- Tới rồi! Nhìn kìa!
- Ai? Tới thì làm sao?
- Thất hoàng tử!
- Cái gì? Bây giờ mớii tới? Người cũng đưa vào hoàng lăng rồi mới tới. Tới làm gì?
-Thì đó! Sinh thời thái tử yêu quí, che chở thì một hoàng huynh hai ca ca. Bây giờ người chết xương lạnh, đến tiễn đưa cũng không đến!
Chung quanh nổi lên tiếng xôn xao nghị luận.
Hàn Kỳ Thiên bước đến bên linh cữu, thắp ba nén nhang rồi bước ra hoa viên.
- Thất hoàng tử điện hạ mời ngài theo nô tài sang bên này - Tiểu Thuận Tử xuất hiện bên cạnh Hàn Kỳ Thiên cung kính.
Tiểu Thuận Tử đưa Hàn Kỳ Thiên vào thư phòng của Hàn Kỳ Dạ. Tiểu Thuận Tử loay hoay từ trong mật thất lấy một cái hộp.
- Thất hoàng tử, đây là khế ước nô tì, thái giám trong phủ thái tử, giấy tờ đất sơn trang, cửa hàng của thái tử điện hạ -Tiểu Thuận Tử lấy trong hộp gỗ ra một xấp giấy đưa cho Hàn Kỳ Thiên.
- Thuận Tử, đây là? -Hàn Kỳ Thiên cầm giấy tờ Tiểu Tguaajn Tử đưa xem qua một lượt.
-Là thái tử gia chuẩn bị cho điện hạ, là tích luỹ của thái tử gia, không thuộc hoàng thất nên không bị hoàng thượng thu lại - Tiểu Thuận Tử cầm lên một mộc bài - cái này chắc thái tử gia đã nói cho ngài, dùng để rút tiền trong ngân hàng tư nhân.
- Này... - Hàn Kỳ Thiên cảm động, nhất thời không biết nói gì.
- Điện hạ, thái tử gia là thực tâm yêu thương người, mong người một đời bình an, vô ưu, vô sầu, tự do khoái hoạt. -Mắt Tiểu Thuận Tử đã đỏ hoe, thái tử gia quả thật là người tốt.
- Ta...
- Điện hạ, có chuyện người không biết. Thái tử gia thực ra...là bị người hại chết! - Tiểu Thuận Tử cắn răng nói, trong mắt ngập lên sát khí cùng oán giận.
- Cái gì? -Hàn Kỳ Thiên lạnh giọng -Hoàng huynh có biết không?
- Biết! Nhưng ngài ấy nói ngài ấy quá mệt mỏi rồi! Ngài ấy hy vọng ngài sống thật tốt, còn nói nô tài không nói với điện hạ - Tiểu Thuận Tử khóc, thái tử gia quả thật là người tốt, một chủ tử tốt.
- Ngươi ra ngoài chút đi! - Hàn Kỳ Thiên ngồi phịch xuống.
" Ca ca...huynh đời này có đắc tội với ai đâu có chăng là đắc tội với số mệnh! " Hàn Kỳ Thiên khẽ nỉ non.
Đau.
Tâm đau đến chết lặng!
Không lâu sau đó, lục hoàng tử trước kia hay bắt nạt Hàn Kỳ Thiên cũng rơi xuống đầm sen mà chết đuối. Cái chết của lục hoàng tử cũng không làm cho hoàng cung dậy sóng. Trong cung, một vị hoàng tử, công chúa nào đó chết cũng là chuyện bình thường!
Rất nhiều ngày sau đó không ai nhìn thấy thất hoàng tử Hàn Kỳ Thiên. Cho đến một hôm ị hoàng tử bị lãng quên tìm đến thư phòng của hoàng đế. Hai đạo thánh chỉ được ban ra. Một là phủ thái tử bị phong toả, cung nữ, thái giám đều được giữ lại để trông coi. Đạo thánh chỉ thứ hai phong thất hoàng tử Hàn Kỳ Thiên thành Lạc vương, cho phép xuất cung, giám sát quan lại khắp Kim quốc.
Hai đạo thánh chỉ trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong dân gian. Mọi người đều suy đoán tính toán của hoàng thượng. Phải chăng thái tử vị tiếp theo sẽ giao cho vị Lạc vương Hàn Kỳ Thiên này?
- Hoàng đệ, đệ thực muốn rời đi sao? - Nhị hoàng tử Hàn Kỳ Kim lấy tay nải giao cho Hàn Kỳ Thiên.
- Nhị ca hoàng đệ thực muốn rời đi! Đây cũng là tâm nguyện của Đại hoàng huynh. -Hàn Kỳ Thiên nhận lấy tay nải.
- Thất đệ rời đi có khi cũng là chuyện tốt. Những chuyện không vui liền quên hết đi. - Tứ hoàng tử Hàn Kỳ Phong vỗ vai Hàn Kỳ Thiên.
- Vâng tứ hoàng huynh, huynh hãy chăm sóc cho mẫu phi giúp đệ -Hàn Kỳ Thiên mỉm cười, ngoài Hàn Kỳ Dạ đối tốt với y cũng chỉ có hai vị hoàng huynh này.
- Cái này cho đệ! Đi đâu cũng nhớ hoàng thánh là nhà của đệ! - Hàn Kỳ Phong giao một mảnh ngọc bội cho Hàn Kỳ Thiên.
- Vâng nhị hoàng huynh, tứ hoàng huynh, bảo trọng! - Hàn Kỳ Thiên chắp tay rồi xoay người bước đi.
Hàn Kỳ Kim, Hàn Kỳ Phong nhìn theo mỗi người liền đuổi theo một suy nghĩ.
Hàn Kỳ Kim bước vào tẩm cung của Liên Đế hậu.
- Tên cẩu tạp chủng đó đi rồi? - Liên Đế hậu ánh mắt hằn lên thù hận.
- Mẫu hậu, đệ ấy đi rồi mẫu hậu tha cho đệ ấy đi -Hàn Kỳ Kim ngồi xuống lập tức có người bưng trà lên, lấy động tác tao nhã nhất nhấp một ngụm.
-Tha? Hoàng nhi nói ta tha cho nó? Ta hận không thể băm vằm nó ra làm trăm mảnh, lăng trì xử tử, ngũ mã phanh thây nó. Ta làm sao có thể tha cho nó? - Liên Đế hậu lạnh lùng nói, khăn lụa trong tay bị xoắn chặt muốn đứt ra.
- Sao không thể? Đệ ấy cũng không tranh ngôi vị với hài nhi. Cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? -Mọi hành động của Liên Đế hậu đều rơi vào mắt Hàn Kỳ Kim.
- Đệ? Ta nhớ ta chỉ có một hoàng nam, hoàng nhi lấy đâu ra đệ đệ? -Liên Đế hậu lạnh lùng nói.
- Là hoàng nhi sai nhưng mẫu hậu có cần cho sát thủ truy sát đệ ấy không? - Hàn Kỳ Kim trong lòng không khỏi run lên, nữ nhân trong hoàng cung quả thật địa vị càng cao càng đáng sợ!
- Hừ! Sao vậy? Mềm lòng rồi sao? Ta không phải dạy ngươi muốn làm hoàng đế phải tuyệt tình, không được mềm lòng sao? Hoàng nhi quên rồi hay thân thiết với tên tạp chủng kia làm con thay đổi rồi? - Liên Đế hậu từng bước, từng bước tiến về phía Hàn Kỳ Kim.
- Mẫu hậu, hoàng nhi nhớ rõ! - Hàn Kỳ Kim không nhúc nhích chỉ ngồi im nhìn Liên Đế hậu tiến về phía mình.
Chát
Một bạt tai rơi trên má phải của Hàn Kỳ Kim, năm đầu ngón tay đỏ chót xuất hiện.
- Nhớ rõ cho ta, trong hoàng cung không có tình thân! - Liên Đế hậu gằn giọng rồi lại hạ giọng, một chút cũng không giống nữ nhân vừa mạnh tay giáng cho con mình một bạt tai - Hàn Kỳ Kim, nhìn ngươi leo lên ngai vàng là tâm nguyện của ta. Hoàng nhi đừng...làm ta thất vọng!
- Hoàng nhi đã hiểu, tạ ơn mẫu hậu dạy dỗ - Trên mặt truyền đến cảm giác bỏng rát, thậm chí còn có ba vệt xước do bị móng vàng cắt trúng, đau đớn thể xác không bằng đau đớn trong lòng Hàn Kỳ Kim lúc này.
- Đã hiểu thì lui ra đi! - Liên Đế hậu quay lưng, một chút đau lòng cũng không có.
- Là mẫu hậu, hoàng nhi cáo lui - Hàn Kỳ Kim ôm mặt lui ra ngoài.
- Trời sắp trở lạnh hoàng nhi sẽ sai người đem áo lông chồn Tây Vực tiến cống đến. Người cẩn thận sức khoẻ. Mẫu thân! - Hàn Kỳ Kim ra đến của liền xoay người lại.
Một chút chờ mong liền tan thành bọt biển. Y đang chờ đợi cái gì chứ?
- Gọi ta là mẫu hậu, đây là hoàng cung. Nên nhớ thân phận địa vị của mình, đừng làm việc thừa thải. - Liên Đế hậu nhàn nhạt nói, trước sự quan tâm của Hàn Kỳ Kim cũng coi như không có.
- Là mẫu hậu - Trong lòng tràn ngập mất mát, Hàn Kỳ Kim quay lưng đi, bỏng rát trên mặt cũng không còn.
- Điện hạ, mặt người sao vậy? Để nô tì lấy thuốc đắp cho người! - Dung ma ma nhìn vết thương trên mặt Hàn Kỳ Kim liền đoán ra mọi việc
- Nhũ mẫu, nguời cứ ra ngoài đi, ta cần yên tĩnh một mình! -Trong lòng dậy sóng, Hàn Kỳ Kim nhàn nhạt phân phó - Khoan! Kêu Tiểu Đăng Tử đem vài vò Nữ nhi hồng đến. Ta muốn say!
Hàn Kỳ Kim thả phịch người trên ghế, sức lực bị ai đó rút đi toàn bộ.
Thừa thải sao? Mẫu hậu người có từng quan tâm hoàng nhi một chút? Người có từng xem hoàng nhi là hài tử của người? Hoàng nhi từng tự hỏi, mẫu hậu liệu có phải thâm sinh của ta không?
Trong hoàng cung này không có tình thâm, chẳng lẽ ta chỉ là công cụ tranh sủng, tranh vinh hoa phú quí của người thôi sao?
Mẫu hậu, ta rất ghen tỵ, ghen tỵ với những hoàng tử khác! Mẫu phi của những hoàng tử khác không có địa vị như người, không nắm giữ lục cung nhưng các hoàng tử khác được mẫu phi của minh thương yêu. Ta...có sao?
Mẫu hậu, người là mẫu nghi thiên hạ vậy tình mẫu tử của người đâu? Người là đế hậu sao tình mẫu tử của người không nhiều hơn các phi tần khác của phụ hoàng?
Người ta nói ta có mẫu thân là Liến Đế hậu muốn gió có gió, muốn mưa có mưa nhưng là...ta không muốn gió cũng chẳng muốn mưa. Ta muốn là một chút...một chút xíu thôi...tình cảm của người dành cho ta. Chẳng lẽ yêu thương ta một chút, quan tâm ta một chút xíu thôi thì người liền không thể ngồi lên ngôi vị Liên Đế hậu nữa sao?
Quan tâm ta, yêu thương ta không được sai? Dù chỉ một chút...một chút ít thôi...
Không được sao?
Ta muốn gọi người là mẫu thân và người vui vẻ gọi ta là Kim nhi...một lần...không được sao?
Hàn Kỳ Kim rượu vào liền nói ra những tâm sự giấu kín trong lòng. Ban đầu là nỉ non sau đó là gào thét. Tiểu Đăng Tử và Dung ma ma đứng một bên liền đau lòng không thôi.
Ai nói sinh ra trong hoàng thất là tốt?
Trong khi đó tại Lăng Vân Cung...
Giải Thiên Lăng đứng trầm ngâm giữ lương đình, mùi hoa sen nhàn nhạt hoà lẫn với mùi hương nhẹ nhàng của vân vụ đào. Yên lặng và tịch mịch...
Tính...toong...tính...tang...
- Ai? -Giải Thiên Lăng lạnh giọng. Nửa đêm ai lại đến hồ sen này?
- Thiếu gia! Là Vô Song! - Thuỷ Vô Song từ từ bước đến, bóng người lung linh dưới ánh trăng, là một mỹ nhân.
- Ngươi đến đây làm gì? -Giải Thiên Lăng không vui, sao không ở bên cạnh bảo vệ muội muội y lại chạy đến Nguyệt Nhạc hồ này?
- Thiếu gia...Vô Song... -Thuỷ Vô Song nén tâm tư kích động.
- Ta đã ra lệnh ngoài Nguyệt nhi không ai được bước vào Nguyệt Nhạc hồ! - Giải Thiên Lăng hạ giọng, dù sao Nguyệt nhi rất yêu quí nàng ta.
- Vô Song... - Thuỷ Vô Song im lặng.
Nguyệt Nhạc hồ ngay cạnh Đào cư của thánh nữ Giải Lăng Nguyệt, là công trình kiến trúc được kiến tạo mừng sinh thần ( sinh nhật theo cách gọi cổ đại) Giải Lăng Nguyệt. Nguyệt Nhạc hồ trồng đủ các loại hoa sen thu thập từ khắc đại lục. Nhưng đặc biệt của nó là cách kiến yajo kỳ công. Bên dưới mỗi bậc thang đến giữa lương đình đều được đặt một cái chum rỗng úp ngược xuống, bên trong mỗi cái chum đổ một lượng nước khác nhau. Chính vì thế khi bước đi bên trên liền vang lên những âm thanh khác nhau rất vui tai.
Công trình này kiến tạo kỳ công như thế đủ thấy Giải Thiên Lăng sủng ái Giải Lăng Nguyệt như thế nào.
-Không có việc gì, lui xuống đi! - Giải Thiên Lăng không liếc nhìn Thuỷ Vô Song một cái.
- Xin thiếu gia cho phép Vô Song tiến vào Luyện Hoả ngục! - Thuỷ Vô Song cúi rạp người, chỉ có Giải Lăng Nguyệt mới làm Giải Thiên Lăng để ý đến nàng một chút.
-Hử? - Giải Thiên Lăng cuối cùng cũng dời mắt đến Thuỷ Vô Song.
- Vô Song muốn mạnh hơn để bảo vệ tiểu thư! -Trong lòng Thuỷ Vô Song như nở hoa, thiếu gia cuối cùng cũng chịu nhìn nàng. Nàng dù chết cũng cam lòng!
-Đi đi! -Giải Thiên Lăng không nhìn Thuỷ Vô Song nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
- Là thiếu gia! -Thuỷ Vô Song không khỏi có chút thất vọng.
Giữa hai người rơi vào im lặng.
Tính...toong...ting...tang...
Thuỷ Vô Song vừa rời đi, Giải Thiên Lăng liền mở mắt nhìn theo bóng lưng rời đi, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Luyện Hoả ngục là nơi nào? Là nơi hung hiểm, đáng sở nhất của Lăng Vân cung. Luyện hoả ngục vừa là nơi giam giữ những phạm nhân, đệ tử phạm phải trọng tội vừa là nơi luyện tập khắc nghiệt nhất. Luyện Hoả ngục có Tả và Hữu. Tả Luyện Hoả ngụclà nhà giam với những dụng cụ tra tấn, hành hình đáng sợ nhất. Hữu Luyện Hoả ngục là nơi các cao thủ lánh đời, tử sĩ trú ngụ. Hữu Luyện Hoả ngục vừa có cao thủ canh giữ vừa có cơ quan, trận pháp vô cùng hung hiểm. Phạm nhân nếu vượt qua 18 ải của Hữu Luyện Hoả ngục liền được xoá tội nhưng đây là chuyện chưa từng.
Bước vào Hữu Luyện Hoả ngục chưa chắc là cao thủ nhưng vượt qua Hữu Luyện Hoả ngục liền là đệ nhất cao thủ!
"Ba năm, cung chủ nói ngài ấy còn ba năm. Ba năm sau cung chủ toạ thế, Mộc trưởng lão và Thổ trưởng lão liền tạo phản hy vọng ngươi có thể bảo vệ Nguyệt nhi, Thuỷ Vô Song! "
Nhưng người tính không bằng trời tính...
Hết chương 4.
Giới thiệu chương sau :
- Ngươi đi chết đi!
- Tìm chết!
- Ngươi đi nhặt xác nó còn kịp! Ha ha.
- Ngươi...đừng lại đây!
Đau quá!
" Thế là xong! "