Chương 3: Ban tên

Chương 3 :

- Tên tạp chủng này cũng đòi đọc sách! Đưa đây! - Một nam hài tầm 12, 13 tuổi giật phăng quyển sách trong tay một nam hài tầm 10 tuổi.

- Lục ca, của thái tử ca ca cho đệ mà! - Nam hài 10 tuổi chỉ nhanh chóng vươn tay giật lại cuốn sách.

Hai nam hài toàn thân y phục đều là vải thượng hạng. Xung quanh nô tì nô tài đều không nói gì cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Hiển nhiên là mắt điếc tai ngơ đối với tranh chấp của hai nam hài là chuyện thường. Hơn nữa, chuyện của tiểu chủ tử sao tới phiên nô tài như bọn họ?

- Lục đệ, đệ lại ăn hiếp thất đệ nữa sao? - Người đến là một thiếu niên độ mười tám.

Khí chất mạnh mẽ, khuôn mặt có ba phần giống hai nam hài kia nhưng mang nét thành thục, trững trạc hơn hắn.

- Lục đệ, thất đệ, hai đệ hôm nào không đánh nhau mặt trời liền mọc đằng tây đó! - Một trong hai nam hai đi theo thiếu niên.

- Thái tử ca ca! Nhị ca! Tứ ca! - Nam hài muời tuổi vui vẻ còn nam hài ban nãy hùng hổ mặt mày liền xám tro.

Thiếu niên vừa đến là thái tử Kim Quốc Hàn Kỳ Dạ, nhị hoàng tử Hàn Kỳ Kim, tứ hoàng tử Hàn Kỳ Phong và hai nam hài vừa tranh chấp với nhau là lục hoàng tử Hàn Kỳ Lương, thất hoàng tử Hàn Kỳ Thiên.

Kim quốc hoàng đế dưới gối có bảy hoàng tử và không có một công chúa nào. Thái tử Hàn Kỳ Dạ là thân sinh của Cơ Xương hoàng hậu, sớm qua đời vì âm mưu hậu cung.Cơ Xương hoàng hậu nổi tiếng là hiền lương thục đức sau khi qua đời liền được an táng trong hoàng lăng. Hàn Kỳ Dạ là con trưởng sau này lại tài hoa hơn người, trầm ổn, cẩn trọng nên rất được hoàng đế yêu thích. Chính vì vậy mà không có mẫu thân làm chỗ dựa vẫn được phong làm thái tử.

Kim quốc lại có qui định chỉ lập một hoàng hậu, nếu hoàng hậu qua đời hậu vị về sau liền phong làm Đế hậu. Cơ Xương hoàng hậu qua đời, hậu cung không thể một ngày vô chủ, Liên quí phi sau đó không lâu liền được sắc phong Liên Đế hậu. Nhị hoàng tử Hàn Kỳ Kim chính là thân sinh của Liên Đế hậu. Liên Đế hậu có chỗ dựa bên nhà mẹ đẻ lớn nên vị trí Đế hậu ngồi rất vững vàng mặc dù bị thất sủng. Do đó, Hàn Kỳ Kim trong cung có thể nói ngoại trừ vị trí thái tử muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, muốn cái gì có cái đó.

Tứ hoàng tử Hàn Kỳ Phong không có chỗ dựa lớn như Liến Đế hậu nhưng mẫu phi thân sinh là Phong phi lại là sủng phi nhiều năm không thất sủng của Kim quốc hoàng đế. Phong phi lại khôn khéo, biết lấy lòng người, kéo đối xử nên rất mực được yêu quí. Do đó, sủng mẹ sủng luôn cả con, Hàn Kỳ Phong lại trở thành hoàng tử được sủng ái nhất.

Hàn Kỳ Dạ, Hàn Kỳ Kim và Hàn Kỳ Phong liền tạo thành tam đại sát tinh của hoàng cung. Ba người này...tuyệt không thể chọc!

Nói đến thất hoàng tử Hàn Kỳ Thiên, mọi người liền không nén được thở dài. Mẫu phi thân sinh của Hàn Kỳ Thiên là Lạc phi. Lạc phi vốn xuất thân từ dân gian, là nữ tử chim sa cá lặn không những thông tuệ lại am hiểu lòng người, cầm kỳ thi hoạ đều hơn người. Kim quốc hoàng đế sủng ái tận trời, hậu cung ba ngàn độc sủng một mình Lạc phi. Đế vương tối vô tình, tình yêu là xa vời nhưng Lạc phi lại có được tình yêu của Kim quốc hoàng đế. Lạc phi sau khi sinh thất hoàng tử không lâu liền qua đời. Phong phi được sủng ái cũng là sau này. Kim quốc hoàng đệ lại như không nhớ tới Hàn Kỳ Thiên nên cuộc sống của thất hoàng tử liền không dễ dàng. Sau Phong phi được liệt vào tứ phi liền xin cho Hàn Kỳ Thiên thành con thừa tự của mình. Cuộc sống của Hàn Kỳ Thiên liền dễ dàng hơn.

- Thái tử ca ca, huynh xem hôm nọ mấy chiêu thức huynh dạy đệ! - Hàn Kỳ Thiên nhanh chóng đem chuyện quăng ra sau đầu, nố cười vui vẻ với tam đại sát thần của hoàng cung.

- Được! Được! Liền xem đệ siêng năng tới đâu! - Hàn Kỳ Dạ cười lớn, xoa đầu Hàn Kỳ Thiên. Hàn Kỳ Dạ y chỉ mong thất đệ, tiểu đệ của y lúc nào cũng vui vẻ, tránh xa máu tanh của hoàng cung.

Hàn Kỳ Dạ kéo Hàn Kỳ Thiên đến tiểu đình trong ngự hoa viên. Hàn Kỳ Kim và Hàn Kỳ Phong liền ngồi xuống, nô tì thái giám liền bưng trà, điểm tâm lên.

Hàn Kỳ Dạ dạy võ cho Hàn Kỳ Thiên, hai người kia xem bình luận cũng chỉ điểm đôi chút.

Tiếng cười, tiếng nói vang khắp ngự hoa viên. Tất cả rơi vào mắt của một người...

~~~000~~~

Trong khi đó,...

Cả Lăng Vân cung đang loạn thành một đoàn.

Thánh nữ Giải Lăng Nguyệt ra ngoài trở về liền mình đầy thương tích, hôn mê bất tỉnh. Cunh chủ, phó cung chủ và Thánh tử Giải Thiên Lăng vô cùng tức giận phạt Song Tử không làm tròn chức trách bảo vệ rất nặng. Song Tử đáng thương bị phạt vào Luyện Hoả ngục để tịnh tâm. Khi Mạc Kiến thần y đến, cơn giận của ban vị đại thần kia mới được đè xuống.

Khi Giải Lăng Nguyệt tỉnh lại là chuyện của mười ngày sau.

- Nguyệt nhi, tỉnh? - Giải Thiên Lăng chăm chú nhìn muội muội bảo bối. Đã mười ngày, mười ngày, Giải Thiên Lăng nhìn Giải Lăng Nguyệt hôn mê. Y rất sợ, sợ Nguyệt nhi, sợ tâm can bảo bối của y không bao giờ tỉnh lại nữa.

- Ca, muội...Á! -Giải Lăng Nguyệt định bò dậy liền động đến miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.

- Nằm xuống! - Giải Thiên Lăng tức giận, chân mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi - Muội chưa dậy được có gì nằm rồi nói!

Giải Thiên Lăng đè Giải Lăng Nguyệt xuống giường nhẹ nhàng để không động đến vết thương.

- Ca Song Ngư tỷ tỷ, muội...ca để tỷ ấy ở lại Lăng Vân cung được không? - Giải Lăng Nguyệt quan sát nét mặt của Giải Thiên Lăng từ từ nói ra yêu cầu.

- Mang người vào! - Giải Thiên Lăng ra lệnh. Nha đầu vừa tỉnh đã nghĩ ngay đến người khác, mà người đó lại không phải y. Hừ! Hảo tức giận!

Người được mang vào dung mạo có thể nói là mỹ lệ, thay đổi một chút y phục sạch sẽ liền trở thành một tiểu mỹ nhân. Người này không ai khác chính là Song Ngư.

- Song Ngư tham kiến tiểu thư! - Song Ngư đến bên giường liền quì mọp xuống, đầu muốn ngửng lên nhưng không dám.

- Ca, này là...? -Giải Lăng Nguyệt nghi hoặc nhìn Giải Thiên Lăng.

-Song Ngư sau này sẽ là nha hoàn, hộ vệ tuỳ thân của muội. Nàng ấy cần một thân phận để ở lại. Song Ngư ngươi nguyeej ý sao? - Giải Thiên Lăng giải thích bằng giọng nhẹ nhàng cho Giải Lăng Nguyệt rồi lập tức lạnh lùng hỏi Song Ngư.

- Là, Song Ngư nguyện ý! Dùng tính mạng để thủ hộ tiểu thư. Tiểu thư nói gì Song Ngư nghe nấy. Tuyệt không dám cãi! Tuyệt không hai lòng! - Song Ngư chân thành nói.

Cả Lăng Vân cung liền biết Giải Lăng Nguyệt cho Hoả Song Tử đem Song Ngư về trước còn mình chạy trốn chờ viện binh. Nếu Giải Lăng Nguyệt bỏ Song Ngư lại, theo Song Tử về Lăng Vân cung thì sao có thể trở về trong tình trạng còn nửa cái mạng như thế? Cho nên mạng của Song Ngư là do Giải Lăng Nguyệt lượm về.

- Nguyệt nhi, muội cho nàng ta cái tên đi. Đoạn tuyệt cuộc sống không vui trước kia! - Giải Thiên Lăng chầm chậm nói.

Trước kia Song Ngư sống như thế nào đã sớm thành một sấp tài liệu đặt trong thư phòng của Giải Thiên Lăng rồi. Song Ngư có dị năng, Giải Thiên Lăng biết được liền muốn để nàng làm hộ vệ cho Giải Lăng Nguyệt.

- Ban tên? - Giải Lăng Nguyệt có chút lạ lẫm. -Cái tên Song Ngư không hay sao?

- Xin tiểu thư ban tên! - Song Ngư yếu đuối trước kia coi như đã chết rồi!

- Vậy giữ lại chữ Song, lấy họ Thuỷ, gọi là Thuỷ Vô Song đi! Ca ca thấy có được không? -Giải Lăng Nguyệt nhìn Giải Thiên Lăng lấy lòng.

- Được! Sao lại không? - Giải Thiên Lăng cười ôn nhu - Vậy từ hôm nay ngươi liền là Thuur Vô Song!

- Tạ tiểu thư ban tên! - Thuỷ Vô Song nhìn nụ cười của Giải Thiên Lăng đến ngây dại.

- Muội nghỉ ngơi đi! Ca có việc! - Giải Thiên Lăng chỉnh lại chăn cho Giải Lăng Nguyệt rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

- Chăm sóc muội ấy cho tốt! - Giải Thiên Lăng trước khi bước ra ngoài nhàn nhạt bỏ lại một câu.

- Vâng! Thiếu gia! -Thuỷ Vô Song cung kính, mắt không rời thân ảnh Giải Thiên Lăng.

Giải Thiên Lăng trở về phòng, hắn có lẽ nên bắt đầu truy cứu việc này rồi. Giải Thiên Lăng ngồi trên ghế, mắt nhắm lại, tay phất một cái trong phòng liền xuất hiện hai thân ảnh, một trắng và một đen.

- Nói! Là ai? - Giọng nói trầm thấp, không mang chút từ tính nào vang lên.

- Thiếu gia, là Mộc trưởng lão! Một đệ tử của Mộc trưởng lão nhìn thấy tiểu thư bước vào cửa địa cung Chu tước - Người mặc bạch y khẽ run lên, hiển nhiên là sợ hãi cơn tức giận của vị Thánh tử cao cao tại thượng kia.

- Mộc trưởng lão? Hay cho Mộc trưởng lão! - Âm thanh như ma quỉ lại vang lên, không rõ cảm xúc của chủ nhân là gì, Giải Thiên Lăng cười lạnh.

Mười ngày, mười ngày Giải Lăng Nguyệt hôn mê, hắn chỉ ở bên chăm sóc không dám rời một bước nên cơn giận đều bị đè xuống. Người xui xẻo duy nhất nhận lửa giận của hắn là cái tên Hoả Song Tử xui xẻo. Những kẻ liên quan Giải Thiên Lăng hắn sẽ không tha một ai!

-Hắc, còn ai nữa? - Giải Thiên Lăng âm thầm tính toán trong lòng, bàn tay siết lại trắng bệch. Một mình Mộc trưởng lão lại dám tạo phản sao?

- Còn có...Thổ trưởng lão cản Song Tử cứu viện - Người tên Hắc, người cũng như tên toàn thân màu đen, cũng khiếp sợ.

Giải Thiên Lăng nhìn không ra tâm tình thật khiến người ta sợ hãi. Hai người Hắc Bạch mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi xuống. Ai dám tin vị Thánh tử đại nhân một tay quản lý Lăng Vân cung là một hài tử mười tuổi đây? Nhưng Giải Thiên Lăng không chỉ làm người ta khiếp sợ mà còn làm người khác thuần phục.

-Ta không muốn nhìn thấy tên đệ tử kia! Luyện Hoả ngục, mang đi! -Giải Thiên Lăng nhàn nhạt phân phó.

- Là! Thuộc hạ lĩnh mệnh! - Hai người Hắc Bạch đáp lời rồi biến mất.

Cân phòng liền rơi vào yên lặng. Giải Thiên Lăng lúc này mới mở mắt ra, hàn khí bắn ra bốn phía.

"Mộc trưởng lão! Thổ trưởng lão! Hai người các ngươi trăm sai ngàn sai không nên đụng vào Nguyệt nhi. Muội muội bảo bối của ta bị thương ta sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần! " Giải Thiên Lăng nghiến răng.

~Hết chương 3~