Lục Dương cùng với Man Cốt kinh ngạc, tu tiên có thể tăng cường trí nhớ, học tập một ngôn ngữ không hao phí nhiều thời gian.
Nhưng vấn đề là Mạnh Cảnh Chu vào trước khi tu tiên liền học tập yêu văn, chuyện này rất kỳ quái.
Mạnh Cảnh Chu không muốn giải thích thêm nguyên do trong đó, chỉ nói mình có chút hứng thú đối với văn hóa Yêu tộc.
Man Cốt cảm thấy Mạnh huynh không hổ là Mạnh huynh, khắc khổ học tập lại không thích khoe khoang, hành vi khiêm tốn, phẩm cách cao thượng, đáng giá học tập.
- Trên da hổ viết cái gì?
- Để ta xem một chút... quỷ mị chi vật, âm đi dương tránh... đây là phương pháp thúc đẩy quỷ bộc.
Mạnh Cảnh Chu nhanh chóng xem một lần, thôi diễn một chút trong đầu, rất nhanh liền thôi diễn ra tác dụng của bí tịch.
- Thợ săn già hắn là bị luyện chế như thế.
- Luyện chế quỷ vật cũng có yêu cầu, tu vi phải chênh lệch hai đại đẳng cấp, ngoại trừ luyện chế phàm nhân, sau Luyện Khí bảy tầng liền có thể luyện chế hồn phách phàm nhân.
Bí thuật yhúc đẩy quỷ bộc rất là gân gà, chỉ có người nhỏ hơn chính mình hai đại cảnh giới mới có thể bị luyện hóa, cho dù luyện hóa quỷ bộc, chẳng lẽ còn có thể để cho quỷ bộc ra trận giết địch.
Tựa như chiến đấu với Hổ Yêu vừa rồi, nếu như quỷ bộc xuất hiện, tác dụng e là ngay cả pháo hôi cũng không bằng, không tạo được bất cứ uy hiếp gì.
- Cần ta cho phiên dịch ra toàn bộ cho các ngươi sao, thứ đồ vật này giống như cũng không có hạn chế chủng tộc, Nhân tộc cũng có thể tu luyện, chỉ chẳng qua Hổ Yêu tu luyện có hiệu quả tốt nhất.
Man Cốt vốn muốn nói học được thứ đồ vật này có thể làm được cái gì, lại nghe Lục Dương phân tích nói:
- Chúng ta gia nhập Ma Giáo, thủ đoạn ma đạo là không thiếu được, bí thuật thúc đẩy quỷ bộc này ngược lại là thích hợp để giả dạng, ở chỗ ở của thợ săn vừa vặn đã có sẵn ma cọp vồ, ngươi phiên dịch bí thuật thúc đẩy quỷ bộc ở trên da hổ ra, ba người chúng ta cùng nhau học tập.
Lục Dương vốn là muốn diệt trừ ma cọp vồ còn lại, hiện tại tình huống có thay đổi, lợi dụng ma cọp vồ xong lại xua tan hồn phách cũng không muộn.
Nghe ý tứ của Hổ Yêu, ma cọp vồ đều là tự nguyện làm quỷ bộc sau khi chết, tai họa lữ khách.
Đều nên giết.
- Được.
Mạnh Cảnh Chu lập tức đáp ứng, y bày giấy mài mực, bút tẩu long xà, rất nhanh liền viết ra bí thuật thúc đẩy quỷ bộc.
- Ta liền không tu luyện, ta là Thuần Dương linh căn, quỷ hồn nhìn thấy ta như tuyết trắng nhìn thấy mặt trời, sẽ nhanh chóng tan rã, ta không luyện được loại pháp thuật thuộc tính thuần âm này.
Lục Dương cùng với Man Cốt không có nhiều lời, cùng nhau tu luyện.
Không bao lâu, trong huyệt động dâng lên một trận âm phong, âm phong nương theo quỷ hồn như ẩn như hiện kêu rên, mang đến vô tận hàn ý, thấu xương lạnh tủy.
Lục Dương chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hai chân cách mặt đất, tung bay ở trong không trung, tựa như quỷ hồn.
Hắn cảm giác đầu óc mình thanh tỉnh trước nay chưa từng có, ngũ giác nhạy cảm, có thể phát giác được bất luận chi tiết nhỏ bé nào chung quanh, hắn còn cảm giác được Mạnh Cảnh Chu giống như là một đoàn liệt hỏa cháy hừng hực, vô cùng nóng rực!
- Ừm? Đây là tình huống gì?
Lục Dương nghi hoặc, cúi đầu nhìn lại, phát hiện ra thân thể của mình chính đang xếp bằng ở tại chỗ.
- Không đúng, không phải ta biết bay, là ta linh hồn xuất khiếu!
Mạnh Cảnh Chu phát giác được Lục Dương không thích hợp, hoảng sợ kêu to:
- Nguyên Anh kỳ mới có thể Âm Hồn Xuất Khiếu, thần du vạn dặm, ngươi làm sao bây giờ liền xuất khiếu rồi?
- Nhanh trở về, ngươi chỉ là Trúc Cơ kỳ, chưa tiến hành tu luyện hồn phách, linh hồn sẽ rất dễ dàng bị tổn thương, linh hồn một khi bị hao tổn, muốn tu bổ liền khó khăn!
Lục Dương cũng ý thức được vấn đề, vận chuyển khẩu quyết thúc đẩy quỷ bộc, để linh hồn khôi phục bình thường.
- Ngươi làm như thế nào?
Mạnh Cảnh Chu liền chưa nghe nói qua Trúc Cơ kỳ nhà ai liền dám Âm Hồn Xuất Khiếu.
Căn bản liền không có loại pháp thuật này.
Lục Dương cũng rất khó hiểu:
- Chính là tu luyện dựa theo bí thuật thúc đẩy quỷ bộc ngươi viết, ta cảm thấy hoàn toàn hiểu được, không có vấn đề gì, liền thử vận chuyển một chút, xem thử là bộ dáng gì, liền thành dạng này
Mạnh Cảnh Chu lộ ra thần sắc quái dị nhìn Lục Dương:
- Chẳng lẽ nói, ngươi là xem hồn phách của mình xem như quỷ bộc, tự mình thúc đẩy chính mình?
Chưa nghe nói qua còn có thể tu luyện như thế, chẳng qua từ tình huống trước mắt, cũng chỉ có loại giải thích này.
Lục Dương nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra những khả năng khác.
Lục Dương để Mạnh Cảnh Chu cách mình xa một chút, lại thử nhiều lần, kết quả đều sẽ Âm Hồn Xuất Khiếu.
- Thiên phú pháp thuật của ta là có chuyện gì vậy?