Lục Dương lắc đầu:
- Không được, chúng ta cầm lệnh bài này gia nhập Diên Giang Đà, nhất định sẽ bị Tần Nguyên Hạo biết được.
- Hơn nữa chúng ta cũng không biết rõ vị trí của Diên Giang Đà, làm thế nào gia nhập?
- Như vậy phải làm sao?
Man Cốt hỏi.
- Đã gọi là Diên Giang Đà, hẳn là ở ngay Diên Giang Quận, chúng ta có thể đi Diên Giang Quận nghe ngóng một chút, có ai tên là Tần Nguyên Hạo hay không, theo dõi gã tìm tới Diên Giang Đà, có thể tự xưng tiểu đệ ở trước mặt Hổ Yêu, tu vi sẽ không cao hơn Hổ Yêu, chúng ta có thể xử lý gã, dạng này liền có thể trực tiếp dùng lệnh bài, liền nói chúng ta là cố nhân của Tần Nguyên Hạo, đi đến cùng với Tần Nguyên Hạo, nhưng gã lại chết ngoài ý muốn.
- Biện pháp hay.
Nhãn tình của Mạnh Cảnh Chu cùng với Man Cốt sáng lên.
- Lại lục soát, xem thử còn có thể tìm được đồ tốt hay không.
Lục Dương tràn đầy phấn khởi thúc giục Mạnh Cảnh Chu làm việc.
Mạnh Cảnh Chu lật ra một gốc cỏ đỏ tươi như máu, lớn bằng bàn tay, có chút cảm giác yêu tà.
- Bích Huyết Thảo, tại sao lại có những đường vân màu đỏ?
Mạnh Cảnh Chu hơi nghi hoặc một chút, tác dụng chủ yếu của Bích Huyết Thảo là giải độc, gân lá của nó là đường vân màu lam, giống như một dòng sông chảy trên mặt đất, làm sao gốc này lại là màu đỏ?
Lục Dương ngồi xổm xuống phân biệt, sau đó nói:
- Ngươi quên rồi sao, tác dụng chủ yếu của Bích Huyết Thảo đối với Nhân tộc là một loại tài liệu chính làm Giải Độc Đan, đối với Yêu tộc cũng không phải là như thế.
- Bích Huyết Thảo có công hiệu đề luyện huyết mạch, có thể là Hổ Yêu trường kỳ dùng huyết dịch tưới vào Bích Huyết Thảo, làm cho Bích Huyết Thảo trở nên thích ứng với Cùng Kỳ huyết mạch, nhìn dạng này, tiếp qua mấy tháng nữa, Bích Huyết Thảo sẽ hoàn toàn chín muồi, Hổ Yêu sau khi phục dụng, Cùng Kỳ huyết mạch sẽ tinh túy hơn một phần, nó liền có thể thuận thế Kết Đan.
Chữ "huyết" trong Bích Huyết Thảo chính là bởi vậy mà có.
Lục Dương là từ chỗ Tiểu Dược Vương nghe được tri thức về Bích Huyết Thảo.
- Bây giờ gốc Bích Huyết Thảo này đã không thể lại luyện chế thành Giải Độc Đan, chỉ có thể để Yêu tộc phục dụng tịnh hóa huyết mạch.
Lục Dương nói.
- Đã như vậy, vậy các ngươi liền thu lại, lấy ra bán trên phiên chợ mười lăm mỗi tháng tại tông môn, hẳn là có thể bán được giá tốt.
Mạnh Cảnh Chu đưa thảo dược cho Lục Dương cùng với Man Cốt.
Trong tông môn có không ít người nuôi yêu thú, thảo dược có thể đề thăng huyết mạch tại Vấn Đạo Tông tương đối có thị trường.
Lục Dương cùng với Man Cốt từ chối một phen, cuối cùng Man Cốt không có khách khí lại Lục Dương, nhận Bích Huyết Thảo.
Mạnh Cảnh Chu nhắc nhở Man Cốt:
- Ngươi cũng đừng ăn Bích Huyết Thảo, Thượng Cổ Man tộc là chi nhánh Nhân tộc, Bích Huyết Thảo đối với huyết mạch của ngươi là vô dụng.
Man Cốt tiếc nuối ồ một tiếng.
Truyền thuyết kể rằng Thượng Cổ Man tộc bắt nguồn từ một lời cầu hôn lãng mạn, Nhân tộc tại thời kỳ Thượng Cổ vẫn là sống rải rác dưới hình thức bộ lạc, người bộ lạc mạnh nhất được xưng là dũng sĩ.
Có một ngày hai bộ lạc gặp nhau, nam dũng sĩ một bộ lạc coi trọng nữ dũng sĩ đối diện, liền ngỏ lời cầu hôn:
- Tiểu cô nương nhỏ, cười với gia một cái, gia cao hứng liền cưới ngươi.
Nữ dũng sĩ cười hắc hắc, giơ tảng đá vung mạnh tới, hai người lao vào đánh nhau, cuối cùng nữ dũng sĩ hơn một bậc, kéo nam dũng sĩ vào trong phòng, thức cả đêm.
Mười tháng sau, chiến sĩ Man tộc đầu tiên ra đời.
…
Mạnh Cảnh Chu lại tìm được một tấm da hổ khác, da hổ cổ xưa, giống như là có trên trăm năm tuổi, bất quá bảo tồn rất hoàn hảo, trên đó dày đặc những chữ nhỏ có thể đọc được rõ ràng, Lục Dương tò mò duỗi cổ nhìn thoáng qua, không biết loại văn tự này.
- Đây là yêu văn, văn tự nội bộ của Yêu tộc.
Mạnh Cảnh Chu nói, y vừa vặn nhận biết.
Bản tính của Hồ tộc phóng đãng, thể hiện ở trên văn tự cũng là như thế, các nàng thường xuyên viết một chút thư tịch không lành mạnh, nếu có người làm sự tình không thể diễn tả được đối với những cuốn sách này, tác giả viết sách liền có thể thu thập một tia dương khí.
Bởi vậy thư tịch không lành mạnh thường xuyên lưu truyền ở trên thị trường Trung Châu Đại Lục phần lớn là đến từ chỗ Hồ tộc, cho dù quan phủ đã tuyên bố về sự nguy hiểm của nó và tổ chức các hoạt động tiêu hủy sách vài năm một lần, nhưng những cuốn sách này vẫn được lưu hành trên chợ đen, không thể cấm hết được.
Mạnh Cảnh Chu lúc tuổi nhỏ có chút si mê đối với những sách này, chẳng qua tại thời điểm đó y không biết rõ cái gì là sự tình không thể miêu tả, chẳng qua là cảm thấy sách này đẹp mắt.
Y vì đọc phiên bản gốc, đã đặc biệt học tập yêu văn.
- Ngươi thích học tập như thế?