Chương 84: Sào huyệt

Lan Đình sau khi nhận lấy da hổ, khách khí nói hữu duyên gặp lại cùng với ba người Lục Dương, liền biến mất ở sâu trong núi rừng.

Các sư tỷ đã nói với chính mình, tại thời điểm tố chất nội tâm còn chưa đủ cường đại, không nên tùy tiện tiếp cận người Vấn Đạo Tông, cẩn thận bị đồng hóa.

- Cảnh Chu, ngươi có muốn hổ cốt cùng với dương vật hổ hay không?

Mạnh Cảnh Chu không hiểu ra sao:

- Ta muốn hổ cốt cùng với dương vật hổ làm gì?

Lục Dương cười xấu xa nói:

- Tráng dương!

- Cút!

Thuần Dương linh căn y đây còn cần tráng dương sao, thân thể lại tráng dương còn nhịn được sao?

- Thu hai đầu Hổ Yêu này vào đi, đây thế nhưng là chứng cứ trọng yếu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.

Lục Dương xuất ra ngọc bội thân phận, chà xát ngón cái một cái, thi thể hai đầu Hổ Yêu liền bị thu vào ngọc bội.

Ngọc bội cũng có thể sử dụng như nhẫn trữ vật.

- Đi thôi, lúc đầu Hổ Yêu này đến gây ra động tĩnh không nhỏ, đụng ngã không ít cây cối, chúng ta vừa vặn lần theo dấu vết tìm kiếm, hẳn là có thể tìm thấy nơi ở của bọn nó.

Hai đầu Hổ Yêu chiếm cứ Tùng Sơn nhiều năm, nhất định có sào huyệt.

Mưa to không có ảnh hưởng đối với ba người, tùy tiện thi triển một loại tránh mưa chú liền có thể tránh đi.

Ba người lần theo cây cối đổ nát, tảng đá nứt ra, không bao lâu đã tìm được sào huyệt Hổ Yêu.

Đây là một hang động cao ba mét, đen như mực, không thấy rõ bên trong.

- Có ai mang theo đuốc không?

Man Cốt hỏi, trong hang động cái gì cũng đều nhìn không thấy, nói không chừng có cơ quan gì.

Y đã từng nhìn thấy trong sách, loại hang động quỷ dị này thích hợp làm cơ quan nhất, nếu như không cẩn thận dẫm lên một viên gạch, mũi tên hai bên vách tường sẽ đâm ngươi thành tổ ong vò vẽ.

Lại hoặc là đột nhiên xuất hiện một luồng khí độc, hạ độc chết ngươi.

Ít nhất là đá tảng rơi xuống đè chết ngươi.

- Ai không có việc gì làm nhiều cơ quan như vậy ở trong nhà, chẳng lẽ là sợ về nhà quá thuận tiện sao?

Lục Dương im lặng, cảm thấy Man Cốt luôn luôn phát tán tư duy ở địa phương kỳ kỳ quái quái.

Lời tuy nói như thế, vẫn là có đuốc mới có không khí thám hiểm.

Bên ngoài hang động mưa to như trút nước, trong hang động ba người giơ đuốc tìm kiếm bảo tàng, bầu không khí này ngẫm lại liền rất phấn khích.

- Ai không có việc gì đi ra ngoài mang theo đuốc?

Mạnh Cảnh Chu phàn nàn, mọi người là tu sĩ, có Khống Hỏa Thuật không sử dụng, dùng đuốc làm gì?

- Phải mở rộng tư duy.

Lục Dương nói xong, móc ra bánh quẩy, điểm một tia lửa ở phía trên, bánh quẩy lập tức bốc cháy lên.

Xem ra có thể đốt cháy một hồi lâu.

Lục Dương cầm bánh quẩy bốc cháy cũng không sợ bỏng, dương dương đắc ý.

Đồ vật ở phòng ăn thực sự dùng tốt, ngoại trừ để ăn và đánh nhau, còn có thể làm đuốc.

Man Cốt bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên đi theo Lục huynh có thể học được đồ vật.

Lục Dương giơ bánh quẩy bốc cháy đi ở trước nhất, Man Cốt cùng với Mạnh Cảnh Chu đi theo sát phía sau.

Không có cạm bẫy như Man Cốt tưởng tượng.

Có chỉ là sào huyệt dã thú.

Kỳ trân dị bảo của thương nhân, sách của thư sinh, bí tịch võ công của võ phu...

Những đồ vật này không cần nộp lên tông môn, xem như chiến lợi phẩm của bọn hắn.

- Châu báu đồ cổ...

Trong ba người Mạnh Cảnh Chu có nhiều kiến thức nhất, do y phụ trách phân biệt lai lịch của những đồ vật này.

- Chén trà trăm năm trước, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Đối với tu sĩ mà nói, trăm năm chỉ giống như một lần bế quan, rất ngắn ngủi, bất cứ đồ vật gì trong nhà cũng có tuổi đời mấy trăm năm.

Tại giới tu tiên, đồ cổ là đồ vật không đáng tiền nhất, cũng chỉ hiếm thấy đối với phàm nhân.

- Đao sắt rỉ sét, Hổ Yêu giữ lại thứ đồ chơi này làm gì, mài răng?

Mạnh Cảnh Chu lắc đầu.

Lục Dương tự nhủ trong lòng ngươi chớ xem thường đao sắt rỉ sét, có tin chém một đao sẽ khiến cho ngươi bị uốn ván?

- « Tượng Hình Quyền »? Ta nhớ kỹ là một loại võ công bắt chước động vật dân gian?

Mạnh Cảnh Chu lật vài tờ, không có hứng thú gì, ném cho Lục Dương.

Lục Dương ngược lại là có chút hứng thú, dự định mấy ngày nữa có thời gian sẽ luyện một chút.

- « Thánh Nhân Ngôn »...

Mạnh Cảnh Chu cười lạnh liên tục:

- Hai đầu súc sinh cầm « Thánh Nhân Ngôn » để làm gì, không phải vẫn là súc sinh?

« Thánh Nhân Ngôn » là thư tịch nhập môn của nho tu, ghi lại những lời dạy bảo của bậc Thánh Nhân, Man Cốt thuộc nằm lòng đối với nội dung phía trên, cũng có lý giải khắc sâu.

Man Cốt thu hồi « Thánh Nhân Ngôn », cũng không phải nói sách này có bao nhiêu đáng tiền, chỉ là địa vị của sách này không giống bình thường, tóm lại là phải cất đi cẩn thận.

Đây là kính trọng đối với Thánh Nhân.

- Ừm? Nơi này có một phong thư, là viết cho Hổ Yêu?