Mạnh Cảnh Chu đương nhiên thông qua cửa thứ nhất, mà sau Mạnh Cảnh Chu chính là Lục Dương.
- Ừm? ! Lại là một cái đơn linh căn? !
Đái Bất Phàm hơi nheo lại con ngươi, vừa rồi y còn phàn nàn mất nửa ngày không gặp một cái đơn linh căn, hiện tại liên tiếp có hai cái.
- Ta, đơn linh căn?
Lục Dương chỉ chỉ chính mình, tìm đập thình thịch, luôn cảm thấy mình nghe nhầm, khóe miệng bất giác nhếch lên.
- Đúng vậy, ngươi là biến dị đơn linh căn, kiếm linh căn
Đái Bất Phàm khẳng định gật đầu, y ở trên phương diện xác định căn cốt còn chưa xuất hiện sai lầm.
Kiếm linh căn, kiếm chủng trời sinh, sắc bén không thể đỡ, công kích mạnh nhất!
Đại sư tỷ Vân Chi hơi kinh ngạc nhìn Lục Dương, nàng đồng ý ngồi xe ngựa chỉ là vì tuỳ ý, không nghĩ tới hai người trên xe ngựa đều là thiên tài tu hành đỉnh tiêm.
Nhãn thần của đám người càng trở nên háo hức, bắt đầu nhớ lại những thiếu nữ trạc tuổi Lục Dương, hận không thể bắt Lục Dương đi ở rể thế lực sau lưng bọn hắn.
Không giống như Mạnh Cảnh Chu được Mạnh gia chống lưng, xuất thân của Lục Dương rõ ràng là phàm nhân, phía sau không có chỗ dựa.
Thiên phú cực giai, lại không có thế lực, quả thực là đối tượng ở rể tốt nhất.
Mấu chốt nhất là có thể kết hôn sinh con!
Lục Dương cảm thấy ánh mắt đám người nhìn chính mình là lạ, tranh thủ thời gian tiến vào cửa thứ hai.
Đằng sau Đái Bất Phàm là một mảnh rừng trúc, cửa thứ hai tiến hành ở ngay bên trong mảnh rừng trúc này.
- Sao rồi, ngươi là linh căn gì?
Mạnh Cảnh Chu rất nhanh liền thoát ra khỏi sầu não đơn thân linh căn, tràn đầy phấn khởi hỏi thăm Lục Dương.
Đơn thân linh căn thì lại như thế nào, trên đường trường sinh có bao nhiêu xương khô, nữ nhân chỉ là hồng phấn khô lâu, y không cần bất kỳ mỹ nữ tiên nữ nào đi cùng!
Ngược lại là Lục Dương, tuy rằng cũng có thể vượt qua cửa ải thứ nhất, nhưng có thiên phú siêu phàm như y cũng chỉ có một người, Lục Dương hẳn chỉ là song linh căn.
Với tư cách là tuyệt thế thiên tài đơn linh căn, nên quan tâm nhưungx thiên tài bình thường.
- Kiếm linh căn.
- Bà nội ngươi!
- Hử?
Lục Dương không hiểu ra sao.
Lại qua gần nửa ngày, những người ở hàng sau lần lượt tiến vào cửa thứ hai, Đái Bất Phàm đã loại bỏ những người không đạt tiêu chuẩn căn cốt.
Nghe người phía sau thảo luận, hình như còn có mấy người nắm giữ thể chất đặc thù, còn chưa kịp nghe ngóng tình huống cụ thể, đại sư tỷ Vân Chi liền xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhàn nhạt vứt xuống một câu.
- Tiếp theo bắt đầu cửa thứ hai
Tiếp đó liền trực tiếp biến mất, khiến cho đám người không hiểu ra sao.
Sương mù dày đặc dần dần bốc lên, như khói như sóng, mênh mông cuồn cuộn như nước, giống như một tấm màn khổng lồ bao phủ tất cả mọi thứ trong rừng trúc.
Đám người muốn giãy dụa theo bản năng, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng, toàn thân bất lực, ý thức dần dần trầm luân.
Đây là rừng trúc huyễn cảnh, chính là một bộ phận của đại trận hộ tông, há lại là những người như bọn hắn có thể ngăn cản.
Vân Chi tiện tay vẽ một vòng tròn, xua tan sương mù, chống ra một vùng không gian, đệ tử Vấn Đạo Tông đứng ở sau lưng nàng.
Đái Bất Phàm cười hắc hắc nói:
- Rơi vào rừng trúc huyễn cảnh, sẽ khiến cho bọn hắn quên thân phận, quên khảo hạch, quên hết mọi thứ, làm ra phản ứng chân thật nhất, chỉ là không biết rõ lần này có bao nhiêu người có thể thông qua cửa thứ hai.
- Hi vọng có thể thông qua nhiều một ít, đợt này có mấy hạt giống tốt, rớt ở cửa thứ hai thì rất đáng tiếc.
Vân Chi một mực không có đá Mạnh Cảnh Chu cùng với Lục Dương ra khảo hạch, đó là bởi vì khảo đề Mạnh Cảnh Chu đạt được cũng không phải là năm nay, mà là hai mươi năm trước.
- Cũng không biết rõ là vị trưởng lão nào bán ra.
- Đái sư đệ cảm thấy ai có thể thông qua cửa thứ hai?
- Tự nhiên là Thượng Cổ Man tộc kia, Thượng Cổ Man tộc là có tiếng tâm địa đơn thuần, tâm tính không thể nghi ngờ.
- Ta thấy đơn thân linh căn cùng với kiếm linh căn kia cũng không tệ, xem xét chính là người thành thật.
Vân Chi nghĩ đến tràng cảnh Lục Dương cùng với Mạnh Cảnh Chu thương lượng gian lận như thế nào ở trong xe ngựa, cảm thấy hai người bọn họ làm sao cũng đều không dính đến người thành thật.
...
- Ta đây là đang ở đâu? Thiếu niên Thượng Cổ Man tộc tên là Man Cốt, gã nghi ngờ nhìn chu quanh, quên mất vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tay gã cầm một cây rìu cũ nát đứng ở bờ sông, sông nhỏ sóng nước lấp loáng, trông rất đẹp mắt.
Man Cốt tay trượt một cái, cây rìu cũ nát rơi vào sông nhỏ, Man Cốt vừa định đi vớt, chỉ thấy sông nhỏ ừng ực ừng ực bốc khí bong bóng, bong bóng càng bốc lên càng nhiều càng bốc lên càng lớn, suối phun dâng lên, một vị thần tiên tiên khí bồng bềnh xuất hiện, trước mặt tung bay ba cây rìu kiểu dáng khác biệt.