Chương 57: Thanh Tuyền chi linh

Lục Dương nếu như không có nhiệm vụ lần này, cũng không thể tiến vào dược viên.

Không biết rõ nữ ma đầu mà bé con nhân sâm nói là ai, là một người trông coi dược viên khác?

Bé con nhân sâm dùng hai sợi râu chống nạnh, bất mãn nói:

- Nhân tộc các ngươi làm sao dáng dấp đều cao như vậy?

Lục Dương cũng cảm thấy cúi đầu nói chuyện tốn sức, thuận thế sử dụng pháp thuật 'Thành Thốn', thu nhỏ bản thân xuống cùng chiều cao ba tấc với bé con nhân sâm.

- Ồ, kẻ hậu sinh nhà ngươi, so với tiểu Tam mạnh hơn nhiều.

Bé con nhân sâm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ, hiếm khi có Nhân tộc có chiều cao giống nó, nó mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn Nhân tộc đều không cao hứng.

Đầu và thân thể của bé con nhân sâm là một chỉnh thể, không có cổ.

- Về sau ở trong dược viên này, ngươi liền đi theo ta lăn lộn là được!

Bé con nhân sâm phóng khoáng nói, dùng râu sâm đập bả vai Lục Dương, xem như một loại tán thành.

- Ta còn có chút việc phải làm, ngươi đi theo ta đi, ta làm xong việc sẽ dẫn ngươi đi gặp các Dược Vương khác.

Thảo dược thành tinh, làm vương bên trong thuốc, là thảo dược trân quý nhất.

Tông môn cực kỳ cường đại cũng chưa chắc có một cái, nếu như đạt được Dược Vương, có thể coi như tổ tông cúng bái.

Nghe ý tứ của bé con nhân sâm, tựa như Dược Vương giống như nó, bên trong dược viên còn có không ít.

Lục Dương âm thầm tắc lưỡi, nội tình của Vấn Đạo Tông thật đúng là đáng sợ.

Lục Dương theo sát bước chân của bé con nhân sâm, dùng ánh mắt mới lạ nhìn thảo mộc tươi tốt xung quanh.

Ánh nắng xuyên qua khe hở trên thảo dược, lộ ra những đốm sáng lốm đốm, chiếu lên người Lục Dương.

Sau khi thu nhỏ thân hình, ở trong mắt Lục Dương, thảo dược liền thành cây cối che chắn ánh nắng, cao hơn hắn rất nhiều.

Không lâu sau u, một người một nhân sâm gặp phải một dòng suối chảy xiết, trong đó ẩn chứa linh tính thiên sinh địa dưỡng, dùng để tưới thảo dược, thảo dược tịnh hóa cũng sẽ có một bộ phận chảy vào dòng suối, cả hai cùng có lợi.

- Đây là Hà Linh, linh của dòng suối kia.

Bé con nhân sâm giới thiệu.

Vờn quanh ở ngoại vi Vấn Đạo Tông là một dòng suối chảy chậm, đầu nguồn của nó là một dòng Thanh Tuyền trong vắt không bao giờ cạn.

Dòng Thanh Tuyền kia có lịch sử lâu đời, đã tồn tại từ trước khi Vấn Đạo Tông thành lập, được thiên địa chiếu cố, sinh ra một điểm linh quang.

Đối với vật chết mà nói cơ duyên, lớn nhất chính là sinh ra linh trí, một điểm linh quang này là quan trọng nhất.

Nếu linh quang quy về bản thân, biến thành sinh ra linh trí, sẽ trở thành con cưng của thiên địa.

Nếu linh quang tiêu tán thiên địa, liền không biết sẽ cần bao nhiêu năm tháng mới có thể tái sinh ra một điểm linh quang này.

Vật chết nước chảy bèo trôi, nói không chừng cái nào ngày liền sẽ tan tành ở trong tu tiên giả đại chiến, không còn hy vọng sinh ra linh trí.

Xác suất linh quang tiêu tán lớn hơn xa xác suất linh quang quy về bản thân.

May mắn tiền nhân Vấn Đạo Tông đi ngang qua nơi đây, phát hiện loại tình huống này, liền thi triển pháp thuật khóa điểm linh quang này ở bên trong Thanh Tuyền, Thanh Tuyền lúc này mới dựng dục ra linh trí chân chính.

Thanh Tuyền chi linh nhận ân tình của tiền nhân Vấn Đạo Tông, liền tự nguyện thủ hộ Vấn Đạo Tông.

Dòng suối này len lỏi khắp Vấn Đạo Tông, ở ngoại vi, có thể thủ hộ Vấn Đạo Tông, ở nội vi, trở thành một trong những nguồn sinh khí.

Thanh Tuyền chi linh, cũng được ngươi ta xưng là Hà Linh.

Nếu như lấy thị giác của người bình thường, dòng suối trước mắt một người một nhân sâm chỉ rộng hai thước, tốc độ chảy cũng không nhanh, nói là dòng suối thì hơi khoa trương.

Sau khi thu nhỏ, dạng dòng suối này trở nên rất kích thích.

Một tấm ván gỗ được bắc qua suối để làm cầu. Có vẻ như nhóm Dược Vương trước đó đi ngang qua nơi này, đã sớm dựng ra.

Lúc Lục Dương đi ngang qua dòng suối, không biết có phải là ảo giác hay không tốc độ dòng suối chảy tựa hồ tăng nhanh lên, giống như là... rất kích động khi nhìn thấy chính mình?

Lục Dương cũng không xác định lắm.

Hắn cũng nhìn thấy cách đó không xa có một tòa tường thành hùng vĩ, chất đầy đá xanh, mỗi viên đá đều lớn hơn thân thể của hắn.

Sau khi đến gần, mới nhận ra rằng đó là bức tường của vườn thuốc.

Bé con nhân sâm đào mấy lần ở dưới chân tường, lộ ra từng hòn đá trong suốt, giống như là bị cái gì hút đi, chỉ còn lại pha lê trống rỗng trong suốt.

Bé con nhân sâm duỗi dài sợi rễ, linh hoạt giống như là xúc tu, nhặt những pha lê trong suốt này lên.

- Đây là...

Lục Dương nhíu mày, cảm thấy vật này nhìn rất quen mắt.

- Ta nhớ được, những thứ này được nhân loại các ngươi gọi là linh thạch.

Lục Dương bừng tỉnh đại ngộ, trách không được nhìn quen mắt, đây không phải chính là linh thạch sau khi bị hút khô linh lực sao, chỉ chẳng qua hắn chưa từng thấy phẩm chất tốt như vậy.