Chương 56: Bé con nhân sâm

- Cũng may các nàng có thể tự mình nhận ra sự khác biệt.

- Sau khi trượng phu trở về, nhìn thấy hai người vợ, liền ngẩn ra, hai người kia liền hỏi trượng phu, đến cùng ưa thích ai?

- Trượng phu cũng là người có suy nghĩ thoáng, nói chuyện cũng không có giấu diếm, nói thẳng chính mình thích cả hai người.

- Sau đó trong nhà nổ ra nội chiến, ba người bọn họ diễn một loạt tình tiết yêu hận đan xen, cho đến nay cũng không có ý định làm việc.

Tam đại gia nói gần nói xa đều tự trách mình rất nhiều.

Lục Dương: "..."

Mẹ nó, bệnh tâm thần.

- Cụ thể ta nên làm như thế nào?

Sau khi phàn nàn, Lục Dương rất nhanh bình phục tâm cảnh, dần dần thích ứng với phương thức tư duy của tu tiên giả.

Đều là chuyện nhỏ.

Tam đại gia vuốt chòm râu bạc trắng cười nói:

- Ngươi đi vào đi, sẽ có người hướng dẫn cho ngươi. Chẳng qua ta phải nhắc nhở ngươi một câu, tiến vào dược viên là để cho ngươi xới đất, ngươi nếu như dám hái trộm thảo dược, Ti Luật Phong chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của ngươi!

Ti Luật Phong, là ngọn núi Đại trưởng lão phụ trách, công chính nghiêm minh, không nể tình ai.

Lục Dương cám ơn Tam đại gia, đi vào dược viên.

Vừa mới tiến vào, Lục Dương đã ngửi thấy mùi thuốc nồng hơn trước gấp mấy chục lần.

Chi cách nhau có mấy bước, mùi thuốc không có khả năng chênh lệch nhiều như vậy.

Lục Dương lập tức ý thức được, vừa rồi nhìn giống như chỉ có một mình Tam đại gia trông coi dược viên, trên thực tế là có một toà trận pháp đang bảo vệ dược viên, phòng ngừa ngoại nhân tiến vào.

Toà trận pháp này khóa lại mùi thuốc của dược viên, nhưng mùi thuốc dược viên quá nồng đậm, đại trận cũng không thể khoá hết, cho nên tiết lộ ra một tia.

Chính là một tia mùi thuốc này, liền có thể khiến cho phàm nhân kéo dài tuổi thọ, có thể nghĩ mùi thuốc bên trong dược viên sẽ có công hiệu kỳ diệu cỡ nào!

Ngoại trừ mùi thuốc, cảm xúc lớn nhất chính là linh khí, thật sự là quá nồng đậm, Lục Dương hoài nghi trên bề mặt lá cây thảo dược cũng không phải là hạt sương, mà là linh khí ngưng tụ thành giọt nước, mỗi một giọt đều không thua gì một khối hạ phẩm linh thạch!

Chỗ ánh mắt Lục Dương chiếu tới, xanh um tươi tốt, các loại thảo mộc chưa từng thấy cũng như chưa từng nghe nói đến trải rộng trước mặt hắn.

Thảo dược được trồng ngay ngắn theo hàng, được chia thành các khu vực theo chủng loại, Lục Dương nhìn đến hoa mắt.

Hắn cũng không dám tuỳ tiện bước đi, vì sợ giẫm phải một loại thảo dược quý hiếm nào đó.

Lục Dương ngồi xổm xuống, nhìn mấy loại thảo dược, rốt cục cũng nhìn thấy một loại hắn biết, loại thảo dược này có ba lá, gân lá rõ ràng, giống như hàn băng ngưng kết thành, tản mát ra hơi lạnh nhàn nhạt.

- Băng Phách Thảo, theo ta nhớ thì loại thảo dược này có chỗ trợ giúp đối với tu luyện công pháp thuộc tính Hàn Băng, có thể đề thăng tốc độ hấp thu linh khí.

Mỗi một gốc Băng Phách Thảo đều cách nhau rất xa, đây là bởi vì lo lắng hơi lạnh từ những bông hoa kết lại với nhau và tự đóng băng.

Lục Dương đã từng đối chiến với khôi lỗi, bị khôi lỗi đánh cho hoa rơi nước chảy, sau đó khôi lỗi dùng Băng Phách Thảo đắp vết thương cho hắn, hắn vẫn còn nhớ như in.

Về phần các loại thảo dược khác liền thật sự không nhận ra.

- Uy, ngươi là ai?

Một thanh âm không khách khí truyền đến, Lục Dương vô thức quay đầu, không nhìn thấy bóng người.

- Ai đang nói chuyện?

- Uy, nhìn bên dưới.

Thanh âm kia nhắc nhở.

Lục Dương cúi đầu, một bé con nhân sâm cao ba tấc đang nẩy tưng tưng bên chân hắn, dường như bất mãn Lục Dương phát hiện quá muộn, còn cần nó lớn tiếng nhắc nhở.

- Ngươi đần quá, làm sao không biết cúi đầu nhìn xuống, còn muốn ta nhắc nhở!

Bé con nhân sâm hai chân tráng kiện, béo mũm mĩm, chạy vòng quanh Lục Dương, hai chiếc rễ đóng vai trò là cánh tay, chập trùng lên xuống khi chạy, đường vân trên thân thể tạo thành ngũ quan, biểu cảm phong phú như người.

- Hậu sinh, ngươi là người phương nào?

Bé con nhân sâm ra vẻ ông cụ non hỏi.

Nhân sâm thành tinh, tuổi tác tuyệt đối không nhỏ, Lục Dương không dám thất lễ, khom người nói:

- Tại hạ Lục Dương, nhận nhiệm vụ xới đất cho dược viên.

- Hoá ra là người xới đất.

Bé con nhân sâm nhẹ nhàng thở ra, nó còn tưởng rằng là nhân loại ghê tởm nào đến ngắt bọn nó.

Thảo dược bên trong dược viên đều là nó bồi dưỡng.

- Ngươi có thể đi vào, đại khái là được tiểu Tam cho phép, như thế mà nói ngoại trừ tiểu Tam cùng với nữ ma đầu kia, đã có chút thời gian chưa từng gặp qua người ngoài.

Tam đại gia cao tuổi đối với bé con nhân sâm mà nói chỉ là hậu bối vãn sinh.

Tu vi cao thì có làm được cái gì, thảo dược bọn chúng chính là so ai sống lâu năm hơn.

Vấn Đạo Tông này có một cái tính một cái, nó đều xem thường.

Lục Dương đã nghe nói qua quy củ của dược viên, thảo dược trong dược viên trân quý, nếu như muốn lấy thuốc, cần để người trông coi dược viên đi dược viên đi hái, trừ người trông coi dược viên, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào dược viên.