Gã dần dần cảm thấy những tu tiên đại năng này cũng chỉ thường thôi, mình đã siêu việt đạo tặc chi tổ, không cần lại tuân thủ điều tổ huấn cứng nhắc kia.
Gã phách lối bắn tiếng, muốn vào tối nay trộm lấy bảo vật của Vu Lạc Địa Kim Tiền thương hội.
Thế nhân đều cho rằng, hoặc là không gian chi đạo của Tặc Vương huyền diệu, ở trong lúc vô thanh vô tức đánh cắp bảo vật, hoặc là phát sinh đại chiến tại nội bộ thương hội, Tặc Vương đối chiến với đại năng phía sau thương hội.
Ai cũng không nghĩ tới, một đêm kia không có chuyện gì phát sinh, từ đó về sau Tặc Vương không còn xuất hiện, biến mất vô tung vô ảnh.
Lục Dương xấu hổ chỉ kéo dài nhất thời, đã đến lúc nhảy xuống thuyền, mấy người xa lạ không có thời gian tiếp tục nhìn Lục Dương.
Đám người giơ ô giấy lên, lần lượt nhảy xuống thuyền.
Lục Dương cùng với Đào Yêu Diệp cũng động.
Trên bầu trời, mấy người xa lạ mở dù ra, nhìn từ xa nhỏ như hạt vừng, Lục Dương thì khác biệt, hắn kéo một phát dây thừng phía sau, chiếc dù "đùng" một tiếng bung ra, vô cùng nổi bậc ở trên không trung.
Như thường lệ, tại địa phương cao như vậy, Lục Dương sẽ rất khẩn trương.
Nhưng bây giờ Lục Dương không có tâm tư nghĩ những thứ này.
Quá lúng túng.
Cũng may mục đích của mọi người khác biệt, chỉ có hai người Lục Dương cùng với Đào Yêu Diệp đi thôn Thái Bình.
Vừa đến thôn Thái Bình, hai người liền nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ hương chính, giống như là đã sớm biết rõ bọn hắn sẽ tới vậy.
- Hai vị tiên trưởng, các ngươi tới rồi. Phương thức các ngươi nhảy xuống phi thuyền, thật sự là không tầm thường
Lục Dương há hốc mồm, cũng không có hỏi đối phương tại sao biết hắn lúc nào sẽ đến.
- Ta tên là Lục Dương, nàng tên là Đào Yêu Diệp, hai người chúng ta đều là đệ tử Vấn Đạo Tông, miêu tả về yêu điểu bên trong nhiệm vụ cũng không phải là rất kỹ càng, còn xin hương chính cáo tri kỹ càng.
Vốn dĩ hương chính còn chuẩn bị tiệc chiêu đãi, uống vài ly, tặng một ít đặc sản, lại nói tỉ mỉ chuyện yêu điểu, mời người xuất lực, sự tình mời người tới trợ giúp đều là dạng này.
Không nghĩ tới hai người lôi lệ phong hành như vậy, trong lòng hương chính không khỏi vui mừng, âm thầm tán thưởng, không hổ là đệ tử tiên môn.
Đào Yêu Diệp đánh giá một chút hương chính, tu vi Luyện Khí hậu kỳ, trước kia không có đặt nền móng tốt, bên trong linh lực có không ít tạp chất, vô vọng Trúc Cơ, thuộc về tu sĩ phổ thông, không có địa phương sáng chói gì.
Nói tới yêu điểu, hương chính liền lộ vẻ mặt buồn khổ, thôn Thái Bình vốn dĩ không có nhiều người ngoại lai lui tới, tương đối bế tắc, bây giờ sự tình yêu điểu truyền đến phụ cận, liền ngay cả thương nhân cũng đều không muốn tới gần.
Y đã báo cáo cho quận Khúc Hà, nhưng quận Khúc Hà nhân thủ khan hiếm, lại thấy yêu điểu không thương tổn người, liền nói đợi một chút, khi nào có nhân thủ dư thừa sẽ phái người đến thôn Thái Bình.
Một lần chờ đợi này chính là hai mươi ngày.
- Đại khái là sự tình vào hai mươi ngày trước, Phùng thợ may hô to gọi nhỏ chạy ra ngoài đường, nói nhà bọn hắn có đại yêu quái ăn người tới, rất lợi hại
- Đám láng giềng sau khi nghe được giật mình thon thót, yêu quái ăn người cũng không phải việc nhỏ, thôn Thái Bình chỉ có khoảng ba mươi tu sĩ, trong đó ta có tu vi cao nhất, ta lại là hương chính, Phùng thợ may liền dẫn đám láng giềng cùng đi tìm ta
- Trước khi tiêu diệt yêu quái, phải hỏi rõ tình hình trước, ta liền hỏi Phùng thợ may, ngươi nói đại yêu quái ăn người, ăn người nào?
Yêu quái từng ăn thịt người cùng với yêu quái không ăn thịt người có tính nguy hiểm khác biệt rất lớn, người chính là vạn vật chi linh, trời sinh tâm hồn rộng mở, yêu quái từng nếm một lần liền lưu luyến mùi vị này, sẽ ăn người thứ hai, người thứ ba... làm hại một phương.
- Phùng thợ may nói y không biết rõ đại yêu quái ăn người nào, nhưng yêu quái này biết nói chuyện, khẳng định là bởi vì từng ăn thịt người mới có thể nói chuyện
Dân gian xác thực có lời đồn, nói yêu quái ăn người liền có thể miệng nói tiếng người, hóa thành hình người, chẳng qua đây đều là nghe nhầm đồn bậy.
Yêu tộc tu luyện nào có đơn giản như vậy, muốn miệng nói tiếng người phải luyện hóa xương trong cổ họng, ít nhất cũng là Luyện Khí hậu kỳ.
- Phùng thợ may nói yêu quái kia có nhiều màu sắc, y mới đầu vốn cho rằng là một con chim bị lạc trong núi, yêu điểu ngồi ở sau lưng của y nhìn y may y phục, không nhúc nhích, bỗng nhiên liền mở miệng nói chuyện, dọa cho Phùng thợ may sợ hãi và bỏ chạy ra khỏi cửa hàng
- Ta thấy Phùng thợ may cũng không cung cấp được bất kỳ thông tin hữu ích nào, liền để bọn hắn chờ ở phía xa, ta một mình vụng trộm tới gần, gặp được yêu điểu
- Yêu điểu kia lông vũ sáng bóng óng ánh, xung quanh mắt có màu đỏ rất tươi sáng, xem xét cũng không phải là chim bình thường, chim bình thường nào có dáng dấp khoa trương như vậy?