Chương 3: không cần khẩn trương

- Ta nghe người kể chuyện kể, tu sĩ đấu pháp chênh lệch một sát na chính là sinh tử, phẩm hạnh cửa thứ hai khảo hạch là cái gì, là xem ngươi do dự hay quyết đoán, đưa ra quyết định trong thời gian ngắn nhất mới là trọng yếu nhất.

Mạnh Cảnh Chu bừng tỉnh đại ngộ.

- Cửa thứ ba khảo hạch là thành thật, Vấn Đạo Tông có một chiếc gương, có thể phán đoán ngươi nói thật hay là nói dối, nếu như bị phát hiện ra nói dối, sẽ trực tiếp đá ra khảo hạch

Lục Dương suy tư nói:

- Cửa ải này ngược lại là đơn giản, nếu như không được nhắc nhở trước, sẽ rất dễ dàng nói dối che đậy chính mình, nhưng nếu đã biết trước, như vậy nói thật là được

Mạnh Cảnh Chu gật đầu, y cũng nghĩ như vậy.

Hai người thảo luận một lúc, đưa ra không ít chuyện ngoài ý muốn có khả năng xảy ra cùng với đối sách, bàn bạc một phen cảm thấy không còn chỗ hở.

Vân Chi cô nương nở nụ cười, dường như cảm thấy những gì hai người nói là biện pháp tốt.

- Đa tạ Lục thiếu hiệp bẩm báo

- Ừm, mưa tạnh rồi?

Lục Dương phát hiện ngoài xe không còn tiếng mưa rơi tí tách, không khỏi tò mò nhìn ra bên ngoài.

Nơi bọn họ vừa đi qua vẫn mưa tầm tã, mà nơi bọn họ đang ở lại ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa nở, phảng phất như có một đạo kiếm khí vô song chia thế giới thành hai nửa âm dương, vĩnh viễn không gặp nhau.

Lục Dương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vô số kỳ trân dị thú, Tiên gia pháp bảo đang lao thẳng tới ngọn núi hùng vĩ cao tận trời xanh kia.

Ngọn núi hùng vĩ bị ánh mặt trời khoác lên một tầng vàng nhạt, hoa văn hoa lệ tản ra từ sau núi, phô thiên cái địa, chặn chặn mưa to.

Đó là ngọn núi cửa ngõ của Vấn Đạo Tông, trên đó là đại trận hộ tông, không ai có thể phá.

Xuất phát từ lòng tôn kính đối với Vấn Đạo Tông, thiên tài tu đạo ở dưới sự dẫn đầu của trưởng bối mình, đợi ở chân núi, chờ đợi Vấn Đạo Tông mở ra khảo hạch.

Ngựa già đã là dị chủng yêu thú có chút hiếm thấy, nhưng so với những dị thú thần tuấn ở dưới chân núi kia, vẫn là kém hơn một chút.

- Mẹ ơi, nơi này so với Mạnh phủ chúng ta còn bá khí hơn nhiều

Mạnh Cảnh Chu xoa tay, có chút khẩn trương, nghĩ đến mình lập tức liền có thể thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử Vấn Đạo Tông, trong lòng càng nhiều vẫn là kích động.

Lục Dương không nói gì, lúc ở nhà hắn liền có thể nhìn thấy ngọn núi này, khi đó khoảng cách quá xa, cho nên hắn cũng không có cảm giác gì, đứng ở chân núi, lúc này mới ý thức được đây là quái vật khổng lồ cỡ nào.

Hắn có chút khẩn trương, cửa ải thứ hai thứ ba đều đã có biện pháp, nhưng đến bây giờ hắn còn không biết linh căn của mình là cái gì, nói không chừng ngay cả cửa ải thứ nhất cũng không thông qua được.

Mấy chục vị tu sĩ đứng lơ lửng trên không, canh giữ ở trước núi cao, toàn thân tản ra khí tức dao động cường đại, Lục Dương hoài nghi nếu như bọn họ hoàn toàn thả ra khí tức, ở đây e rằng không có mấy người đứng vững được.

Những này tu sĩ trầm mặc không nói, không khỏi tạo áp lực tâm lý cho người ta.

Lục Dương nghe được có trưởng bối gia tộc giới thiệu cho hậu bối:

- Nhìn chế thức đạo bào này, đây là đệ tử hạch tâm Vấn Đạo Tông, đều là đồ đệ dưới trướng của Đại trưởng lão, về sau những người này chính là sư huynh đệ của ngươi.

- Ngươi không cần khẩn trương, bọn họ cũng không phải là cố ý tạo áp lực cho ngươi, xem ra bọn hắn là đang chờ người chủ trì cuộc khảo hạch này, chờ người chủ trì đến, khảo hạch liền sẽ bắt đầu.

Lục Dương quay đầu, muốn nhìn một chút phản ứng của Vân Chi cô nương, là kích động hay là khẩn trương.

Cũng không thể vẫn luôn lộ vẻ lạnh nhạt đúng không?

- Vân Chi cô nương...

Lục Dương vừa muốn nói gì, chỉ thấy Vân Chi cô nương nhẹ nhàng bước đi, trước khi mỗi một bước dẫm xuống, liền sẽ có một đóa sen trắng sẽ nâng đỡ thân thể yếu ớt của nàng.

Đám người xôn xao, trên trán trưởng bối gia tộc toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng bảo hậu bối im lặng.

Sen trắng trải thành đường, băng qua đám người, Vân Chi cô nương đi vào chính giữa đám đệ tử hạch tâm Vấn Đạo Tông, đệ tử hạch tâm Vấn Đạo Tông cúi đầu hành lễ với nàng, tỏ vẻ tôn kính, Vân Chi cô nương giơ tay trần lên, mặt hướng về đám người, hé miệng mỉm cười.

- Để mọi người đợi lâu rồi, ta là đại sư tỷ Vấn Đạo Tông, người chủ trì khảo hạch lần này

- Ta tuyên bố, khảo hạch chính thức bắt đầu

Dứt lời, Vân Chi cô nương vẫn là giống như cười mà không phải cười nhìn một chút Lục Dương cùng với Mạnh Cảnh Chu đờ đẫn.

Nàng đúng là đến tham gia Vấn Đạo Tông khảo hạch, chỉ bất quá nàng không phải thí sinh, mà là giám khảo.