Chương 2: Vân Chi

Lục Dương phỏng đoán:

- Có thể là linh căn của ngươi quá kinh thế hãi tục, dễ dàng mang đến tai hoạ cho Mạnh gia, chỉ có loại quái vật khổng lồ như Vấn Đạo Tông mới có thể bảo trụ ngươi.

- Ta cũng đoán thế.

Mạnh Cảnh Chu vỗ vỗ bả vai Lục Dương, phảng phất như gặp được tri kỷ, càng nhìn Lục Dương càng cảm thấy người này tài hoa hơn người như mình, là hạt giống tu đạo trời sinh.

Lục Dương nghe tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, cảm thấy may mắn vì Mạnh Cảnh Chu để cho mình lên xe.

- Dừng lại

Mạnh Cảnh Chu đột nhiên hét lớn một tiếng, ngựa già đi cộp cộp mấy bước, sau đó chậm rãi dừng lại.

Bản thân xe ngựa cũng được xem như là một kiện dị bảo, Mạnh Cảnh Chu có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài xe ngựa.

Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy một nữ tử đi dưới mưa bên ngoài xe ngựa, giống như Lục Dương vừa rồi.

- Vị tỷ tỷ này đi hướng này, chắc hẳn cũng là muốn đi Vấn Đạo Tông tham gia khảo hạch, trời mưa to như vậy, không bằng lên xe nghỉ chân một chút?

Nữ tử hơi bất ngờ trước đề nghị của Mạnh Cảnh Chu, sau khi suy nghĩ, cũng liền đồng ý.

Nữ tử vừa lên xe, Mạnh Cảnh Chu cùng với Lục Dương đều ngây cả người.

Mạnh Cảnh Chu thú nhận mình đã từng gặp qua việc đời, nhưng còn chưa bao giờ thấy qua nữ tử xinh đẹp như vậy, Lục Dương thì càng không cần phải nhắc tới, nữ tử đẹp nhất mà hắn từng thấy chính là tiểu quả phụ bán đậu phụ sát vách.

Đương nhiên, Lục Dương là chính nhân quân tử, đối với tiểu quả phụ không có bất luận ý nghĩ xấu gì.

Nữ tử như một đóa hoa sen đẹp đẽ mà không kiêu sa, mặc y phục màu trắng, thân hình mảnh mai uyển chuyển, mắt sáng răng trắng, cho người ta cảm giác như rời xa thế giới.

Trên cổ tay phải nữ tử còn đeo một chuỗi chuông vàng nhỏ.

- Vân Chi cám ơn hai vị.

Giọng nói của nữ tử tựa như nước suối mát, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái khi nghe.

Lục Dương phát hiện có điểm khác thường, nhỏ giọng nói:

- Mạnh huynh, trên người nàng sao lại khô ráo như vậy, có phải là yêu quái hay không?

Trong các câu chuyện xưa, thường có yêu quái biến thành mỹ nhân để dụ dỗ những chàng trai trẻ khỏe mạnh như bọn hắn.

Vừa rồi Lục Dương ướt sũng giống như chuột lột, chật vật không chịu nổi, Vân Chi thì ngược lại, trên người không dính chút mưa nào, trông chẳng giống đi dưới mưa chút nào.

Mạnh Cảnh Chu không có suy nghĩ nhiều:

- Có lẽ là trên người mang theo dị bảo có thể tránh mưa, thứ này ở bên trong thế gia cũng coi như phổ biến

Mạnh Cảnh Chu cũng không lo lắng Vân Chi là yêu ma quỷ quái, nơi này là địa bàn của Vấn Đạo Tông, yêu quái nhà ai không muốn sống nữa, dám đến Vấn Đạo Tông gây sự.

- Vân Chi cô nương thế nhưng là đến tham gia Vấn Đạo Tông khảo hạch?

- Đúng vậy

Mạnh Cảnh Chu ân cần nói:

- Ta vừa vặn có được nội dung khảo hạch của Vấn Đạo Tông, là tiêu một số tiền lớn mua từ chỗ của trưởng lão Vấn Đạo Tông, Vân Chi cô nương có muốn nghe hay không?

Lục Dương kinh ngạc nhìn Mạnh Cảnh Chu, ngươi làm sao không nói với ta?

Vân Chi so với Lục Dương còn kinh ngạc hơn:

- Đây thế nhưng là gian lận, vạn nhất bị Vấn Đạo Tông phát hiện ra...

Mạnh Cảnh Chu khoát tay, lộ vẻ mặt tự tin:

- Chiếc xe ngựa này của ta chính là dị bảo, liền xem như những đại năng tu tiên, lão quái vật ẩn cư không ra kia, cũng không cách nào dùng thần thức dò xét được nơi đây .

- Thì ra là thế, còn xin Mạnh công tử cho biết nội dung khảo hạch .

Lục Dương nghe vậy, cũng vểnh tai lắng nghe.

Mạnh Cảnh Chu hắng giọng một cái:

- Vấn Đạo Tông khảo hạch tổng cộng chia thành ba cửa ải, cửa thứ nhất khảo thí linh căn, đây là khảo thí cứng nhắc, không có khả năng mưu lợi cùng với đi đường tắt, chỉ có cửa thứ hai cùng với cửa thứ ba mới có không gian thao tác.

- Cửa thứ hai khảo thí là phẩm hạnh, nếu một chiếc xe ngựa mất kiểm soát và đâm vào năm người đang nằm bên vệ đường, chắc chắn người đó sẽ thiệt mạng, cách đó không xa còn có một người nữa, chúng ta làm người ngoài cuộc có thể khống chế phương hướng của xe ngựa mất khống chế, là lựa chọn lờ đi, đâm chết năm người, hay là cải biến phương hướng, đâm chết một người khác?

Lục Dương không cần nghĩ ngợi:

- Đâm chết một người khác.

Mạnh Cảnh Chu hết sức kinh ngạc, từ khi y biết nội dung cửa thứ hai đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, làm sao Lục Dương vừa nghe xong liền có thể làm ra quyết định?

Lựa chọn lờ đi, liền phải trơ mắt nhìn năm người bị đâm chết, theo đạo lý thì không liên quan đến mình, nhưng lương tâm cắn rứt.

Lựa chọn cải biến phương hướng, đâm chết một người khác, thì người này thật xui xẻo, đột nhiên bị đâm chết, hơn nữa còn là chính mình ra tay.

Mạnh Cảnh Chu nói ra nghi vấn của mình, Lục Dương giải thích:

- Nào có nhiều thời gian như vậy cho ngươi suy nghĩ, chờ ngươi suy nghĩ ra kết quả, năm người kia đã sớm bị đụng chết. Ta đoán Vấn Đạo Tông khảo hạch không phải để ngươi lựa chọn cứu năm người hay là một người, mà là xem ngươi có thể đưa ra quyết định nhanh chóng hay không.