Chương 2: kiss me now Fox!

Chương 2: Kiss me now Fox!

Sau khi giờ học kết thúc, Ezreal thu xếp sách vở bỏ hết vào trong ba lô chuẩn bị đi về, Ahri đột nhiên bước đến chỗ cậu, nghiên đầu nhìn chằm chằm về phía cậu, khiến mặt Ezreal đột nhiên xuất hiện "vài rặng mây hồng".

Ahri nhẹ cười, ánh mắt chăm chú nhìn cửa sổ, cô không nhìn cậu mà là bên ngoài cửa sổ.

"Vậy cậu xong rồi phải không? Cậu có thể giúp tôi đi tham quan vòng quanh thị trấn được không? Vì tôi đã tự đi dạo xung quanh trường rồi, nên cậu không cần dẫn tôi tham quan mấy lớp học đâu."

Ezreal vội gật đầu, cố che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình lại.

"Uh...Ừ, chắc rồi. Chúng ta sẽ đi tham quan thị trấn, và tôi nghĩ chúng ta nên đến trung tâm thành phố, hay là trung tâm mua sắm, nơi bán nhiều quần áo nhất, chắc cậu sẽ thích nơi đó."

Ahri chỉ mỉm cười.

"Ồ, tôi rất háo hứng khi chờ đến buổi tham quan hôm nay. Nhanh lên đi nào, Ezreal!"

Bất ngờ Ahri nắm lấy tay Ezreal kéo cậu ra khỏi lớp học, hướng phía chạy xuống thành phố, rất nhanh họ đã rời khỏi cổng trường. Mặc cho các bạn trong lớp đang bàn tá về chuyện Ahri kéo lấy tay Ezreal chạy mất dạng như vậy. Cuối cùng họ cũng đến được nơi họ cần đến, Ezreal phải dựa vào bức tường thở hổn hển khi họ đang đứng trước con đường dẫn vào trung tâm thành phố

"Ch-Chậm đã nào! Tim tôi như muốn ngừng đập rồi. Cậu đang chạy nạn hay sao vậy!"

Ahri nhìn Ezreal lại cục tai, cúi đầu nhận lỗi.

"Tôi xin lỗi ... Vì... tôi không có kết bạn với ai ... nhưng tôi chỉ muốn nhìn thấy thị trấn xinh đẹp này, nên tôi mới nhờ cậu, cậu thật tốt đã đồng ý với tôi, và đi cùng tôi....!"

Ezreal cuối cùng cũng lấy được hơi thở đều của mình, lại nghĩ đến Ahri hình như không kết bạn với các cô gái khác trong lớp. Có lẽ cô ấy rất nhút nhát, thật là kì lạ khi một cô gái không muốn kết bạn với các cô gái khác nhỉ!

Ezreal bối rối nhớ cái gì đó lại nói

"Ồ, khi nào đã đến đường số 9 rồi, hay chúng ta đến cửa hàng Ramen yêu thích của tôi trên đường này nhé."

Nghe xong câu nói đó, ánh mắt Ahri sáng rực lên.

"Ôi, tôi rất thích Ramen! Anh dẫn đường đi chứ Senpai!"

Ezreal chỉ cười ngượng, thở dài đi bên cạnh Ahri, từ khoảng cách gần như vậy anh có thể ngửi được mùi nước hoa từ cổ của cô. Mùi nước hoa đinh hương, nó rất dịu nhẹ, ngay phút này Ezreal chỉ muốn vùi sâu vào cổ cô để thưởng thức nó. Nhưng Ezreal phải giữ bình tĩnh, và anh kiềm chế cảm xúc của mình đến khi đến cửa hàng Ramen, người bán hàng vui vẻ vẫy tay với anh. Ezreal để Ahri ngồi xuống, và mình ngồi bên cạnh cô, nói với người bán hàng.

"Bà Momiyami thế nào rồi?"

Ông Momiyami đang làm một bát ramen thơm phức nóng hổi, và đầy cho anh, sau đó đặt nó xuống trước mặt Ezreal , sau đó ông ấy lại làm thơm một bát tương tự cho Ahri khi mỉm cười với cô, vừa nói với cậu.

"Cô ấy rất tốt! Sau khi mang bầu 3 tháng, cô ấy có chút khó chìu, nhưng cô ấy vẫn rất khỏe mạnh như con bò, vì cô ấy vẫn luôn mắng tôi như lúc trước!"

Ezreal mỉm cười và ông Momiyami đặt bát ramen trước mặt Ahri, lại nói tiếp.

"Ezreal cuối cùng cũng có một cô bạn gái sao? "

Ezreal bị ghẹn với món mì của mình, và cố gắng ho sặc sủa để giải thích.

"K-Không phải! Cô ấy là bạn cùng lớp của cháu, cô ấy mới chuyển đến! À, đây là Ahri, là bạn cùng bàn với cháu."

Ông Momiyami vui vẻ bắt lấy tay Ahri một cách lịch sự.

"Rất vui được gặp cháu ở đây Ahri, và đừng lo lắng gì về Ezreal, nhóc đó là một chàng trai rất tuyệt vời, và cậu ấy cũng đang cần một cô bạn gái lẫn vợ sau này cho riêng mình!"

Ông bắt đầu cười lớn, trong khi Ezreal mắt sớm đã chín luộc với lời trêu chọc của ông.

Ahri chỉ cười, sau đó ăn xong bát ramen của mình, lại nói.

"Ramen thật ngon, rất cảm ơn khi đã cho cháu thưởng thức món ăn tuyệt như vậy!"

Ông Momiyami gật đầu, vui vẻ vẫy tay chào họ sau khi đưa hai người họ rời khỏi cửa hàng đi đến cửa, còn nói rất lớn.

"Hãy chăm sóc cô bé thật tốt đấy! Và cả hai người cũng đừng quên ghé thăm tôi và Misses bất cứ lúc nào!"

Ahri và Ezreal sau khi chia tay ông chủ quán cửa hàng ramen, họ bắt đầu đi dạo xung quanh thành phố. Ahri mơ mẩn với mấy món đồ trang trí ở các cửa hàng trong thành phố này, cô say mơ đến nổi, chỉ có Ezreal ngắm nhìn cô cũng không biết. Những cánh hoa đào nở rộ tạo nên những vòng hoa, cuốn theo gió nhảy múa xung quanh Ahri, khiến Ezreal thêm "nướng" mặt mình. Đột nhiên Ahri xoay lại nắm lấy tay cậu, một cách chân thành

"Cậu có thể đưa tôi tới nơi ở của cậu được hay không... tôi chưa muốn về nhà...!"

(edit: quen biết có thể đưa về nhà, ngoài phong tục Việt Nam quá khắc khe là hư đốn, thì các nước ngoài, bạn mới quen, hay bạn dù khác giới đều có thể về nhà, vào phòng bạn để chơi hoặc quậy phá gì đó, hoặc có thể là một cách họ tìm hiểu thêm về lối sống cách ở ở địa phương họ mới đến. Vì vậy lời đề nghị này là bình thường)

Ezreal bối rối gãi đầu, rồi lại gật đầu.

"Uh....được thôi, nhưng ... tôi phải đến câu lạc bộ nghiên cứu vào tối nay, vì vậy sau 15 phút cậu phải về nhà mình được không".

Ahri có vẻ thất vọng khi nghe cậu nhắc đến từ "nhà". Ahri thật xinh đẹp, và quyến rũ hơn khi cô ấy buồn, và trở nên rất đáng yêu. Tim của cậu đột nhiên đập mạnh hơn, cậu hiện tại chỉ muốn ôm cô vào lòng, chỉ muốn gần cô hơn nữa.

"Cậu có thể chỉ tôi nơi cậu ở và tôi sẽ trở thành kẻ đeo bám, và theo dõi bạn!"

Ahri cười đùa với cậu khi họ đang đi trên đường phố trong khu nhà khả giả, Ezreal nhướn mày cười cùng cô. Sau đó họ dừng trước một căn nhà, Ezreal rút chìa khóa của mình, mở cánh cửa, và bước vào nhà, cởi giày ra, đặt xuống một đôi dép trong nhà mang vào vào giúp Ahri đặt thêm một đôi dép mang trong nhà- đôi dép để cho khách quý đến thăm.

"Mình và bác sống ở nơi này, bác chăm sóc nuôi dưỡng mình ngay còn nhỏ, và cũng là một nhà khoa học rất vĩ đại."

Ahri đưa mắt nhìn phòng một lượt, khi Ezreal đang gõ từng cánh cửa tìm bác của cậu, Lyte xuất hiện- một con robot nhỏ bên cạnh bác cậu- Geeves, nó bay đến chỗ Ahri tò mò nhìn đến, cô có vẻ sợ hãi, lùi lại cẩn thận nhìn đến Lyte. Lyte cười vui vẻ gọi Geeves ra.

"Ôi, đừng lo lắng với nhóc con này, nó tất xấu lớn nhất là tò mò đấy! Đây là bạn gái của Ezreal đó sao?"

Ezreal có chút ngượng khi nghĩ thêm chuyện sau này, nếu tất cả bạn bè của anh đều gọi cô với biệt danh như vậy. Anh lại vội giải thích, chính đáng anh cũng không muốn ấn tượng xấu với Ahri:

"Đây là bạn cùng bàn của cháu, Ahri mới chuyển đến đây được một buổi, và cháu đưa cô ấy đi xung quanh thị trấn để tham quan, và cháu đưa cô ấy đến nhà mình khi cô ấy muốn tìm hiểu về cách sống dân địa phương. "

Lyte cười vui vẻ, rạng rỡ với Ahri.

"Cháu trai của bác cần có một cô gái để chăm sóc, và bác nghĩ cả hai cháu cũng thật đẹp đôi!"

Ahri cười khúc khích, Ezreal lại sớm ngượng đến chín mặt, vội vàng đưa Ahri lên phòng và để cô ấy ngồi chiếc ghế nệm trên sàn giữa phòng mình.

Ahri nhìn một lượt căn phòng, có những viên đá óng ánh nhiều hình dáng, và những vật dụng lặt vặt trên chiếc kệ tụ trên tường được cậu trưng bày và xếp rất gọn gàng.

"Căn phòng của cậu đẹp thật! Tôi thật thích cách bài trí của cậu đấy!."

Ezreal mỉm cười, lấy cho cô xem những thứ cậu đã tìm thấy mà cậu cho nó thật sự kì lạ và thú vị.

"Tớ thích khám phá những địa danh cổ xưa, và tìm thấy những nơi đó những viên đá xinh đẹp, hoặc các vật dụng cổ như là máy tính bản cũ, vv .. Cha mẹ tớ luôn không thích cho tớ đem những thứ cũ kỉ trở về nhà, cậu biết đấy một phần vì không gian nhà, một phần khác những lời nguyền bị dính phải, nhưng tớ không bỏ được, nó thật sự khiến mình thấy thích thú, giống như bác mình vẫn không từ bỏ khoa học vậy. "

Ahri cười khúc khích, nói:

"Tôi thấy đó là một cuộc hành trình khám phá của những nhà giả kim, tôi thấy niềm vui và sự yêu thích của bạn như thế nào trong những điều tốt đẹp đó."

Ezreal càng đỏ mặt hơn, khi cố che đi sự xấu hổ của mình một cách ấp úng:

"Ư-Ừm..... cậu có thể đi khám phá với tôi vào kì nghỉ mùa hè năm nay, trên bãi biển và những hang động ...".

Mắt Ahri sáng lên, mong đợi

"Thật sao? Về điều đó- tôi có thể làm bạn với cậu, có thể đi chơi cùng cậu như lời cậu nói.... có thật chứ?"

Ezreal gật đầu, thật sự còn một bí mật khác, cậu muốn bên cạnh cô, muốn đến gần cô gái này nhiều hơn nữa, nhưng đó chỉ là bí mật duy nhất cậu muốn giữ.

"Tất nhiên, chúng ta là bạn mà. Tại sao tớ lại không muốn làm bạn với cậu cơ chứ?"

Ahri hạ mi mắt, có vẻ buồn, khiến Ezreal đột nhiên thấy hối hận về câu nói của mình.

"Cuối cùng thì... chúng ta là bạn là sự thật."

Ahri nhìn đồng hộ, lại giật mình, cô đổi chủ đề:

"Ôi, muộn rồi, tôi phải quay về nhà! Tôi phải đi xe búyt!"

Ahri vội cầm lấy cặp mình, ôm EZreal một cái sau đó xoay người rời đi.

"Tạm biệt Ez! Chúng ta sẽ gặp lại và có những cuộc nói chuyện nhiều hơn nhé! "

Ezreal đứng đó ngẩn ra, khóe môi vui vẻ cong lên, có một sự thật làm tim cậu rộn ràng là cậu vừa được một cô gái xinh đẹp, nóng bỏng nhất trong trường ôm, còn là người con gái khiến cậu có chút... cho đến khi Garen, Lux, Xin Zhao, và Taric gõ cửa phòng cậu, và vào phòng ngồi xuống, vì Ezreal có một căn phòng khá lớn, đủ chỗ ngồi cho tất cả vì vậy nhóm họ tập trung nghiên cứu vào mỗi buổi tối ở phòng cậu, và với những phát minh của họ. Garen vừa bước vào phòng lại nhướm mày.

"Có phải Ahri vừa chuyển lớp mới rời ra khỏi cửa đó phải không?"

Ezreal mỉm cười ngượng nghịu.

"Cô ấy muốn xem tớ sống như thế nào ở đây".

Ezreal cười vui vẻ, cậu đậm tay vào cánh tay Garen với một lực nhỏ, nhưng cũng đủ khiến anh bạn xíu xoa về cái đánh của cậu.

"Bắt đầu nghiên cứu đi và Uncles sẽ làm một số thức ăn mang nó lên rồi".

Xin Zhao cười.

"Nhanh lên, tôi đói lắm rồi, tôi không thể tập trung khi không có một đĩa Dude ở đây được. "

Lux reo hò.

"Ôi, thức ăn, thức ăn! Tôi không kiềm chế được nữa rồi! "

Ezreal cười và đi xuống, đem đồ vật lên phòng, rồi lấy bịch rác ném vào sọt rác bên ngoài sân sau. Khi cậu mang bịt rác ra sau cửa, khóe mắt của cậu đột nhiên lóe lên ánh sáng. Cậu nhìn sang lại không nhìn thấy gì, Ezreal nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều, vì vậy cậu ném bịp rác xong quay lại vào cửa. Nhưng cậu không biết ở vách tường có một người đang theo dõi cậu.