Chương 4: Actor's Love [Ohm×Fluke]

Trở lại với thực tại, sắp tới họ phải quay tiếp đây, hôm nay diễn nhiều cảnh trong một ngày, Ohm cảm thấy đúng mệt mỏi luôn, còn Fluke? Ohm nghĩ rằng chắc Fluke cũng thấy mệt, có điều là... cậu ta lại không hề than phiền, vẫn rất thoải mái và vui vẻ.

"Được làm việc chung với mọi người em thấy khá là thoải mái, nên em không mệt lắm" - Fluke trả lời khi có người hỏi mình lý do sao không thấy mệt.

Đạo diễn New khoanh tay và tựa lưng vào chiếc ghế đặt ở gần góc phòng, vừa lắc người nhẹ và vừa trêu Fluke:

- Ê chứ không phải được diễn chung với Ohm hả?

Fluke cười cười:

- Đâu có! Em nói với mọi người luôn mà? Đâu chỉ riêng anh Ohm đâu?

P' New liền lập tức chìa khuôn mặt dửng dưng như thể là đang nói "Chắc tui tin quá!" vậy.

Ohm lập tức lắc đầu, P' New trêu em nó làm chi, giờ nó không dám quay sang nhìn Ohm luôn kìa.

...

Dean ôm lấy người Pharm và trêu ghẹo...

"Thơm quá!"

Fluke sửng sốt, câu nói này không hề có trong kịch bản mà? Ohm nói gì vậy? Đang quay đó!

Không hề có trong kịch bản và cũng không có trong lúc tập. Thế là câu đó là của Ohm sao? Ý Ohm là đang nói Fluke "thơm" à? Nhưng mà Fluke chỉ ngạc nhiên trong lòng thôi chứ không đột nhiên dừng lại, tại vì câu nói đó nếu nó tự phát thì cũng không ảnh hưởng gì đến đoạn phim lắm. Fluke tiếp tục làm tròn vai diễn của mình.

Trong lúc diễn, Ohm có tiếp xúc cận kề với Fluke, thật ra đây không phải là lần đầu hai người đụng chạm nhau, nhưng mà lúc này Fluke trong vai diễn của mình trong thật dễ thương quá, lúc Ohm tựa đầu và cọ cọ gần cổ của Fluke, Ohm cảm nhận được một hương thơm thoang thoảng từ làn da của Fluke lan dần vào trong cánh mũi.

Mùi oải hương dịu nhẹ...

Đúng rồi nó thật nồng nàng, hương thơm này "ngọt" đến mức Ohm cảm thấy thật sự thư giãn. Chỉ là mùi hương thoáng qua nhẹ nhàng chưa đầy vài giây thôi mà làm Ohm quên mất bản thân mình là Dean hay là Ohm luôn rồi. Tự dưng anh không thể kiềm chế được mà thốt lên hai chữ: "Thơm quá!" Sau đó tự giật mình, trở về với vai diễn của mình. Cũng may là Fluke không có phản ứng gì lại, nên anh nhanh chóng lấy lại tinh thần để diễn.

Lại không thể kiểm soát được khi tiếp xúc gần với Fluke nữa rồi...

Không chỉ riêng lần này, mà các lần trước, cứ khi ngồi sát gần Fluke thì Ohm lại nghĩ những điều không đâu. Anh đang cảm thấy hoang mang, không biết là do anh cảm thấy quá thích nhân vật Pharm hay là do anh có cảm giác với người diễn nó - Fluke nữa, nhưng mà cái dáng người nhỏ nhắn của Fluke thu hút Ohm quá nhiều, làm anh thật phân tâm.

Sau khi kết thúc một ngày quay phim, Ohm mời Fluke đi ăn theo như đã hẹn, hai người bước đi vào trong một nhà hàng cách phim trường không xa, nó rất là trang nhã và lịch sự. Và nhà hàng này được các cặp đôi trẻ đánh giá là món ăn rất tuyệt và không gian trang trí vô cùng đẹp mắt. Đặc biệt nhà hàng này nổi tiếng với các món lẩu, không thể không kể đến món Lẩu Tom Yum đây, một khi ghé vào, không thưởng thức thì thật sự rất phí.

Lúc này Fluke đang khoác trên người chiếc áo phông sọc ngang trắng vàng với chiến quần jean màu bạc, tất cả những màu sắc ấy càng làm tôn hơn nữa làm da trắng xinh xẻo của anh. Khuôn mặt anh có thêm chiếc kính trắng giả cận trông thật thư sinh và cũng rất trẻ trung.

Chướng thật! Cái kính làm cho đôi mắt trong trẻo của Fluke bị mờ đi khi nhìn từ xa rồi... Nhưng không sao, vẫn rất ưa nhìn! Có thể bỏ qua được vì vẫn rất đẹp.

Ohm nhường cho Fluke đi trước mình nhưng khoảng cách thật ra không xa là mấy, cũng sát bên nhau đấy. Fluke vừa đi vừa nhìn quan sát xung quanh, có lẽ là tìm chỗ ngồi. Nhưng Fluke thật là, không đi đứng cẩn thận gì cả, nếu không có Ohm nhanh tay đỡ lấy người cậu thì có lẽ giờ cậu đã bị ngã rồi đấy.

Hai bàn tay Ohm cầm lấy hai cánh tay của cậu, cho Fluke dựa người vào thân thể của mình. Một lần nữa Ohm nhìn vào đôi mắt của cậu, lúc này ánh mắt ngỡ ngàng của Fluke nhìn đáng yêu thế không biết. Trong phim Fluke đã khóc rất nhiều, nên rất khó để có thể bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên trong trẻo của Fluke bây giờ.

Fluke lập tức trở về với tư thế đứng thẳng đàng hoàng, cậu tuy có chút hậu đậu nhưng cũng rất nhanh phản ứng, không để bản thân mình dựa vào người Ohm quá 2 giây. Cậu lập tức mỉm cười như một lời cảm ơn đối với Ohm và đi tiếp.

Thỉnh thoảng trong lúc đi, bàn tay hai người lại chạm lấy nhau. Chỉ là thoáng qua, nhưng tần suất chạm thì thường xuyên. Mỗi lần cảm nhận được cái chạm của Ohm thì Fluke liền quay sang nhìn anh, nhỡ đâu anh ấy muốn kêu gì thì sao. Nhưng mà lần nào quay sang nhìn cũng thấy anh ấy đang để mắt ở hướng khác. "Chỉ là vô tình chạm phải thôi à" Fluke nghĩ vậy.

Ở trong phim cũng thế, có những cái chạm tay hay cử chỉ không hề có trong kịch bản mà Ohm vẫn làm. Nhưng một cái chạm tay nhẹ của Ohm đủ khiến Fluke cảm nhận được điều gì đó rất bức rứt ở Ohm. Có những điều không thể nói nên thành lời và chúng ta chỉ có thể cảm nhận. Ohm diễn sâu hơn Fluke nghĩ, ánh mắt của Ohm trong phim thật sự nhìn rất là ưu ái với Fluke luôn. "Đó chỉ là ánh mắt của Dean dành cho Pharm, chắc tại do diễn xuất của anh ấy đạt quá thôi!" Fluke nghĩ. Có thể là đang cố chối bỏ một số tư tưởng về Ohm của mình.

"Chỉ là công việc thôi! Phải nhớ lấy!" Fluke dặn lòng mình phải nghiêm túc với công việc, cậu không muốn để tâm vào những chuyện tình cảm đơn phương nữa đâu, cậu cảm thấy đủ đau đớn về nó rồi. Đau một lần thôi rồi sau này không phải lặp lại nó nữa...

"Thật ra Ohm cũng vui tính mà nhỉ?" Đó là điều mà Fluke nhận thấy được khi mà trong lúc ăn uống Ohm có hỏi Fluke rất nhiều điều, về sự nghiệp, sở thích và Ohm còn có pha trò với những câu nói khôi hài nữa. Fluke cảm thấy như thể ở đây chỉ có hai người họ, thật dễ chịu. Ohm cười rồi, lúc mỉm cười nhìn Ohm thật thu hút, giống như một chàng trai ôn nhu đang rất hài lòng về một điều gì đó. "Hình như lúc nào ở cạnh mình, Ohm cũng dễ chịu!" Fluke ngây ra một vài giây...

"Gì vậy? Vớ vẩn nữa rồi! Đối với mọi người Ohm luôn thân thiện hòa đồng mà!" Fluke tự phản bác lại ý nghĩ của mình lúc nãy, cậu lắc nhẹ đầu, hơi mím môi lại, rồi di chuyển ánh nhìn của mình ra khỏi nụ cười của Ohm.

"Sao vậy?" - Ohm hỏi.

"Không có gì ạ!" - Fluke vừa trả lời vừa cầm cốc nước trái cây lên và chậm rãi đưa lên miệng và thử một chút vị của nó.

Ánh mắt Ohm nhìn Fluke chưa đầy một giây nữa lập tức chuyển sang hướng khác, lại còn di chuyển từ hướng này sang hướng nọ. Khóe môi anh khẽ rung một hai nhịp. Vì sao ư? Anh đang nghĩ là Fluke nhớ về sự việc "thơm quá!" ở phim trường đấy. Lỡ nói ra làm chi bây giờ cứ mỗi khi thấy Fluke phân tâm thì lại sợ cậu nhớ lại, có chút không mạnh dạn để đối diện với ánh mắt của Fluke nữa. "Có gì thì cứ để trong lòng chứ đừng nói ra nhá Fluke!" Ohm nghĩ thầm.

...

Sau khi về trở về nhà và sinh hoạt mọi thứ xong. Fluke bước ra từ phòng tắm sau khi đã đánh răng, khoát trên người bộ đồ ngủ thoải mái màu xanh pastel của mình.

Định là sẽ đi ngủ ngay nhưng cậu chần chừ và sau đó với lấy chiếc điện thoại trên bàn ở bên giường ngủ. Cậu chậm rãi ngả người lên chiếc giường và đắp chiếc chăn bông lên tới hông, một tay ôm lấy con gấu bông màu nâu trước ngực, một tay mở màn hình điện thoại, định là sẽ mở instagram và gửi đi một vài lời chúc.

Có lẽ mọi thứ sẽ cứ như thế mà tiến hành nếu như Fluke không nhìn thấy một bài viết có gắn thẻ mình cùng với Ohm_thitiwat.

Đang trong tư thế dựa vào tường thoải mái, đột nhiên cậu ngồi phắt dậy, ngạc nhiên cầm lấy chiếc điện thoại bằng cả hai bàn tay. Con gấu bông vì thế cũng bị đẩy ra xa, cũng may là không tới mức vứt luôn cái chăn ra khỏi người.

Cậu nhìn vào màn hình với khuôn mặt ngạc nhiên. Hai mắt mở to lên, miệng thì cười một như thể rất khó xử. Sắc thái của cậu lúc bây giờ giống như muốn thốt lên rằng "Ủa! Sao lại có vụ này được?"

...