Chương 3: Actor's Love [Ohm×Fluke]

- Fluke! Em ăn gì chưa?

Khi thấy Fluke ngồi một mình ở một góc trong phòng và lướt điện thoại, Ohm lập tức đến bên cạnh và mỉm cười với Fluke, hỏi cậu như thế. Fluke cũng quay sang để trả lời anh, nhưng bắt gặp ánh mắt và nụ cười của Ohm, Fluke hơi sững người... tại vì nhìn ở góc độ của Fluke, Ohm thật sự rất đẹp, thật sắc nét.

Trước kia Ohm có từng cười như vậy không?

Nghe nói Ohm là một người rất trầm tính và ít nói, nhưng dạo này hình như đối với Fluke, Ohm tử tế đến lạ...

"Fluke!" Ohm chạm vào bàn tay của Fluke sau đó khẽ lay nhẹ và gọi tên cậu.

Fluke giật mình, vội rút bàn tay về, sau đó ấp úng nói:

- Em... chưa ạ!

- Chút nữa sau khi phỏng vấn, anh mời em đi ăn! Ok không?

Fluke mỉm cười trả lời:

- Ok chứ! Nhưng mà tại sao anh lại có ý định này vậy?

Ohm liền quay mặt sang hướng khác, khóe miệng hơi cong lên, có vẻ là đang muốn cười nhưng bản thân không cho phép, anh đảo mắt sang hướng khác một hồi lâu rồi nói:

- Chỉ là anh muốn có tìm hiểu nhiều hơn...

Fluke ngơ ra, hai mắt mở to, miệng thì cười lúng túng nói ngắt ngang lời:

- Hả?

- Nhầm! Ý anh là anh cũng cảm thấy đói, sẵn tiện mình đi ăn chung cho đỡ buồn!

"À!" Fluke liền gật gật đầu rồi mím chặt môi, cố tình nhìn sang hướng khác cho đỡ phải lúng túng.

...

Trong mắt khán giả, chỉ có Ohm chỉnh chạc và thân thiện với sự lạc quan yêu đời... Không ai biết được, Ohm cũng là một ngôi sao cô đơn. Một ngôi sao tuy có vẻ là hào quang đó, lấp lánh thật đó, hào nhoáng thật đó và cũng cô đơn lắm đó... Lúc nào nó cũng phải cố gắng đốt mình để tỏa sáng, để không bị lưu mờ với những ngôi sao khác. Nhiều lúc nó không sáng được như ý mình mong muốn, thế là nó chẳng được ai để ý, tối tăm và không có một chút hi vọng tương lai... Nó đã phải cô độc đến nhường nào...

Có lẽ chúng ta sẽ thắc mắc rằng Ohm là một người ưa nhìn, có tiền đồ và danh vọng nhưng tại sao lại không có một người thương nào bên cạnh chứ? Nhầm rồi, có thể nói rằng Ohm là một mẫu người lý tưởng cho việc làm yêu đấy! Nhưng những người mà anh đã gặp qua, chưa có ai thực sự khiến anh dao động cả. Họ chỉ vì những thứ phù phiếm xung quanh anh mà vây quanh thôi, họ chưa từng hiểu anh, cũng chưa từng yêu anh thật sự! Tất cả chỉ là sự mù quáng và giả dối.

Mà đó là màu đen của cuộc sống anh phải không? Sự giả tạo bao trùm tất cả... Phim là giả, vui vẻ là giả, hạnh phúc trước công chúng cũng là giả? Mệt mỏi nhưng không thể chia sẻ cùng ai, lẻ loi... Những diễn viên khác chắc cũng giả tạo như anh mà thôi, nếu không thì làm sao lấy lòng được fan chứ? Đối với anh là như thế!

Thực chất Ohm chỉ là một người đơn độc, cứ ngỡ anh sẽ luôn luôn ép mình trong chiếc mặt nạ lấp lánh và chen chân lấn lối với những người như anh...

 Cho đến khi anh gặp Fluke, người có tâm hồn lạc quan thực sự nhất anh từng thấy...

 Để nhớ lại xem lần đầu gặp Fluke trong hoàn cảnh ra sao nào...

(Nhớ lại)

Đen thật chứ, hôm nay đi quay thử những cảnh quay đầu tiên nhưng mà trời thì âm u không có một chút nắng... Còn gì xui xẻo hơn nữa không?

 Còn đó! Ohm đang chờ đợi diễn viên đóng chung với mình đến, không có anh ta thì không thể thử được, vì Fluke đóng cặp với Ohm. Ohm phải đợi hơn 10 phút rồi, mà anh thì rất ghét sự chờ đợi. Ohm cũng biết đến Fluke qua những bộ phim đam mỹ, những bài viết và những hình ảnh trên mạng xã hội, nhưng gặp ngoài đời thì chưa. Ohm nghe nói Fluke được yêu thích lắm nhỉ? Nhưng bắt anh phải chờ đợi như thế này, thì hiện tại Ohm không có ấn tượng tốt với Fluke rồi đấy... Hóa ra Fluke cũng giống với những diễn viên nổi tiếng khác hay sao? Không bao giờ tôn trọng quy tắc cả... Ohm đang suy nghĩ thế, nhưng vẻ mặt anh cũng không có cảm xúc gì... Anh đang cảm thấy khá khó chịu mà thôi.

 10 phút! Trong thời gian 10 phút làm được nhiều việc lắm đấy...

  Cuối cùng từ phía bên trái cũng có người bước vào, đó là Fluke. Cậu chàng vội vã bước vào, với chiếc áo phông trắng và quần jean giản dị, khoác bên ngoài chiếc hoodie trông rất lịch sự và cũng có chút gì đó khá dễ thương. Nếu không phải là người trong giới giải trí, chắc không ai nhìn ra cậu ta cũng là một diễn viên đâu, vì cậu ta không ăn mặc sành điệu nổi bật như những diễn viên khác. Điều mà Ohm thấy bây giờ đó là... sự giản dị nhưng lại rất hợp mắt Ohm. Anh không thích phô trương và cầu kì.

 Fluke vội vàng đi đến, cậu ta gật đầu và chào mọi người. "Xin lỗi mọi người vì đã tới trễ!" Mang theo đó là một nụ cười, không phải là tự tin, không phải là kiêu căng, mà là rất thân thiện, có cả sự ngại ngùng trong đó nữa. Nhưng nụ cười này tự nhiên quá... không có một dấu hiệu nào của sự gò bó.

 Theo như Ohm đã từng thấy, những diễn viên nổi tiếng mà đi trễ, thì họ lúc nào cũng cho đó là chuyện bình thường. Họ nghĩ rằng họ nổi tiếng nên họ có quyền, đi trễ một chút thì đã sao. Có khi vào phim trường, họ còn hống hách với thái độ kiêu căng tự mãn, nếu bắt họ xin lỗi, thế nào họ cũng sẽ hậm hực và ném câu xin lỗi vào mặt bạn kèm theo cái ánh mắt giết người, khuyến mãi luôn sự ghét bỏ. Thân thiện trước mặt khán giả nhưng đối với người xung quanh thì chẳng xem ai ra gì. Ohm đã từng chứng kiến và cũng không ưa mấy những người như thế, nhưng anh đành bằng mặt mà không bằng lòng vậy.

 Ngày hôm nay, nhìn thấy Fluke tự mình xin lỗi vì mình đi trễ và cậu ấy không hề tỏ ra một thái độ kiêu căng gì, với một nụ cười tự nhiên và đẹp đến thế... Ohm dần bỏ đi những ấn tượng không tốt về Fluke lúc nãy được một ít rồi...

Khi nhìn thấy Ohm, Fluke gật đầu mỉm cười. Khuôn mặt cậu ấy khiến người khác dễ chịu quá! Ohm suýt nữa là quên luôn cả việc Fluke tới trễ mà bàng hoàng với những suy nghĩ mông lung...

- Xin chào! - Fluke đến bên cạnh Ohm chào hỏi.

- Chào! - Ohm gật đầu một cái nhẹ và trả lời.

- Xin lỗi vì đã tới trễ nhé!

- Không sao! À mà Fluke này...

- Hửm?

- Cứ xưng hô theo tuổi tác đi! Dù gì cũng kém nhau 1 tuổi. Không cần phải gắng gượng sao cho phù hợp vậy đâu!

- À... Ok!

Fluke mỉm cười nhẹ nhàng, và đưa mắt nhìn sang hướng khác như thể đang hài lòng vừa ý. Rồi sau đó cầm tấm kịch bản lên và nói với Ohm rằng:

- Mình tập trước được không?

- Được!

Thế là hai người bắt đầu đọc kịch bản và thử nói những câu thoại trong đó, có nhiều lúc Ohm nói vấp, Fluke đã không tỏ ra chướng mắt hay bực bội mà còn vui vẻ và sửa sai giúp cho Ohm.

"Ohm cứ bình tĩnh mà đọc cũng được, không cần khẩn trương đâu!"

"Anh thấy đoạn này Ohm diễn tả rất tốt á!"

Hai người trước kia có từng gặp nhau bao giờ đâu? Sao giờ lại ăn ý thế nhỉ? Ohm cảm thấy bất ngờ, vì Fluke khác xa những nghệ sĩ điện ảnh khác, Fluke mang đến cho Ohm cảm giác rất chân thành, cậu ta thân thiện đến mức Ohm thấy ngại luôn ấy. Lúc Ohm xưng em với Fluke, Ohm không thể tự nhiên được đâu, Ohm cũng biết size người mình thế nào mà, cũng ngại chứ! Nhưng biết sao giờ, tự dưng trong đầu anh lại có một suy nghĩ ngớ ngẩn: "Phải chi anh có mặt trên đời sớm hơn nhỉ?" Ngớ ngẩn thật sự, tự dưng lại suy nghĩ như thế! Thật là, sao hôm nay anh lại tâm hồn treo mây dữ vậy? Không thể hiểu nổi... Trở lại nghiêm túc đi nào!

Fluke rất ăn ý với Ohm! Tức là diễn rất ăn ý với Ohm! Hôm đó buổi quay kết thúc và ok hơn nhiều người nghĩ.

May mắn, trời thì âm u nhưng sau khi đoàn phim quay xong thì mới bắt đầu mưa. May với đoàn phim thôi, chứ với Ohm là xui đấy, mưa rồi sao ra khỏi phim trường lấy xe, lại còn chả mang theo ô... "Thật tệ hại!" Ohm nói thầm.

Anh đành ngồi chờ ở một căn phòng gần đó vậy, ở đó có cửa kính, sẽ dễ quan sát tình hình bên ngoài hơn.

Khi Ohm đi đến gần, thì thấy Fluke cũng ngồi ở trong đó, Fluke hình như đang rất vui. Nhưng mà anh cũng không quan tâm lắm, giờ vào đó ngồi đợi tạnh mưa cho đỡ vất vả trước đã.

Ohm bước vào đó, sáng nay vừa mới quay chung với Fluke, giờ ở cùng một nơi mà không đến chào một cái thì cũng kì. Thế nên anh nghĩ là bản thân mình nên đến ngồi cạnh Fluke để khỏi bị nói là kẻ bài xích.

- Ohm cũng đang chờ trời tạnh mưa hay sao? - Fluke thân thiện chào hỏi khi thấy Ohm đến ngồi gần.

- Ừm! - Ohm trả lời.

Fluke cũng gật đầu nhẹ, mỉm cười sau đó lại tiếp tục nhìn ra phía cửa kính, nhìn những hạt mưa... Chúng rơi xuống tí tách trên những mái ngói màu đỏ xám, chảy xuống những tán lá cây màu xanh non nhạt, rồi lại nhảy xuống tinh nghịch trên mặt đường thô ráp. Rào rạt... Tí tách... Fluke nhìn chúng với ánh mắt vô tư và có chút say đắm, anh rất chăm chú, rất để tâm đến những giọt mưa. Hình như tâm trạng của Fluke lúc này rất vui và thư thái. Fluke hẳn là đang cảm thấy rất hài lòng và thoải mái.

Ohm cũng có quay sang nhìn Fluke, anh khá ngạc nhiên khi thấy biểu cảm này của Fluke. Sự ngạc nhiên này kéo theo cả cái nhìn của Ohm cứ chằm chằm vào Fluke và quan sát.

Bắt gặp cái nhìn kì lạ từ Ohm, Fluke có quay lại nhìn, nhưng không cảm thấy khó chịu vì Ohm nhìn mình như thế. Vẫn là nét mặt thân thiện ấy, Fluke hỏi:

- Ohm sao vậy?

- À không có gì!...Hình như anh thích ngắm mưa?

- Ừm! Anh thích ngắm mưa lắm! Biết tại sao không?

- Tại sao?

Fluke nhìn về phía xa xăm bên ngoài cửa kính và nói chậm rãi:

- Tại vì... cứ mỗi lần mưa trút xuống, thì những bụi bẩn trên mái ngói sẽ được rửa sạch, những tán cây sẽ được tưới nước và trở nên tươi tốt hơn, và mặt đường sẽ được hạ nhiệt và trở nên mát mẻ...

Fluke ngập ngừng một vài giây rồi lại tiếp tục:

- Mặc dù biết, mưa đến có khi là khởi đầu của những chuyện buồn. Nhưng đâu phải tại mưa! Chỉ tại con người mà thôi! Đối với anh, mưa mang đến những điều tốt đẹp hơn mọi người nghĩ nhiều! Mỗi lần ngắm mưa thì bao muộn phiền liền tan biết mất...

Bỗng Fluke quay lại nhìn Ohm và nói "Giống như mưa làm tan đi cái nóng bức ngày hè vậy!" Nhưng mà sau khi nói câu này vẻ mặt của Fluke liền trở nên sững sốt, vì bắt gặp ánh nhìn chăm chăm của Ohm cùng với một nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp.

Ohm lập tức nhìn sang hướng khác, thu lại biểu cảm chăm chú của mình đối với Fluke lúc nãy. Anh trở lại với vẻ mặt trầm tĩnh và có phần nghiêm túc. Lúc nãy Ohm nhìn Fluke đúng chăm chú luôn, từng câu từng chữ mà Fluke nói, Ohm đều lắng nghe hết.

Người ta thường nói, ngày mưa rơi là ngày buồn nhất...

Lần đầu tiên trong đời Ohm thấy có một người có nghĩ tinh tế và lạc quan về cơn mưa như thế! Không giống như những bản tình ca buồn trong những bài nhạc xưa mà anh hay nghe, không giống như những người khác, họ ghét mưa, ghét tiếng mưa và luôn nghĩ những điều tiêu cực khi thấy trời mưa nặng hạt. Ohm cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn khi nghe những điều Fluke nói, những cảm giác bực bội khi lúc nãy không thể ra ngoài lấy xe bỗng chốc tan biến. Fluke có tâm hồn lạc quan và tinh tế quá... làm Ohm bây giờ muốn được ngồi cạnh Fluke nhiều hơn để nghe Fluke nói, để nhìn Fluke cười, và nhận được một ít cái đẹp trong tâm hồn của chàng trai này...

Ohm vừa suy nghĩ những điều đó xong thì trời lập tức tạnh mưa. Chắc có lẽ ông trời cảm thấy lạ khi Ohm lại để tâm suy nghĩ tốt cho một người mới gặp như thế nên bất ngờ không chịu nổi, không mưa thêm được luôn.

"Trời tạnh mưa rồi! Về nhé!" - Fluke đứng dậy dứt khoát và tràn đầy niềm vui, nói lời chào với Ohm, nở một nụ cười cùng cái gật đầu nhẹ "Tạm biệt! Hẹn gặp lại Ohm!" Sau đó Ohm cũng chào lại Fluke, và nhìn Fluke quay lưng đi ra khỏi chỗ này, rẽ hướng khác   rồi Fluke lại đi xa mất...

Nhanh quá, Fluke đi nhanh quá! Cứ như thể một con người tuy là dễ gần nhưng lại dễ mất vậy, nếu không biết trân trọng thì Fluke lại rời xa...

Đáng lẽ Ohm nên gấp rút đi ra ngoài lấy xe rồi về như ý định ban đầu mới đúng chứ! Giờ Ohm vẫn còn ở đây, lòng có chút hối tiếc khi đã không  kịp cảm nhận những cái tốt đẹp của trời mưa cho đến khi nó đã tạnh, nó mất đi, là muộn màng chăng? Ohm vừa để lỡ mưa và đễ lỡ luôn cả người...