Tên mập cảm thấy tế bào não của mình lại bắt đầu không đủ dùng, hết sức cảnh giác nói: "Chẳng lẽ hắn định làm gì đó với mấy cái chìa khoá?"
"Tạm thời vẫn chưa rõ." Giang Thành trả lời: "Lúc nãy tôi đã kiểm tra chìa khoá, không phát hiện chỗ nào kỳ quái."
Tên mập vừa gật gù vừa làu bàu hỏi: "Cho nên bác sĩ anh làm cho mấy người mới chạy tới chỗ hắn ta là để phá ngang động tác của hắn sao?"
"Ừm, nhưng tôi cũng không xác định được đến cùng là có thành công hay không."
Tên mập cắn răng, câm phẫn sục sôi: "Bác sĩ, thằng cha bận đồ vét đó nhìn coi cũng được mà không ngờ sau lưng chúng ta cũng thúi lắm chứ chẳng vừa, còn trả đũa đẩy chúng ta đến phòng 404 nữa chứ."
"Tôi nhắm mắt một lát." Giang Thành không để ý tới hắn, trực tiếp trở mình: "Một tiếng sau nhớ đánh thức tôi."
"Được." Tên mập nhận lấy đồng hồ Giang Thành ném qua, dây ngắn quá hắn mang không được nên chỉ có thể cầm trong lòng bàn tay.
Mặc dù không buồn ngủ lắm nhưng để đề phòng ngủ quên trong lúc lơ đãng, hắn ngồi dậy quấn chăn lên người.
Đêm rất yên tĩnh, cả ngôi trường im lìm như chết.
Tên mập nghĩ chỉ sợ xung quanh đây không có học sinh ở, bằng không cũng đâu đến mức yên tĩnh thế này.
Một tiếng trôi qua, tên mập bước xuống giường đánh thức Giang Thành.
Giang Thành ngủ rất nông giấc, mập vừa bước xuống là y tỉnh rồi, nhưng y vẫn chờ hắn lay người mình mấy lần mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Sau khi ngồi dậy, hoạt động cổ và bả vai, gối nằm ở đây không lớn, y quen với gối nằm nhồi kiều mạch ở nhà rồi, ngủ gối bông mềm quá không quen.
"Nãy giờ có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?"
"Không có, " Mập nói: "Bác sĩ anh yên tâm đi, dù có phát hiện một con gián tôi cũng sẽ đánh thức anh. Hẳn là anh biết, tính cảnh giác của tôi rất cao."
Giang Thành đứng lên, đầu tiên là đi đến chỗ cửa, không đến quá gần, cách cánh cửa lắng nghe động tĩnh trong hành lang.
Một lúc lâu sau, y trở lại giường của mình, nằm úp sấp bên trên nghe ngóng động tĩnh sát vách.
"Bác sĩ, " Mập nói: "Chắc bọn họ ngủ hết rồi, quanh đây rất im ắng."
Giang Thành nhìn hắn không nói chuyện, lấy lại đồng hồ trong tay hắn mang vào cổ tay mình.
Tên mập được ăn socola rồi nên không đói, nhưng tự nhiên cảm thấy khát nước quá.
Cứ như vậy nửa tiếng trôi qua, Giang Thành tính toán trong lòng chắc hẳn là tới lúc rồi, lập tức chuẩn bị hành động. Đầu tiên y bảo mập lát nữa mặc kệ có xảy ra chuyện gì, hắn đều phải làm bộ như không biết.
Mập nghe xong trong đầu xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, nhưng bắt nguồn từ sự tín nhiệm Giang Thành, hắn vẫn đáp ứng.
Chỉ thấy Giang Thành gẩy từ góc khuất nào đó ở dưới đất ra một đồng tiền xu kiểu cũ, tiếp theo nhặt đồng tiền lên quay lại cái giường kê sát bên tường, dùng cạnh tiền xu nhẹ nhàng cạo vào mặt tường.
"Két, két, két..."
Từng chút từng chút một.
Độ mạnh yếu vừa phải, âm thanh không lớn nhưng trong đêm đen yên tĩnh lại hết sức rõ ràng.
"Anh làm gì vậy?" Tiếng ken két kin kít nhỏ xíu khiến tên mập nghe được nổi hết cả da gà, rất nhiều người bẩm sinh đã kháng cự loại âm thanh chói tai như vậy.
Giang Thành không trả lời, động tác cọ xát vẫn tái diễn.
Dần dần sát vách bắt đầu có âm thanh, mặc dù không lớn nhưng từ mức độ lộn xộn có thể đánh giá được người bên đó đang rất bối rối.
Sát vách là phòng 405.
Phòng của người đàn ông mặc âu phục và mũ lưỡi trai.
Lại qua một lát, ngoài hành lang truyền ra âm thanh cửa bị đẩy mở, tiếp theo là tiếng bước chân gấp gáp, không có tiết tấu gì.
Giang Thành nghe được tiếng bước chân lập tức dừng hành vi dùng tiền xu cọ xát mặt tường, còn cẩn thận lau sạch mảnh vụn mặt tường bong ra, sau đó vứt đại vào một góc khuất không đáng chú ý trên mặt đất.
Tuy nhiên tiếng bước chân lại tiến đến hướng ngược lại với phòng 404 của Giang Thành, sau đó dừng lại, tiếp theo vang lên tiếng đập cửa lung tung xen lẫn giọng nói của âu phục và mũ lưỡi trai.
Chỉ trong chốc lát, ngoài hành lang náo nhiệt hẳn lên.
Giang Thành vờ như vừa tỉnh ngủ, chậm rãi đẩy cửa phòng mình ra, làm bộ không nghĩ tất cả mọi người đều đang ở bên ngoài, biểu cảm trên mặt nháy mắt trở nên sợ hãi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Nhìn thấy Giang Thành đi ra, người đàn ông mặc âu phục cầm đầu có vẻ sửng sốt một chút, lát sau mới hỏi: "Anh có nghe thấy một tiếng động kỳ quái không?"
"Tiếng động kỳ quái?" Giang Thành gãi đầu: "Không có, tôi vừa mới ngủ mà, xung quanh đây rất yên tĩnh."
"Không có?" Sắc mặt âu phục trở nên khó coi, hắn ta giống như bỗng nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói: "Huynh đệ béo trong phòng anh đâu?"
"Tôi ở đây." Mập nghe vậy đi tới, từ trong phòng nhô cái đầu to tướng ra: "Thủ hộ thần anh tìm tôi có chuyện gì?"
Tình huống xảy ra bất ngờ, âu phục cũng lười so đo vấn đề xưng hô, dứt khoát lên tiếng: "Tôi hỏi anh, anh có nghe thấy một tràng âm thanh rất kỳ quái không?" Hắn ta dừng lại một chút, mô tả sơ sơ: "Tựa như âm thanh dùng thứ gì đó giống như thìa róc thịt vậy đó?"
Mập trừng lớn cặp mắt, nghi ngờ nói: "Không có mà, tôi ngủ suốt, có nghe thấy cái gì đâu."
Nghe Giang Thành và tên mập trả lời, ngoại trừ âu phục và mũ lưỡi trai, trên mặt mấy người trong hai phòng còn lại đều biểu lộ nhẹ nhõm.
Đồng thời ánh mắt họ nhìn về phía âu phục tràn ngập ẩn ý.
Chỉ có người trong phòng 405 nghe được âm thanh kỳ quái, như vậy chẳng phải là nói... bọn họ sẽ gặp được những vật kia trước nhất sao.
Đổi cách nói khác, bọn họ sẽ chết trước.
"Chúng tôi phải trở về phòng." Sườn xám dẫn đầu nói.
Tiếp theo đi thẳng về phòng mình, đồ ngủ khủng long theo sát phía sau, giống như cái đuôi nhỏ sợ mình bị vứt lại.
Ba người 406 nhìn thấy 407 quả quyết như thế, cũng không muốn ở lại, sau khi nói mấy câu mang tính hình thức, họ nhanh như chớp chạy về phòng mình.
"Ầm" Cửa đóng lại, như thể sợ thứ gì đó theo mình vào phòng vậy.
Lần này chỉ còn lại âu phục và mũ lưỡi trai sắc mặt âm trầm như nước.