Chương 30: Tại sao

Trong phòng, Giang Thành nghiêm túc kiểm tra qua một lượt, trừ cái hộc tủ rất rất nhỏ bị khóa, làm cách nào cũng không mở ra được, tạm thời không phát hiện chỗ nào khả nghi.

Sau khi xác nhận an toàn, tên mập ngã chổng vó ra giường, cùng lúc đó bụng hắn phát ra âm thanh ọt ọt: "Bác sĩ, tôi đói quá."

Nhưng bây giờ trời tối hẳn rồi, nếu hoạt động trong màn đêm dưới tình huống không có bất kỳ manh mối gì, không thể nghi ngờ đây là lựa chọn vừa ngu xuẩn vừa nguy hiểm.

Huống chi người phụ nữ dẫn đường còn cố ý nhắc nhở bọn họ không được hoạt động giữa đêm, nguyên nhân tạm thời chưa rõ.

Ai ngờ Giang Thành móc từ trong túi ra một thanh socola lớn, vỏ ngoài màu đỏ, tên mập nhớ kỹ đây là loại được lưu hành lúc hắn còn rất nhỏ.

"Anh lấy đâu ra vậy?" Tên mập lập tức ngồi dậy từ trên giường, hai mắt tỏa sáng.

"Trên đường tới đây." Giang Thành bẻ một miếng đưa tới, tên mập hồ hởi nhận lấy.

Hắn cắn một ngụm nhỏ, trong lúc nhai giống như là ý thức được cái gì, ngẩng đầu hỏi: "Ở quán cà phê trên đường á hả?"

Lúc ra khỏi quán cà phê hắn nhìn thấy gần đó có không ít siêu thị hoặc lớn hoặc nhỏ, nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra trong người Giang Thành không có tiền, làm sao mua được socola.

Khi đi vào ác mộng phần lớn đồ vật linh tinh trên người họ sẽ bị loại bỏ, bao gồm cả tiền.

Giang Thành cũng cắn một miếng socola nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, chậm rãi nhai rồi nuốt, nói: "Không phải mua."

"Không phải mua?"

"Ừm."

"Vậy chứ làm sao có?" Tên mập nói xong câu đó nửa giây sau bỗng mở to hai mắt, giống như ý thức được chuyện gì đó, kinh ngạc nói: "Anh sẽ không ăn trộm chứ?"

"Nói bậy!" Giang Thành bất mãn nhìn về phía tên mập: "Là bà chủ siêu thị cứ muốn nhét cho tôi, tôi nói không cần bà ta còn tức giận."

Tên mập nghi ngờ nhìn Giang Thành chăm chú: "Đi, bác sĩ anh nói cho tôi biết, bà chủ nào tốt bụng như vậy, tôi tới xin chục thanh."

Giang Thành buông socola xuống, định đại chiến 300 hiệp với tên mập cái đề tài rốt cuộc là có bà chủ nào tốt bụng như vậy không. Tên mập chủ động từ bỏ, hắn giơ một tay nói: "Bác sĩ, tôi cũng bị anh dắt xoay vòng vòng rồi. Chúng ta hiện tại đang ở trong ác mộng, rất có thể sẽ đi chầu ông bà ngay ngày mai đó."

"Không cần bi quan như vậy, " Giang Thành vỗ vai hắn an ủi: "Cậu khả năng không sống nổi qua buổi tối hôm nay."

Tên mập: "..."

407.

Đồ ngủ khủng long nằm co quắp trên giường, chăn quấn hơn nửa người, cơ thể không ngừng run rẩy.

"Chị gái, " Đồ ngủ khủng long nhìn người phụ nữ mặc sườn xám ngồi trên ghế, thanh quản run run: "Chị có thấy chỗ này rất lạnh không? Tôi mặc đồ ngủ mà còn thấy lạnh, chị không lạnh sao?"

Người phụ nữ sườn xám giống như Giang Thành, chuyện đầu tiên cô ta làm khi đặt chân vào phòng là tỉ mỉ kiểm tra cả phòng một lần.

Ngoại trừ tìm được cái lược chỉ còn lại một nửa ở trên bàn thì không có phát hiện nào dị thường.

Ngay cả thùng rác cũng sạch sẽ, phía trên còn thay túi rác mới tinh.

"Nếu như cô chỉ đang nghĩ tới việc cố gắng tìm chủ đề để tôi tán gẫu với cô, để cô bớt sợ hãi thì tôi khuyên cô đừng làm chuyện vô ích nữa." Giọng sườn xám lạnh lùng vang lên: "Chẳng có ý nghĩa gì, chỉ phí công phân tán sự chú ý của chúng ta, từ đó giảm tỉ lệ sống sót."

Đồ ngủ khủng long tựa hồ bị khí thế của sườn xám làm cho kinh ngạc, cũng không nói thêm gì nữa, nhưng vẫn không quản được cái bụng kêu lên “ọt ọt”.

"Quay lại, kéo màn cửa lên." Sườn xám nữ dùng giọng ra lệnh.

Giường của đồ ngủ khủng long nằm sát bên cửa sổ, trên đó có treo một tấm màn cửa màu lam, không lớn lắm nhưng chắc là đủ che khuất cửa sổ. Đồ ngủ khủng long run rẩy thò tay ra khỏi chăn, kéo màn cửa lên thật nhanh.

"Nhẹ thôi." Ngữ khí sườn xám không được tốt lắm: "Nếu như giật màn cửa xuống luôn thì không biết sẽ gây ra phiền phức gì."

Đồ ngủ nghe vậy ngây ra: "Sẽ có phiền phức gì sao?"

Sườn xám nhìn cô ta chằm chặp, cuối cùng dời ánh mắt sang chỗ khác, không buồn trả lời cô ta, đứng lên đi đến giường của mình nằm xuống, kéo chăn lên đến tận cằm.

"Bác sĩ, " Mập nhìn Giang Thành đem chăn nệm ra trải xuống đất, tò mò hỏi: "Có giường mà sao anh không ngủ, lại ngủ dưới đất?"

Một lát sau trong đầu tên mập như có linh quang lóe lên, khóe miệng run rẩy: "Anh cảm thấy sẽ có quỷ chui ra từ dưới giường nên chuẩn bị sẵn sàng sao?"

"Không phải." Giang Thành trải rộng chăn mền, dọn gối nằm ra, lại đập đập mấy lần cho đến khi chính giữa gối xuất hiện vết lõm to cỡ đầu người rồi mới thoải mái nằm xuống, uốn éo điều chỉnh cơ thể, nói: "Nằm đất quen rồi."

Tên mập gật đầu, mặc dù hắn chưa từng vào phòng ngủ của Giang Thành tại thế giới hiện thực, nhưng hắn nhớ Giang Thành từng tự nhủ: Nếu như muốn cướp thứ khác ngoài tiền bạc thì có thể lên phòng ngủ của tôi, nhưng không có giường, chỉ có nệm, anh cố chịu một chút.

"Ồh" Tên mập cào cào tóc mình, tò mò hỏi: "Bác sĩ này, tại sao anh lại nhằm vào ông anh mặc âu phục vậy?"

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Người ta đâu có đắc tội với chúng ta, tôi thấy anh làm vậy chẳng có ý nghĩa gì, còn vô duyên vô cớ làm cho mình có một kẻ địch không đơn giản nữa chứ. Nói thật nếu như anh không nhằm vào hắn, có lẽ chúng ta cũng không đến nỗi phải đến ở căn phòng 404 này."

Giang Thành nhìn trần nhà, hai tay để ra sau đầu, một hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: "Bởi vì hắn ta bịp bợm trước."

Tên mập nghe vậy thấy kinh ngạc lắm, ngồi dậy tròn xoe mắt hỏi: "Anh nói cái gì, bác sĩ?"

"Sau khi nhận bốn cái chìa khóa từ người phụ nữ dẫn đường, hắn ta bỏ chìa khóa vào túi bên trái, " Giang Thành bình tĩnh nói: "Tay trái của hắn vẫn cắm ở trong túi mãi không biết là làm cái gì, đồng thời còn liên tục nói chuyện hòng phân tán sự chú ý của chúng ta."