Chương 10. Lật mặt hơn bánh tráng
Tiêu Chiến... Sau này con không cần gọi ba là ba nữa... Con cứ gọi tên ta được rồi
Vậy con gọi ba bằng gì vậy ạh..
Cứ gọi là Nhất Bác là được
Vâng ạ
Vậy em ra vườn chơi nha Nhất Bác
Được.. Cẩn thận ..nhé bé thỏ
Vâng ạ
Nhất Bác ơi, Nhất Bác àk.... Em có Cái này nè.. em muốn tặng anh nè_ anh thấy có đẹp không ...Tiêu Chiến chạy tung tăng từ ngoài ùa vào, trên tay cậu cầm 1 bó bông hoa màu trắng tuyệt mỹ..
- Chiến Chiến thật hiếu thảo lắm nha!! Cảm ơn bảo bối của anh
- Đợi đã, Hoa này em lấy ở đâu ra vậy...?_ Hắn nghi hoặc mà suy nghĩ... , trong đây chỉ có 2..loài hoa duy nhất là:..Hoa Hồng máu khiến cho hắn thích mà sở hữu.. Còn hoa Sofia bảo bối hắn thích rất nhiều , còn lại trong phòng hắn thường trang trí bởi lá xanh xung quanh không có một bông . nhưng hắn đang cất giữ mmột loại bông hoa tuyệt mệnh ..mang tên chết chóc...
Nhất Bác hoa tuyệt mệnh là hoa gì vậy ạ..
Hoa này giúp người chết sống lại ..còn thể giết chết người nữa em biết không..
Vậy sao...em thấy đáng sợ quá..
Không sao rồi... Em đừng đụng vào là được..
Vâng ạ..
Mà anh Nhất Bác ơi... Hồi nãy em đang chơi vài vườn thì có một anh đẹp trai cho em , nói em mang về rồi chung lên bình bông thì rất đẹp ạ
Là ..Ai..em sao em không noi ..? Anh đã dặn là em không được nhận đồ của người lạ rồi mà_ .lỡ tên xấu xa thì sao. Em không nghe anh nói sao. .. Hắn không thích kẻ khác có ý định cướp bảo bối của hắn cho nên hắn cũng không muốn bé Thỏ phải nhận hoa từ người khác...vì hắn rất ghét..
- Nhưng em thấy đó đẹp mà, sao anh la em ...huhu
- Ngoan, cho anh xin lỗi.. Em cầm hoa này là tay em dị ứng rồi sau .
-Dạ...em biết rồi ạ. .Tiêu Chiến nghe lời hắn mà hết khóc.. Mà bước ra ngoài ..
Tiêu Chiến chưa đi bao lâu.. Thì hắn nổi cơn thuận nộ.... ánh mắt của hắn đã chuyển sang màu đỏ ngắt.. Tay liền thành nắm đấm 👊mà tỏa ra sát khí giết người khiến cho mấy tên theo hắn phải rùng mình mà thơi thóp đủ kiểu
Thưa công tước...
- Ta đã dặn các người phải bảo vệ tốt cho Tiểu thiếu gia rồi mà. Sao để kẻ khác bước vào đây là sao...
Dạ.. Công tước tha mạng... Chúng tôi sẽ nghiêm ngặt hơn nữa ạ..
Được... _Hắn tức giận mà ném bó hóa xuống đất ..khiến cho tất cả mọi người phải rung cầm cập..
- Xin lỗi. , thưa công tước. Thần xin chấp nhận mọi hình phạt mà công tước ban ra.. _ Quản gia nhanh chóng quỳ xuống..mà hoảng sợ..
Ngươi mau điều tra xem ai là người đưa bó hoa đó cho tiểu thiếu gia..
- Vâng thưa Công tước _ Quản gia hình như thoát chết được , liền nhanh chóng cúi người rời đi mà không dám ngẩn đầu lại...
Một tiếng sau, truong quản gia hớt ha hớt hải chạy ùa vào. Khuôn mặt chứa đày lo lắng mà sợ sệt..
Thưa Công tước, ...thần có chuyện bẩm tâu ạ
- Chuyện gì .... Nói mau..
- Thưa công tước, mấy tên lính mới báo thần biết.. Nhị Vương điện đã trốn thoát khỏi ngục rồi ạ..
Cái gì... Các người căn chừng vậy hả.. Sao không điều người đi tìm được đem về cho ta nhanh lên..
Vâng.. Cộng tước..
- Vương Hạo Hiên, ...là ngươi.. chỉ có ngươi làm chứ không phải ai khác nữa.. Vương Nhất Bác tức giận nổi cơn thựng nộ mà het.....VƯƠNG HẠO HIÊN.. TA KHÔNG THA CHO NGƯƠI DỄ DÀNG ĐÂU... . _ Vương Nhất Bác biết mình không thể cứ nhốt y .. vì hắn và y ..là người có ngang tài ngang sức. Không thể kiềm sức mạnh của y được vì y đang rơi vào ma đạo.. Khiến cho Vương Nhất Bác suy nghĩ nát óc. Với phụ Vương của hắn.. Điều là con trai của Đế Vương.. Mà y thì được ông ta cung phụng mọi thứ.. Còn hắn phải chịu bao tiểu nhục mà lớn lên trong trái tim hắn lại mang một mối thù truyền kiếp... mà trong lòng hắn bây giờ lúc này là muốn chính tay mình gϊếŧ chết y đến mức y ta không thể mở miệng nói cầu xin tha mạng... Còn người trên ghế vạn trượng không ai khác... Chính là Vương Thiên Thành . Phụ thân của Vương Nhất Bác, còn Vương Hạo Hiên cũng là thế thiếp hạ sinh..còn mẫu thân của Vương Nhất Bác bị ái thiếp kia hại chết cho nên bây giờ.. Hắn chỉ là hữu danh vô thực không ai xem trọng.. Nhưng đầu óc của Vương Nhất Bác không tầm thường.. Mưu lược có đủ để thống trị đất nước đế Vương.. . Đối với hắn bây giờ thì , ông ta là người luôn cản trở hắn mọi thứ.. Cho khi hắn lớn lên luôn có một gương mặt lạnh lùng... Mọi chuyện hắn làm dù ông ta có ngăn cản.. thì hắn chẳng để ông ta vào mắt. Chuyện gì cũng có lý do của nó.không ai hiểu được đâu ạ.. Từ nhỏ, Vương Nhất Bác luôn sống tự lo bản thân còn Vương Hạo Hiên thì y cũng không ưa ông... Mỗi khi ông ta tức giận liền đem hắn và y đem ra tra tấn mà thừa sống thiếu chết . bởi những đòn roi mạnh bạo vô cớ không có lý do.. . Nhưng Vương Hạo HIên khác với hắn là : Sau bao nhiêu chuyện thì y khác khao ngồi trên ngai vàng đế vương , cho nên 2 người đều rất hận ông ta đến tận xương máu... nhưng Vương Hạo Hiên muốn có thứ mình muốn mà lợi dụng ông ta để tiêu diệt Vương Nhất Bác bằng mọi giá.. Khi hắn chết thì y sẽ thủ tiêu ông luôn .... Nhưng y không ngờ rằng thế lực của Vương Nhất Bác..không dễ đối phó.. thậm chí tiên khí rất mạnh , năm lần bảy lượt y hãm hại hắn thì tất cả đều thất bại hết.. Thì giọng nói ngọt ngào vang lên khiến cho tất cả mọi người một lần chố mắt mà chết đứng tại chỗ..
Anh Nhất Bác ơi_ ..em buồn ngủ quá.. Chúng ta về phòng nhé.. Tiêu Chiến vừa nói rồi dụi cặp mắt long lanh mà bước vào bên trong
Anh nghe nè... Em có chuyện j vậy bảo bối của anh.
Em ...em...muốn đi ngủ..
Được chúng ta đi ngủ thôi
Vâng ạ..
Nội tâm của mọi người
Người giúp việc ..chuyện gì xảy ra vậy trời.. Tôi có nghe lầm không nữa..
Trương Quản gia: Công tước..của tôi sao á...sao chuyển gương mặt nhanh quá vậy
Mấy tên lính... Công tước.. Ơi.. Liêm sỉ đi đâu rồi ạ... Sao bọn tôi thấy công tước lật bánh tráng còn nhanh hơn nữa thì phải ... .huhuhu.. Cơm chó trường tồn nè mọi người.. Ăn chừng nào hết đây... Ông trời ơi.. Con muốn nghỉ việc... Con không muốn làm nữa.. 😭😭 huhuhu ...
I