- Nói kế hoạch vượt ngục của ngươi đi.
Đỗ Duy nhảy xuống từ đài đá, vận động thân thể một chút, vết thương trên vòm ngực đã khép lại rất hoàn chỉnh, hắn mỉm cười nói với Chris:
- Pháp thuật của ngươi thật không tồi. Ta thậm chí không cảm giác được chút đau đớn nào ở miệng vết thương. Nói thật đi, kế hoạch vượt ngục của ngươi rốt cuộc ra sao?
- Là gì cũng chẳng quan hệ nữa rồi.
Chris lắc lắc đầu tức giận nói:
- Tiểu tử nhà ngươi phá hỏng kế hoạch của ta rồi! Không ngờ ngươi lại vứt bỏ trái tim kia.
Đỗ Duy sờ sờ cằm mình, lẩm bẩm:
- Ồ, xem ra trong kế hoạch ta chiếm vị trí rất quan trọng.
- Ta cần một cường giả lĩnh vực, càng cần có Aragon.
Chris tức giận nói:
- Không cần nói nữa, chỉ dựa vào một mình ta ngươi nghĩ ta có thể chạy khỏi bụng lão rồng này sao? Ta không phải đối thủ của nó, cho dù nó đã bị nữ thần đoạt mất thần cách nhưng chí ít vẫn còn lại lĩnh vực. Ta thì sao? Ta chỉ là một linh hồn không có thân thể mà thôi.
- Ồ, ra là vậy.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Chẳng lẽ kế hoạch trước đây của ngươi là để cho ta dung hợp với vương giả chi tâm, dung hợp linh hồn và lực lượng của Aragon, thành tay chân của ngươi? Ngươi không phải vốn muốn để ta đơn độc khiêu chiến Long thần chứ?
- Ngươi chỉ cần kiềm hãm nó một lát là ta có thể sử dụng thần lực trong tàn hồn của thiên sứ này giải khai phong ấn.
Chris hừ một tiếng:
- Đáng tiếc, đã không có lực lượng lĩnh vực nữa rồi, giờ ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thánh giai. Lực lượng cỡ thánh giai nó chỉ cần hai ba chiêu là có thể đánh ngươi ra bã.
Đỗ Duy không nói gì, hắn trực tiếp đi tới bên vách tường, lấy thanh chuỷ thủ ra rồi bắt đầu nạo từng khối bảo thạch nạm trên đó. Hắn cẩn thận lựa chọn, xác định màu sắc phẩm cấp của từng khối. Tốn mất chừng nửa canh giờ, móc tới mấy chục khối bảo thạch ra rồi mới ngừng lại.
- Được rồi.
Hắn quay người nhìn lão Chris:
- Ta thử xem.
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói ta có thể thử xem.
Đỗ Duy nhún nhún bả vai:
- Ta có lẽ có thể kiềm chế nó một lát… Ngươi cần thời gian bao lâu?
Chris biểu tình nghiêm túc hỏi lại:
- Ngươi không nói đùa chứ? Ngươi cho rằng Long thần dễ đối phó vậy sao? Nói cho ngươi hay, nó tuy chỉ còn lực lượng cỡ lĩnh vực nhưng vì nó đã từng là thần cấp nên khi nó đã quyết định muốn giết chết ngươi nó có thể phát huy ra năng lực vượt quá cường giả lĩnh vực! Hay có thể nói chính xác hơn, giờ nó hẳn là bán thần cấp. So sánh ra thánh giai lực lượng của ngươi vốn không đủ dùng.
- Vậy còn có thể làm sao?
Đỗ Duy khẩu khí rất nhẹ nhàng:
- Vậy ngươi cứ tiếp tục ở lại đây là, tù phạm đi? Ta móc đủ bảo thạch rồi vỗ đít rời đi đây. A, đúng rồi, giờ ta có thể đi ra không?
- Có thể.
Chris có phần âm trầm:
- Tuy rằng giờ ta vô cùng tức giận ngươi ngu xuẩn, ngươi ngu ngốc làm hỏng cả kế hoach bỏ trốn của ta… Nếu theo sự tức giận của ta, ta hẳn nên đem ngươi lưu lại nơi này! Tiểu tử, giờ ngươi không phải đối thủ của ta. Nếu ta muốn lưu ngươi lại… Hừ hừ, chẳng qua ta sẽ thả ngươi ra. Ngươi muốn chạy trốn, lúc nào cũng có thể… Chỉ bất quá đây là lần giao dịch cuối cùng của chúng ta. Ngươi so với kiếp trước Aragon còn hỗn đản hơn.
- Tốt rồi, coi như ngươi hảo tâm.
Đỗ Duy cười, khuôn mặt hắn rất chân thành:
- Ta không muốn rời đi như vậy, ta muốn mang ngươi cùng di. Chris, giờ ta gặp chút phiền hà… Ngươi có lẽ còn không biết? Tội dân. Chúng đã trở lại! Thú nhân, ải nhân, tinh linh đã bắt đầu phản công đại lục của chúng ta. À ả nữ thần kia… Ả một mực không quan tâm, không làm gì cả, cứ như mọi việc hoàn toàn không liên quan gì tới ả vậy. Khiến ta bất lực nhất là … Chris. Ta là một nhân loại, tuy ta không ưa gì ả nữ thần kia nhưng … ta tất phải đứng ở phía nhân loại. Mà trước khi ta đến nơi này, tình huống chiến tranh đã rất không tốt. Ta bố trí một phòng tuyến, song nữ thần kia… Ta không biết ả làm cái quỷ gì… Ả đã không giúp gì thì chớ không ngờ lại làm một trận mưa lớn!
Đỗ Duy nhanh chóng kể lại một cách đơn giản cuộc chiến nơi tiền tuyến kia. Nói tới trận mưa to đó, Đỗ Duy cười lạnh:
- Ta cũng không tin trận mưa to đó là do khí hậu tự nhiên tạo thành! Đại lục phương bắc mấy trăm năm liền đều không xảy ra mưa lớn như vậy! Mà lại còn vào mùa đông nữa chứ! Nguyên nhân gây ra loại khí hậu này hẳn là bàn tay của cường giả thần cấp. Đương nhiên có thể là phe tội dân làm, Bất kể là thần của ải nhân hay là thần của thú nhân hoặc thần của tinh linh đều có lý do để làm như vậy… Song nữ thần thì sao? Ả là thần thủ hộ của nhân loại, chẳng lẽ cứ đứng một bên ngồi nhìn sao? Vậy không được! Ta cần trợ giúp! Cho dù là sự trợ giúp đến từ ma quỷ.
Chris hừ một tiếng:
- Nhưng ta là người hầu của ma thần, vì cái gì mà phải trợ giúp nhân loại các ngươi? Nhân loại các ngươi cũng được, đám ải nhân tinh linh, thú nhân kia cũng được, toàn bộ chết sạch ta mới vui lòng.
- Nhưng ngươi đừng quên, giờ nhân loại có huyết thống của ma tộc… Trận chiến một vạn năm trước, ma tộc tuy rằng diệt vong nhưng rất nhiều ma tộc đã dung nhập vào trong nhân loại. Nói kỹ ra nếu xét về mặt huyết mạch, nhân loại là chủng tộc tới gần ma tộc nhất.
- Ta chỉ muốn đi ra khỏi đây, đi tìm con của ma thần.
Chris lắc đầu:
- Cuộc chiến của các ngươi… So với tội dân ta càng thống hận nữ thần.
- Đúng, ngươi muốn tìm con của ma thần… Song ngươi cũng phải đi ra khỏi đây mới được. Nếu không ngươi sợ là phải đợi ở đây tới mấy vạn năm!
Đỗ Duy đem đám bảo thạch nhét vào trong ngực, nhìn Chris một cái, hắn trịnh trọng nói:
- Lựa chọn đi, Chris thân ái. Hoặc là ta giúp ngươi thử, ngươi đáp ứng ta một việc… Ta cần nhân loại thắng trận chiến này cho nên ta cần bảo tàng mà ma thần lưu lại! Quân đoàn bất tử kia! Quân đoàn bất tử đó, và lực lượng khác nữa! Ta không phải người của nữ thần, ta chỉ đứng về phía nhân loại - Ngươi đừng coi nhân loại là đồng đảng của nữ thần. Nữ thần không đại biểu cho nhân loại, ít ra hiện tại cái chức thủ hộ thần này ả hoàn toàn không xứng.
Chris sắc mặt âm trầm, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi quả quyết nói:
- Được rồi!
Lão gia hoả vẫn gầm ghè lườm Đỗ Duy nói:
Ta cần thời gian khoảng hai “aant”.
- Aant?
Đỗ Duy sửng sốt.
Chris suy nghĩ một lát:
- Đây là đơn vị tính giờ của ma tộc chúng ta. Với tốc độ tim đập của ngươi…
Hắn nhanh chóng tính toán một lát:
- Khoảng chừng tim ngươi đập được bảy ngàn lần.
- Bảy ngàn…
Đỗ Duy suy nghĩ một lát, nhịp tim đập khoảng bảy mươi lần một phút, bảy ngàn nhịp đập là khoảng một trăm phút… Chắc khoảng một giờ rưỡi đến hai giờ.
- Không chỉ là vấn đề thời gian.
Chris thở dài, ngữ khí nghiêm túc trịnh trọng:
- Nữ thần khi cầm tù ta đã biến thân thể của Long thần thành một nhà lao. Ta không cách nào ra khỏi đây, nhà tù này có phong ấn do nàng lưu lại. Phong ấn đó là những thứ ngươi thấy, những thứ chi chít ma văn pháp ấn trong người long thần. Mà hạch tâm của những ma pháp văn ấn đó là trong ý thức không gian của long thần. Ý thức không gian của nó… nhục thể không cách nào tiến vào song ta là linh hồn thể có thể bước vào! Hơn nữa vốn ý thức không gian của nó có hạch tâm phong ấn, có phong ấn của nữ thần song giờ có được thiên sứ này ta có thể mượn thần lực tàn hồn trong thiên sử, đánh lừa phong ấn để tiến vào. Ngươi khi đi ra khiêu chiến với nó, không chỉ yêu cầu ngươi kiên trì thời gian lâu như vậy, càng quan trọng là phải khiến nó tức giận! Khiến nó… Ừm, khiến khí huyết nó sôi trào! Sau đó khiến nó hoàn toàn tỉnh lại, khiến nó phẫn nộ, khiến nó kích động! Nếu không ta không cách nào tiến vào ý thức không gian của nó…
- Chọc giận nó sao? Cũng không khó.
Đỗ Duy mỉm cười:
- Lúc ta tiến vào nó cũng đã bị ta chọc tức rồi.
- Ngươi sai rồi!
Chris nghiêm túc nói:
- Tiểu tử, ngươi thực sự cho rằng Long thần thực lực chỉ có chút xíu như vậy sao? Ta nói cho ngươi, một vạn năm nay phần lớn thời gian long thần vẫn đang ngủ say. Khi ngươi tiến vào cũng chưa đánh thức được diện mạo chân chính của nó. Tới giờ nó vẫn ngủ say như trước! Trước kia khi chiến đấu với ngươi chỉ là bản năng chiến đấu lúc nó đang ngủ mà thôi. Tinh thần ý thức của nó luôn chưa tỉnh lại! Ngươi tiến tới đối mặt với nó nhiều nhất chỉ là chưa tới một nửa lực lượng của nó. Khi nó hoàn toàn tỉnh lại ngươi bắt buộc phải chọc giận nó, tâm hồn của nó mới mở ra… Còn ta cũng chỉ có một cơ hội để tiến vào! Phong ấn trong ý thức không gian của nó vô cùng lợi hại, nếu ngươi không thể chống đỡ đủ lâu mà bị nó giết chết… Như vậy nếu lúc đó ta vẫn còn trong ý thức không gian của nó vậy sẽ bị phong ấn triệt để trong đó! Dần dần linh hồn ta cũng sẽ bị nó cắn nuốt hoặc dung hợp, hay có thể nói là… Ta xong đời!
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu.
Hắn cười khổ một tiếng:
- Được rồi… chọc giận nó, sau đó kiên trì tiếng rưỡi trở lên…
- Nếu ngươi có thể làm được, khi ta tự do ta sẽ đem tới rất nhiều chỗ tốt cho ngươi. Nếu ngươi làm không được tốt nhất hiện giờ rời đi. Miễn cho hai người chúng ta cùng đi đứt.
Từ trong động đi ra, Chris đi trước, Đỗ Duy theo sau, theo lão Chris hết rẽ ngang lại rẽ dọc, đi xuyên qua hành lang trong cơ thể Long thần.
Cuối cùng, xuyên qua “dòng sông” khiến Đỗ Duy chán ghét kia, Chris chỉ vào một hướng.
- Kia kìa… ngươi có thể đi ra ở kia.
Trên đỉnh đầu một đường hầm dài đen nhẻm, thi thoảng còn có tiếng gào thét vang lên.
- Đây là nơi nào?
Đỗ Duy nhíu mày, vách tường xung quanh đều dinh dính, chẳng biết là thứ gì.
- Là… lỗ mũi của nó.
Chris cười rất ác ý:
- Đừng có nhìn ra như thế, đây là đường ra tốt nhất rồi. Nó vẫn đang ngủ say dưới nước song cứ cách một đoạn thời gian lỗ mũi nó sẽ hé mở một lúc, thừa dịp đó ngươi lập tức đi ra đi.
Dừng lại một chút, Chris chậm rãi nói:
- Ta ở đây chờ, một khi ngươi ra ngoài đánh với nó… Ta sẽ hành động, nhớ kỹ thời gian của ngươi!
Đỗ Duy nhanh chóng đem Cung tên địa ngục Fedora ra, cầm dây cung trong tay sau đó đầu không ngoảnh lại bay thẳng tới đường hầm kia.
Trước khi đi hắn cười lớn vài tiếng, từ xa còn vang lại một câu nói:
- Ông đây còn có hai bà vợ như hoa như ngọc ở nhà chờ ta thương yêu. Yên tâm đi, ta cũng không muốn chết ở đây!
Trong đường hầm càng lúc càng tối đen, tiếng gió gào thét xung quanh!
- Tên đại gia hoả này lúc ngủ còn ngáy nữa ư?
Đỗ Duy thầm mắng một tiếng.
Quả nhiên, ở tận đầu kia, một lớp màng thịt dày cản đường đi, Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, kiềm nén hô hấp, chậm rãi chờ đợi…
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước hung mãnh, màng thịt trên đỉnh đầu đột nhiên mở ra, nước biển bên ngoài lập tức ùa vào.
Đỗ Duy nhanh chóng lao lên ngược chiều nước, bay xuyên qua làn nước.
- Ầm!
Cuối cùng khi đợt sóng cuối cùng qua đi, Đỗ Duy xông ra khỏi mặt biển, ánh mặt trời chiếu trên người, Đỗ Duy dùng sức lắc lắc đầu, hắn quay đầu lại nhìn một cái.
Hòn đảo khổng lồ kia cách không xa, vừa mới ra khỏi thân thể Long thần, trong làn nước hắn dường nhưu thấy rõ đường viền thân thể Long Thần… Gặp quỷ, cái đầu của nó thật giống cái đầu rùa.
Bay ra khỏi mặt nước, Đỗ Duy dùng tay gạt nước trên mặt, sau đó lấy viên “Lệ Quang Tinh Truỵ” Nhét vào trong mồm, ngậm dưới lưỡi.
Ma lực toàn thân đột nhiên toả ra, một khối kim sắc quang mang bay ra từ thân thể Đỗ Duy!
Một loạt âm tiết cổ quái, các giọng mũi chuyển ngoặt uốn khúc từ trong miệng Đỗ Duy phát ra.
Đây là Long Ngữ! Là long ngữ cao quý nhất do Lệ Quang Tinh Truỵ chuyển hoá tạo ra!
Nhưng câu nói này ý tứ lại không cao quý chút nào!
Bởi vì nội dung câu nói trên của Đỗ Duy là:
- Tỉnh lại đi! Con thằn lằn gìa này! Để lão tử cắt bao quy đầu cho!
Từ xưa tới nay, năm dài tháng rộng, dám khiêu chiến cường giả Long thần, Đỗ Duy chưa chắc là là người đầu tiên.
Song… Khiêu chiến Long thần còn dám nói ra những từ ngữ khiêu khích thô bỉ không có nửa điểm phong phạm cao thủ như vậy, Đỗ Duy sợ là người đầu tiên từ trước tới giờ!