Chương 556: Huyết chiến.

Lúc này, đội ngũ vốn đang không hề cảnh giác chợt xao động, binh lính đã hơi hoảng loạn. Song dưới tiếng hô của Ron Barton mọi người liền bình tĩnh lại. Dù sao bọn họ cũng là kỵ binh tinh nhuệ được một tay Ron Barton huấn luyện nên.

Lựa chọn của Ron Barton cực kì đúng đắn. Chớp mắt phán đoán ra tên được bắn ra từ phía rừng cây trước mặt liền lập tức hạ lệnh dùng tốc độ cao nhất tiến lên. Bởi vì hắn hiểu, người của mình bây giờ đang nằm trong tầm bắn của cung tên đối phương! Cho dù có lùi về phía sau cũng không ăn thua, chỉ có thể liều mạng tiến về phía trước, xông qua tầm bắn của đối phương trong thời gian ngắn nhất, tiến hành cận chiến mới có cơ hội.

Giờ phút này, trong lòng Ron Barton vừa sợ vừa giận. Hắn kinh sợ chính là không nghĩ tới trong lãnh địa của gia tộc hoa Tuylip, lại có kẻ lớn gan dám chặn đường tập kích đại đội binh lính của mình ! Hắn càng giận hơn vì người mình không cảnh giác, khiến vừa rồi bị tập kích bất ngờ, liền lúc tổn thất mất mấy chục người!!

Vó ngựa phi nhanh như gió!

Hai trăm kỵ binh còn lại liều chết xung phong, tạo nên tác dụng rõ rệt. Cự ly vài trăm thước chí còn chốc lát nữa là vượt qua ! Những kẻ địch ẩn núp trong rừng hiển nhiên không còn cơ hội tiếp tục bắn tên nữa rồi.

Chuẩn xác mà nói, Ron Barton phán đoán ra hình như đối phương chỉ bắn tên có một lần rồi sau đó chủ động đình chỉ! Giống như bọn chúng đã sớm dự liệu được phe mình sau khi bị tập kích sẽ cho đội ngũ liều chết xông lên.

Lòng Ron Barton lập tức trầm xuống ! Bởi vì chỉ có đội quân tinh nhuệ được trải qua huấn luyện mới có thể phán đoán được như vậy !

Kẻ địch núp trong rừng cây phía trước, mặc dù không biết chúng rốt cuộc là thần thánh phương nào, song có thể phán đoán nhạy bén như vậy, nhất định không phải là phường ô hợp mà là quân tinh nhuệ … Thậm chí, Ron Barton thấp thoáng nhìn thấy trong rừng cây phía trước ẩn giấu biết bao nhiêu là kị binh.

Hắn thậm chí còn trông thấy rõ ràng đối phương có không ít người khoác trường bào đen! Đám người đó rõ ràng đều là kỵ binh, chúng không đợi người của mình áp sát đã chủ động đồng loạt vứt bỏ cung tên trong tay, động tác vô cùng chỉnh tề, sau đó trên nhấc lên thanh trường mâu hạng nặng treo bên hông ngựa.

Lúc này, Ron Barton thấy nhịp tim mình bắt đầu dồn dập ! Một dự cảm chẳng lành trào lên từ sâu trong đầu hắn. Ron Barton chợt thấy tóc gáy toàn thân đều dựng đứng cả lên.

“ Giết.”

Trong bóng tối, kẻ địch trong rừng cây hét lên một tiếng chỉnh tề. Âm thanh đều đến mức cứ như là phát ra từ miệng 1 người vậy. Điều này một lần nữa xác minh phỏng đoán của Ron Barton, đối phương là một đội quân tinh nhuệ.

Càng làm cho Ron Barton kinh hãi chính là, liền sau tiếng hò hét của đối phương, trong rừng cây lập tức sát khí xung thiên! Cỗ sát khí mang theo khí thế khiến người ta run rẩy. Hơn nữa tiếng hò hét đó không giống sự hưng phấn đầy nhiệt huyết của binh lính thông thường, mà có vẻ … rất âm lãnh! Chính là sự âm lãnh lạnh lùng đến cực điểm, chỉ còn lại ham muốn giết chóc!

Vó ngựa vang trời, sau tiếng rít gào, từng lớp từng lớp sóng người như nước lũ từ rừng cây ầm ầm đổ ra.

Mặc dù là quân xung phong chọi nhau, nhưng đám Ron Barton chỉ là đội quân miến cưỡng xung kích sau khi đã bị tập kích, còn đối phương lại giữ vững đội ngũ kị binh xung phong chỉnh tề mũi nhọn tam giác.

“Giết!!!”

Dưới sức ép của luồng sát khí, Ron Barton cực kỳ khó chịu, chỉ có thể dốc toàn lực rống to một tiếng như muốn trút hết nỗi bức dọc theo tiếng rống ra ngoài. Cánh tay vạm vỡ đầy sức mạnh của hắn giơ cao cây mã đao, thậm chí từng thớ thịt cũng căng lên vì hưng phấn.

Hai đội nhân mã, sau thời gian xung phong ngắn ngủi phút chốc va chạm với nhau. Trong tiếng gầm rú sát phạt, người ngựa ngã văng la liệt. Ánh mắt Ron Barton đã đỏ lừ. Hắn cưỡi ngựa đi đầu, là người đầu tiên đối địch. Trong tay đối phương là trường mâu. Tư thái kị binh xung phong cực kì tiêu chuẩn.

Ron Barton gầm lên, thân hình vạm vỡ trên lưng ngựa linh lách mình tránh khỏi trường mâu của đối phương, tiếp đó vung tay, loan đao mang theo đấu khí gào thét không chút hoa lệ bổ thẳng xuống đầu. Răng rắc một tiếng! Ron Barton cảm giác được mã tấu của mình đã bổ xuống đầu của đối phương…Nhưng đám người đó … dưới lớp mũ trùm kia … không ngờ lại đeo mũ giáp!!!

Đấu khí dữ dội bổ tan mũ giáp, sau đó đầu của đối phương giống như trái dưa bị bổ thành hai nửa. Ron Barton thuận thế đem trường mâu đối phương kẹp chặt dưới nách, sau đó hung hăng quét xung quanh.

Binh!!!

Một kích toàn lực của tướng quân hai trăm năm mươi nhất thời đánh văng hai tên địch xung quanh khỏi lưng ngựa. Nhưng phản chấn từ cánh tay mãnh liệt truyền đến làm cho Ron Barton càng kinh hãi! Bọn người này… Nhìn qua đều bao phủ một tấm hắc bào, thực ta dưới tấm hắc bào đó toàn bộ đều là trọng giáp!!

Không ngờ lại là một đội trọng giáp kỵ binh??

Giờ phút này Ron Barton sôi trào nhiệt huyết, hắn biết đã đến lúc liều mạng!

Đến kẻ có kiến thức quân sự kém cỏi nhất cũng biết, nếu như một đội khinh kị chính diện đối đầu với một đội trọng giáp kì binh, đối với quân khinh kị mà nói chẳng khác nào đối mặt với một trường đồ sát!! Cho nên Ron Barton mặc dù một hơi giết chết ba người, nhưng trong lòng hắn gan mật gần như muốn rớt ra ngoài. Đương nhiên tâm trạng không phải sợ hãi! Mà là phẫn nộ! Cùng kinh ngạc!!

Bởi vì hắn cho rằng hành trình lần này chẳng có gì nguy hiểm, nên chi kỵ binh cũng không trang bị trọng giáp mà chỉ khoác bì giáp nhẹ nhàng. Thậm chí ngay cả trường mâu cũng không mang mà mang theo loan đao…

Kết quả là: Máu tanh…

Ron Barton rống lên một tiếng, giống như tiếng rú của con dã thú bị thương giữa bóng đêm. Giờ phút này hai mắt hắn đã đỏ ngầu, loan đao trong tay mang theo đấu khí hung tợn, chém phăng trường mâu của tên địch xông đến thành hai đoạn, tiếp đó đao phong thuận thế chém phăng cánh tay cầm trường mâu kia.

Nhưng đối phương quả thực dũng mãnh, như thể không biết đau đớn là gì! Thậm chí cũng không rên đến một tiếng, cả người đột nhiên từ lưng ngựa đâm mạnh về phía Ron Barton.

Đánh không lại ngươi cũng phải khiến cho ngươi văng khỏi ngựa!

Gần trong gang tấc, Ron Barton mơ hồ nhìn thấy ánh mắt đối phương. Không chút nhân tính, không một tia tình cảm, giống như một mảnh màu xám âm u chết chóc. Đó là một loại cảm giác lạnh lùng phát ra tự linh hồn, hờ hững với tất cả, bao gồm cả sinh mệnh! Ngay cả sinh mệnh của chính hắn!!

Ron Barton nhanh chóng lách người né tránh thế công của đối phương. Song kẻ này cơ hồ không muốn sống nữa, Ron Barton không né tránh được toàn bộ, bị cánh tay của hắn kéo một cái khiến thân thể trên ngựa lảo đảo. Liền đó, trường mâu tên địch bên cạnh đã đâm đến như rắn độc. Ron Barton vận toàn lực, chém mạnh một đao lên trường mâu nhưng lực phản chấn lại dữ dội cực kì.

Một đối thủ lợi hại!

Ánh mắt Ron Barton co rút lại. Hét lớn một tiếng, thân thể trên ngựa dạt ra một khoảng. Răng rắc! Trường mâu gần như đâm xuyên qua nách hắn. Mũi mâu sắc bén xẻ rách một đường dàu lên áo giáp dưới cánh tay, liền đó đấu khí trên trường mâu bùng phát, Ron Barton rống to một tiếng, cả người ngã văng khỏi lưng ngựa.

Ngã nhào trên đất, hắn biết giờ là lúc sinh tử quan đầu nên vội vàng thuận thế lăn một vòng. Quả nhiên mũi mâu liền cắm phập xuống chỗ vừa nãy! Ron Barton lật tay chém một đao lên trường mâu, rốt cuộc cũng chém gãy được trường mâu, sau đó hắn gồng mình tóm lấy khúc mâu gãy, gầm một tiếng, gã đối thủ kia liền bị Ron Barton kéo khỏi lưng ngựa.

Ron Barton không hổ là tướng quân thân kinh bách chiến, kẻ địch rõ ràng đấu khí không thua kém hắn bao nhiêu, nhưng kinh nghiệm trong lúc sống chết lại đem đến ưu thế thật lớn cho Ron Barton.

Thân thể đối phương ngã ngựa còn chưa chạm đất, thân hình to lớn của Ron Barton đã bộc phát ra động tác còn nhanh hơn thỏ, nhào đến cắm một đao từ phía dưới mũ giáp của đối phương …

Lảo đảo đứng dậy, ánh mắt Ron Barton đảo một vòng khắp chiến trường, trong lòng hắn rỉ máu. Dưới bóng đêm, khắp nơi đều là loạn chiến! Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng bốn bề. Lượt xung phong đầu tiên khi nãy, đối phương có được ưu thế đội ngũ chỉnh tề, càng quan trọng hơn, quân tiên phong của chúng đều là kị binh, ai nấy giơ cao trường mâu. Còn người của Ron Barton chỉ có loan đao ngắn ngủi.

Kết quả không cần phải nghĩ…Đội ngũ của Ron Barton cơ bản là chưa có cơ hội lại gần đối phương, nháy mắt đã bị trường mâu của đối phương hất văng cùng lúc mấy chục người khỏi ngựa. Mà giờ phút này khi áp sát được đối phương, đại bộ phận bọn chúng đã vứt bỏ trường mâu, rút ra …trường kiếm.

Làm cho Ron Barton hoảng sợ chính là kiếm pháp kẻ địch cực kỳ cường hãn. Hơn nữa tựa hồ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, kiếm thuật của chúng chặt chém điên cuồng, mang theo một thứ khí thế liều chết đến tàn nhẫn.

Quan trọng hơn kỵ binh của mình mặc dù cũng là đội quân tinh nhuệ do một tay mình nhào nặn nên. Nhưng thứ nhất, nhân số ít hơn đối phương nhiều lắm, thứ hai, trải qua đợt tập kích bằng cung tên tổn thất mất mấy chục, lại qua một đợt xung phong mất thêm mấy chục nữa. Bây giờ chỉ còn lại không đến hai trăm người.

Trong quá trình chém giết, gần như mỗi kỵ binh gia tộc hoa Tulip đều phải đối mặt với hai kẻ địch vây công trở lên! Những kẻ này đều dũng mãnh không sợ chết nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng chết chóc vô cùng đáng sợ.

Hơn nữa, kỵ binh gia tộc hoa Tulip còn chịu thiệt về trang bị. Không ít kỵ binh hoa Tulip bị áo choàng đen bao phủ bên ngoài đối phương lừa gạt, kết quả là có những kỵ binh liều mạng cùng đối phương lưỡng bại câu thương, không để ý đến vũ khí đối phương đang đâm đến, huy đao chém lên người kẻ địch nhưng lại phát hiện loan đao bị văng ra. Phía dưới áo choàng đen, đều là trọng giáp hoàn mỹ!!!

Trong chém giết thảm khốc, Ron Barton mất đi chiến mã chỉ có thể bộ chiến, mấy đối thủ xung quanh vây lấy hắn, trường mâu trường kiếm từ bốn phương tám hướng ào ào đâm đến. Chẳng mấy chốc, trên người Ron Barton đã thấm đẫm máu tươi, bờ vai của hắn bị một thanh trường mâu đâm xuyên qua, sau lưng cũng bị chém một kiếm.

Nhưng quang mang đấu khí trên mã đao của tướng quân hai trăm năm mươi không yếu bớt chút nào. Hắn vừa rồi một hơi giết bốn tên địch, xung quanh hắn vô số vũ khí đâm tới, Ron Barton gầm rú liên tục, mã đao huy vũ giống như một đạo huyết tinh .

Trên chiến trường, sau một hồi chém giết, kỵ binh gia tộc hoa Tulip chỉ còn non nửa. Những người còn lại đều đã giết đến đỏ cả mắt rồi!

Lúc này, dưới chân Ron Barton truyền đến cảm giác đau nhức thấu xương, cúi đầu nhìn lại thì ra một tên địch nhân chưa chết nằm trên mặt đất thừa lúc mình ngẩng đầu nghênh địch đã đâm một kiếm xuyên qua bắp chân mình. Cơn đau thấu tim khiến thân thể Ron Barton mềm nhũn, bắp chân bị đâm xuyên đứng không vững khiễn hắn lão đảo quỳ một gối xuống. Hắn rống một tiếng, một đao chém bay đầu tên địch kia.

Hoa mắt, Ron Barton cảm thấy đuối sức, đúng lúc này mấy thanh kiếm lại điên cuồng đâm đến. Ron Barton chỉ cảm thấy khí lực đều theo mấy vết thương trên người mất sạch, cánh tay cầm loan đao không tự chủ được lỏng ra.

Giây phút này, trong đầu hắn lại bỗng nảy sinh ý nghĩ :

- Ron Barton ta, hôm nay chết ở chỗ này ư?

Mắt thấy trường kiếm đã ở trước mặt, đột nhiên nghe thấy tiếng hét bên người:

- Tướng quân!!

Một con ngựa chạy vọt lại, trên ngựa là một kỵ binh gia tộc hoa Tuylip, hắn phi thân từ trên ngựa xuống, bổ nhào xuống Ron Barton, đẩy hắn ra xa mấy bước.

Phốc phốc phốc!

Bốn năm thanh trường kiếm đâm vào thân thể hắn. Tên kỵ binh miệng phun đầy máu tươi, rống lên một tiếng thê lương, loan đao trong tay quay một vòng đem kiếm của đối phương chém gãy rồi thân thể đổ ập xuống dưới chân Ron Barton.

- Tướng quân…chạy, chạy nhanh!!

Con ngươi tên kỵ binh như lồi ra, hắn bỗng bật cười:

- Ông đây không còn cơ hội theo tướng quân đi chơi gái nữa rồi.

Nói xong, đầu nghẹo sang một bên, cứ như vậy đoạn khí.