Vốn dĩ kịch bản hay thế lại bị tên mập chết tiệt kia phá hỏng, Hussein sững người tại chỗ.
Qua lúc lâu hắn mới có thể phản ứng trở lại, lúc này đến ngay cả đám mấy trăm kỵ binh thủ hạ giả danh mã tặc mà Hussein mang theo cũng đều sửng sốt ở ngoài kia, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tuy nhiên ngày càng có nhiều tên ngước mắt quay đầu về phía thủ lĩnh Hussein của bọn họ để đợi lệnh.
Mặc dù họ không biết tường tận nội tình của kế hoạch này nhưng trước khi xuất phát Hussein cũng từng nói cho mọi người: đây chỉ là một đợt diễn tập quân sự mà thôi. Chờ một lát đến lúc đánh nhau, mọi người không được ra tay lộn xộn để tránh làm bị thương quân mình.
Kết quả là thế này đây...
Sau cùng, công chúa Louise phải tự chui ra khỏi xe đi lại phía Hussein đang trong cơn điên cuồng.
"Vị các hạ này..." công chúa Louise hiển nhiên đang rất khẩn trương, nhưng dù sao nàng cũng đã được hoàng gia giáo dục từ nhỏ nên cũng còn chút khí thế, nàng gom toàn bộ dũng khí gắng gượng duy trì vẻ bình tĩnh, ngắm vị “thủ lĩnh mã tặc” này.
Tên kia nhìn qua có vẻ dọa người: dáng hắn ngồi thẳng lưng tăm tắp trên ngựa trông như cán thương. Công chúa Louise cũng là người biết nhìn hàng, nàng nhìn ra được dáng người ngồi trên ngựa kiểu này hẳn là người đã trải qua huấn luyện tinh anh nghiêm khắc, tuyệt đối không phải là thứ khí chất mà đám giặc cỏ ô hợp có thể có được. Nhưng mà người kia lại cưỡi ngựa đen, mặc một cái áo choàng đen, trên đầu trùm khăn đen, ngay cả mặt cũng che đen thui lại còn đeo thêm một miếng bịt mắt đen thùi...
Nhìn cứ thấy dữ tợn thế nào ấy. Bộ dạng kiểu này quả thực rất giống một loại sinh vật tử linh từ địa ngục đi ra: "Hắc kỵ sĩ"!
"Các hạ..." Công chúa giọng nghe run run, nàng lặng lẽ hít một hơi thật sâu: "Chúng ta đã bị ngài bắt làm tù binh. Xin ngài đừng đánh đập. Nếu như ngài cần tiền, ta có thể cam đoan ngài sẽ nhận được tiền chuộc rất lớn! Chỉ cần ngươi đừng đánh chúng ta! Thân phận của ta có thể đảm bảo chắc chắn về điều đó cho ngươi."
Trong lòng Hussein tức muốn ói máu, không ngờ cô công chúa này thực sự xem mình là cường đạo?!
Lúc này hắn đang giận dữ trong lòng, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa kiên quyết liếc công chúa một cái. Ánh mắt lạnh lẽo đó khiến công chúa gần như sợ run cả người.
"Nhốt nàng vào trong xe cho ta." Hussein lạnh lùng nói ra một câu. Lập tức trong đám thủ hạ đã có người nhét công chúa trở lại xe.
"Đồ ngu! Chẳng lẽ ngươi không thấy nơi này có tới hai cái xe ngựa hả? Nhốt hai cô này ở chung một chỗ! Chúng ta cần lắm xe làm gì!" Giọng Hussein chẳng lấy gì làm vui vẻ khiến đám thủ hạ biết thủ lĩnh đang nổi nóng nên nào dám lắm lời?
Cứ thế. Sau khi được tách ra không bao lâu thì công chúa Louise lại ngồi cùng xe ngựa với tiểu thư Daisy lần nữa.
Thoáng trông thì thấy hai cô gái đều có vẻ rất sợ hãi. Tuy nhiên dù sao thì tiểu thư Daisy cũng là một người phụ nữ có tâm cơ. Mặc dù trước đó nàng bị Đỗ Duy đả kích gần như suy sụp. Nhưng thời điểm nguy hiểm này lại kích thích khiến nàng bình tĩnh trở lại, cho dù nàng cũng sợ hãi nhưng không giống như biểu hiện của công chúa.
Sau khi vào xe ngựa, công chúa liền lui về một góc ngồi ôm gối lo lắng. Còn tiểu thư Daisy lại nhìn qua khe hở của sổ xe ngựa mà xem tình hình bên ngoài.
Ngoài kia vọng đến tiếng vó ngựa. Hai cô bé nhanh chóng cảm nhận được xe ngựa của mình bắt đầu chuyển động.
"Bọn họ muốn mang chúng ta đi đâu?" Công chúa Louise hoảng hốt hỏi khẽ.
Đột nhiên ánh mắt tiểu thư Daisy bừng sáng. Không nhìn ra ngoài nữa, nàng ngồi xuống đưa tay ra nắm lấy bàn tay công chúa Louise. Công chúa cố tránh nhưng cuối cùng cũng bị nắm lấy. Dù sao, mặc dù trong lòng nàng vẫn còn oán giận người lợi dụng tình bạn của mình, nhưng lúc này nàng cực kỳ sợ hãi nên cũng cần đôi chút an ủi.
"Louise, đừng sợ... Có lẽ tình huống không đến nỗi tệ hại lắm đâu." Thoáng trông Daisy có vẻ căng thẳng nhưng so với công chúa thì nàng tốt hơn nhiều: "Ta phát hiện một số chi tiết thú vị đó."
"Cái, cái gì?" Công chúa mặc dù giữ khoảng cách với Daisy nhưng vẫn tương đối tin tưởng cô bạn thông minh này.
"Ngươi không thấy à? Dù bọn họ là cường đạo... Nhưng lại biểu hiện rất kỳ quái. Vừa rồi khi đám đạo tặc này nhìn chúng ta, không ngờ ta chẳng hề thấy trong mắt bọn họ có chút tham lam hay thú tính gì cả! Rõ ràng nếu như hai cô gái chúng ta mà rơi vào tay bọn đạo tặc thực sự thì e rằng đã thảm lắm rồi! Tuy bọn chúng trông rất hung ác, lôi chúng ta lên xe ngựa, nhưng không hề nhân cơ hội đó mà động tay động chân gì với chúng ta."
Công chúa Louise tức giận: "Chẳng lẽ ta phải thấy vô cùng cao hứng vì bọn chúng không sàm sỡ ta à?"
"Đương nhiên không phải thế!" Daisy nói khẽ: "Mặc dù ta không biết bọn họ là ai... Nhưng ta nghi rằng những người này không phải là cường đạo. Bởi vì tuy bọn họ nhét chúng ta lên một chiếc xe ngựa, nhưng lại bỏ chiếc xe kia lại... Vấn đề là họ không hề lục soát cỗ xe ngựa kia, cũng không lục lọi hành lý trên xe.... Bọn đạo tặc bình thường đều vơ vét sạch đồ đạc đáng giá trong xe! Còn bọn họ thì chẳng hề hứng thú tí gì!"
Công chúa Louise cũng giật mình nhìn Daisy.
Mặc dù sắc mặt Daisy vẫn tái nhợt, vẫn tiều tụy nhưng cái nhìn lại cao hơn một cấp so với cô công chúa chẳng bao giờ có chút tâm cơ. Nàng suy tư một hồi rồi lắc đầu: "Ta tạm thời nhìn chưa ra gì khác, nhưng ta linh cảm được nhất định bọn họ không phải là đạo tặc chân chính... Hẳn là hóa trang thôi! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ họ đến vì chúng ta?"
Xe ngựa thì xóc lên xóc xuống, bánh xe thì quay cuồn cuộn, trong xe, hai cô bé lo lắng hãi hùng. Chẳng hề biết rằng tất cả chẳng qua chỉ là một trò đùa dai mà thôi. Hơn nữa... còn do tên mập chết tiệt kia không chịu diễn trò theo đúng kịch bản.
Trong lúc Hussien đang hết sức chửi rủa tên Ron Barton mập mạp chết tiệt kia và đang suy nghĩ sau này sẽ trị tội tên hỗn đản này ra sao thì Ron Barton cũng ở cách đám người Hussein không xa lắm.
Trên thực tế, sau khi Ron Barton dẫn người cao chạy xa bay thì cũng không phóng thẳng trở về, mà chỉ chạy một đoạn ngăn ngắn rồi hắn đột nhiên hạ lệnh cho người dừng lại. Sau đó không trực tiếp dẫn người quay về thành Loran mà lại ra lệnh chuyển hướng, vẫn theo hướng đông mà đi...
"Hướng đông?" Một tên tay chân không nhịn được hỏi: "Tướng quân, không phải chúng ta không đi đế đô sao? Sao còn muốn đi hướng đông?"
"Nói thừa." Ron Barton hung hăng gõ đầu tên bộ hạ kia một cái: "Ai nói chúng ta vẫn đi đế đô? Công chúa cũng không có đi, đi đế đô làm gì a! Ta chỉ nói đi về hướng đông mà thôi!"
Tuy nhiên tên mập trong lòng vô cùng hào hứng: Hừ, Đỗ Duy. Phillip, lại còn Hussein nữa! Các ngươi tưởng ép được ông đây lấy công chúa sao? Ông đây không chịu, các ngươi liền ngang ngược ép buộc? Ha ha ha ha, lần này bị ông đây chơi cho một vố rồi.
Nhớ lại lúc mình đột nhiên chạy trốn. Nhất định vẻ mặt Hussein ẩn dưới mạng che mặt sẽ vô cùng tuyệt vời. Ron Barton không nhịn được cười bò lăn ra.
Nhưng mà bây giờ thì tuyệt đối không thể quay về thành Loran được!
Mình phá hỏng “kịch bản” của ngài công tước, sự việc đã đến mức này rồi, bây giờ mà về thì e rằng ngài công tước trong cơn giận không biết sẽ trừng phạt mình như thế nào!
Tốt hơn là đi trước sang hướng đông tiêu dao vài bữa, chờ thêm mấy ngày nữa. Ồn ào lắng xuống, sau khi chuyện này chấm dứt thì sẽ quay về đế đô.
Ha ha, cùng lắm thì đánh ông đây mười côn, nhiều nhất là cách chức ông đây từ tướng quân thành Thống lĩnh... Thế cũng chẳng sao.
Dù sao ông đây cũng da dày thịt béo, đánh côn có gì mà sợ. Giáng cấp ta càng chẳng quan tâm.
Cho nên Ron Barton mang theo ba trăm bộ hạ, ôm ý nghĩ "đi tránh bão" mà tiếp tục tiến một mạch về phương đông, cùng lắm thì coi như đây là một chuyến huấn luyện dã ngoại đường trường là được, cũng chẳng sao cả .
Thế nên, khi Hussein mang công chúa đi chưa được nửa canh giờ thì Ron Barton đã dẫn người vòng vèo trở lại. Sau đó ba trăm kỵ binh cứ dọc theo đường lớn, nhắm hướng đông mà đi như trước.
Vó ngựa gõ đều, Ron Barton mang theo ba trăm người này chậm rãi mà thẳng tiến. Dù sao cũng chỉ là đi ra ngoài tránh bão, nhân tiện chơi bời tiêu dao vài hôm.
Đến lúc trời bắt đầu tối dần, phía trước có một cánh rừng, bóng dáng thấp thoáng trong sắc trời mờ tối.
Ron Barton nhìn thấy nó trong mắt rồi thở dài - ban đầu khi lên kế hoạch đã cố ý chọn địa phương động thủ cực kỳ hẻo lánh, trước sau không hề có thôn xóm, thành trì. Như vậy xem ra đêm nay ba trăm người mình chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời.
Song dù sao thì nhóm kỵ binh này đều do một tay mình huấn luyện ra nên chịu một chút cực khổ thế này cũng chẳng nhằm nhò gì.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Ron Barton có đỡ hơn, chỉ vào cánh rừng phía xa xa mà quát: "Các anh em, đêm nay chúng ta ở lại đây một đêm, ngày mai ông đây dẫn các ngươi tìm một thị trấn, sau đó chơi bời cho sướng! Bao luôn cả vùng, đảm bảo tìm mấy cô nàng xinh đẹp cho các huynh đệ còn xử nam."
Vừa dứt lời, đám bộ hạ liền ầm ầm khen hay, cả đám bất giác đều giục ngựa đi về hướng khu rừng kia. Nhất thời đội ngũ có phần tán loạn nhưng dù Ron Barton có thấy cũng không nói gì, giờ đây trong lòng hắn hào hứng nên không khỏi thiếu vài phần cảnh giác.
Trong lúc ba trăm tên kia vừa kêu loạn lên vừa phi tới khu rừng đằng trước thì bên trong rừng có một người lặng lẽ đứng dưới tàng cây, nheo mắt nhìn phía trước.
Người này cũng khoác áo áo choàng đen, trên mặt đeo mặt nạ đen, cả người tỏa ra sát khí dày đặc! Còn phía sau hắn, hơn mấy trăm kỵ binh đen dầy ẩn nấp trong rừng không một tiếng động...
"Là bọn hắn phải không?" Giọng nói người này lạnh lẽo như kim loại. Bên cạnh, một người khác nhanh chóng nheo mắt nhìn ra xa, lập tức gật đầu: "Đúng rồi! Tên mập phía trước chính là Ron Barton, thủ hạ của công tước hoa Tuplip! Theo tin mà chúng tôi nhận được, lần này chính hắn dẫn quân hộ tống công chúa về đế đô! Hơn nữa, dựa theo tin tình báo thì đường đi của họ cũng không sai... Đúng là bọn chúng rồi!"
"Hừ!" Người kia phát ra một tiếng lạnh lẽo rồi hắn chậm rãi rút ra một thanh trường kiếm, tay siết chặt, mắt lộ ra một tia hưng phấn khát máu:
"Động thủ! Ta ra lệnh giết sạch bọn họ, kể cả công chúa!"
Đám kỵ binh gia tộc hoa Tuylip còn đang khoan khoái phóng tới, chợt nghe thấy trong rừng cây phía trước vang ra một tiếng “vù vù” trong trẻo!
Âm thanh âm kia dù không lớn nhưng giữa đêm yên tĩnh lại nghe rất rõ ràng! Vài người lính lão luyện liền theo bản năng lập tức phản ứng - vì họ phán đoán được đây rõ ràng là tiếng động của dây cung!
Trong bóng tối truyền tới tiếng vù vù xé gió!
Ngay sau đó một tên kỵ binh của gia tộc vốn đang hưng phấn chạy tới trước, đột nhiên la thảm một tiếng, thân người rớt thẳng từ trên ngựa xuống! Cổ họng của hắn bị một mũi tên nhọn xuyên thủng! Sau khi thân hình rơi xuống ngựa còn chưa chết liền, hai tay liều mạng nắm lấy cổ họng của mình, vùng vẫy mạnh vài cái!
Trong bóng tối, tiếng xé gió trong nháy mắt phát ra ồ ạt! Không biết bao nhiêu mũi tên đang bắn ra từ trong rừng cây phía trước! Chỉ sợ trên vài trăm mũi!
Đang đi vui vẻ, kỵ binh gia tộc hoa Tuylip không hề phòng bị, thoáng chốc đã bị vây trong đợt mưa tên này!
Trong chớp mắt tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên! Không biết bao nhiêu người trúng tên, một số trúng tên vào chỗ hiểm rớt xuống chết liền, số đông còn lại bị bắn bị thương.
Ào ào một cái liền thấy trên ngựa trống đi hơn mười người, không ít người rơi xuống ngựa lại còn bị vó ngựa của đồng đội phía sau phóng tới đạp trúng mà chết thảm!
Ron Barton bị tấn công liền tỉnh lại ngay tức khắc! Thân là tướng quân trải qua trăm trận, hắn lập tức phản ứng! Giọng hắn như đạn nổ ầm ĩ vang lên: "Bị tấn công! Bị tấn công! Mọi người không được dừng lại! Xông ngay vào rừng! Bọn họ ở trong rừng!!!"
Tiếng rống chưa dứt, hắn đã ra sức đá vào bụng ngựa, thúc ngựa vọt ngay lên trước trận! Tướng quân bạt loan đao của mình ra, trên người cũng đã phát ra đấu khí, thân thể to béo của hắn vọt lên trước hàng ngũ binh lính của mình, giống như một tấm lá chắn! Loan đao trong tay vung lên, đón đỡ đám tên nhọn hoắt đang bắn tới!