Chương 546: Ngươi là ai!

Đỗ Duy hít sâu một hơi, đè suy nghĩ khác lạ trong lòng xuống.

“Tiểu thư Dereye.” Giọng nói của Đỗ Duy dễ nghe mà ôn hòa, hơn nữa còn nho nhã lễ độ như những đệ tử thế gia xuất sắc nhất mà tiểu thư Dereye từng gặp khiến cho người ta nghe thấy thoải mái… nhưng mà, trong trường hợp như vậy, loại giọng này của Đỗ Duy lại làm cho trong lòng Dereye cảm thấy lạnh lẽo.

“Tiểu thư Dereye, ta chính là Đỗ Duy. Ta nghĩ rằng nhất định là nàng rất mong chờ được gặp mặt ta.” Đỗ Duy mỉm cười đến gần hai bước. nụ cười trên mặt cứ tao nhã như quý tộc trong yến hội, hơn nữa lại không có chút tì vết nào: "Thật đáng tiếc, ta thật sự không ngờ đến lần đầu tiên chúng ta gặp mặt lại là trong trường hợp này…. Vương phi điện hạ.”

Xưng hô ung dung thản nhiên “vương phi điện hạ” này lại kích thích thật sâu đến trái tim của Dereye!

Đúng rồi, ta là vương phi! Là hoàng phi tương lai của đế quốc! là một trong những người con gái có thân phận cao quý nhất trên đại lục này….

Đáng tiếc, loại kích thích này chỉ để cho trái tim của Dereye run rẩy một chút rồi ngay sau đó, đóm lửa này lại lập tức bị Đỗ Duy dập tắt!

Cách mà Đỗ Duy dùng để dập tắt sự tự tin của Dereye rất là đơn giản…. hắn dùng động tác!

Động tác nhẹ nhàng tự nhiên, thậm chí còn mang theo mấy phần cử chỉ nho nhã. Đỗ Duy nhẹ nhàng ngồi xuống- chính là ngồi trên giường của Dereye!

Thân thể hắn cách đôi chân co rúc của Dereye chỉ có một chút, chỉ cần đưa tay cái một cái--- không, không phải chỉ cần. vì tay của Đỗ Duy đã đưa ra rồi!

Ngón tay Đỗ Duy nhỏ, da tay trắng nõn, hình dạng bàn tay rất đẹp--- vừa nhìn là biết bàn tay tiêu chuẩn của đệ tử quý tộc thế gia. Đáng tiếc là vào thời khắc này, một đôi tay đẹp như vậy lại trở thành ác mộng lớn nhất của tiểu thư Dereye!

Đầu ngón tay nhẵn nhụi của Đỗ Duy xoa lên bắp chân của Dereye. Đầu ngón tay vừa tiếp xúc thì Dereye đã như bị điện giật mà kinh hô một tiếng, nhanh chóng liều mạng co rút về đằng sau…. Đáng tiếc, nàng đã ở trong góc tường rồi, không còn chút không gian rút lui nào nữa!

Cho nên, ngón tay của Đỗ Duy không tốn bao nhiêu sức đã hoàn toàn đặt lên trên bắp đùi của cô. Sau đó, ngón tay hắn nắm lấy bắp chân rắn chắc mà thon dài của Dereye.

Dereye cảm thấy nhịp tim của mình đã nhanh đến hết mức rồi--- hắn, hắn! Cái tên công tước hoa tulip này, ngón tay của hắn lại còn trượt lên phía trên!!!

Ngón tay của Đỗ Duy cực kì linh hoạt, động tác dường như theo loại tiết tấu kì dị nào đó. Nhè nhẹ lướt trên làn da mềm mại của đùi Dereye, đầu ngón tay búng nhè nhẹ, sau đó lại vuốt ve nhè nhẹ. Dereye bị hắn chạm vào tới mức sắc mặt đỏ đến gần như muốn nhỏ cả máu ra, hô hấp cũng không tự giác mà trở nên rất dồn dập. trong đôi mắt, ngoài trừ sự sợ hãi, dường như mơ hồ còn có cái gì khác…..

“Người xem, tiểu thư Dereye.” Đỗ Duy đột nhiên dừng động tác trong tay. Tay của hắn đã dừng trên đầu gối của Dereye, sau đó nhìn thẳng vào mắt của Dereye.

Trong lòng Dereye đột nhiên giật thót. Vì loại suy nghĩ kì dì nhất thời trong lòng lúc nãy mà nàng cảm thấy xấu hổ muốn chết. Mà khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh đến gần như lãnh khốc của Đỗ Duy, trong lòng Dereye càng cảm thấy được một loại sỉ nhục kì lạ--- hắn, căn bản là hắn cố ý đùa bỡn mình! Ánh mắt hắn bình tĩnh như vậy, căn bản không phải là muốn chiếm đoạt bản thân….

“Tiểu thư Dereye, ta nghĩ bây giờ nàng phải hiểu thời thế.” Đỗ Duy cười nhạt một cái, ngón tay hắn điểm nhẹ lên đầu gối của Dereye, ánh mắt cổ quái nhìn Dereye: "nàng xem, nàng là hoàng phi tương lai. Nhưng mà chỉ cần ta muốn thì bây giờ ta có thể tận tình thưởng thức mùi vị của cô! Cho nên, trước khi cuộc nói chuyện của chúng ta bắt đầu, ta hy vọng nàng hiểu rõ một chuyện: cái thân phận hoàng phi kia của nàng không đáng một xu trong mắt ta. Chỉ cần ta muốn, lúc nào ta cũng có thể xé rách tất cả bộ mặt giả dối của nàng! Bây giờ, nàng đã hiểu chưa?”

Dereye mau chóng gắng sức gật đầu.

Đỗ Duy lại cười, ánh mắt của hắn vừa nhìn lướt qua eo và ngực của Dereye: ”Đúng là nàng rất đẹp--- cái lời này cứ xem như là lời khen ngợi chân thành một người đàn ông đi.”

Trong lòng Dereye căng thẳng: "Ngài công tước hoa tulip, ngài, rốt cuộc ngài muốn có được gì từ chỗ của ta?!”

“Không không không không…” Đỗ Duy lắc đầu liên tục: "Nàng đã nằm trong sự khống chế của ta rồi. Bất luận là ta muốn có được thứ gì từ chỗ của nàng thì nàng có năng lực để cản trở hay kháng cự ta sao? Cho nên, nàng hỏi sai vấn đề rồi. Vấn đề này nên là ta hỏi: tiểu thư Dereye xinh đẹp, rốt cuộc nàng muốn có được thứ gì từ chỗ của ta?”

“Ta.. ta chỉ muốn tự do trở về.” Tiểu thư Dereye chảy nước mắt: "Nể mặt thần vạn năng, công tước hoa tulip, ta nhận thua rồi. Ngài thả cho ta trở về. Ta lấy linh hồn của cha mẹ ta xin thề, ta tuyệt đối không truy cứu chuyện này… hơn nữa, ta sẽ giữ kín miệng mọi thứ mà ta biết! ta thề…”

Lúc Dereye nói những câu này, giọng nói hoàn toàn thành khẩn--- hơn nữa, chí ít là ở khoảnh khắc này, trong lòng của nàng là nghĩ như thế, không có nói dối.

Nhưng Đỗ Duy chỉ cười.

Hắn cười với vẻ rất kinh thường, mang theo một chút giễu cợt lạnh lùng… mà nụ cười này lọt vào trong mắt Dereye thì nàng lại thoáng thấy vẻ trí tuệ trong ánh mắt của vị công tước trẻ tuổi trước mặt này. Trong nụ cười nhìn bản thân nàng cứ như là một trưởng bối nhìn thấu mọi thứ, như đang nhìn thằng nhóc giở trò đùa non nớt trước mặt mình.

“Hô hô, tiểu thư Dereye, ta bắt đầu có hơi thích nàng rồi.” Nụ cười của Đỗ Duy dường như như là hai người bạn bình thường đang trò chuyện: "Thật vậy, ta phát hiện ra cô thật sự có một chút đặc biệt khiến người thích thú… cô đúng là xử nữ ngây thơ. Oh, xin thứ lỗi cho sự so sánh của ta: bản thân cô đúng là xử nữ. nhưng mà đáng tiếc, ta không hề cảm thấy chút hứng thú nào với nội dung cô thề.”Đỗ Duy nghiêm túc lắc đầu:” Trong mắt ta thì trên thế giới này có lời thề của ba loại người mà xem ra chẳng khác gì là chó má.”

Nói rồi, Đỗ Duy giơ ra ba ngón tay, vừa giơ từng ngón vừa cười nói: ”Loại người thứ nhất là thần côn, lời thề của loại người này ta không tin. Loại người thứ hai là chính khách, theo ta thấy thì lời thề của kỹ nữ còn đáng tin hơn một chút so với lời thề của chính khách. Loại thứ ba ư… chính là con gái, nhất là con gái xinh đẹp.”

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dereye, Đỗ Duy đột nhiên đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng gạt đi giúp cô ta một giọt nước mắt bên khóe mắt: ”Tiểu thư Dereye thân ái, đương nhiên ta tin là bây giờ đúng là cô sợ ta rồi, cũng thật sự là hối hận rồi. Bây giờ cô xin thề cũng là lời thật lòng của cô…. Đáng tiếc, ta vẫn không thể tin cô. Bởi vì, ta càng hiểu rõ một chân lí: phụ nữ đều là rất hay thay đổi! Nói không chừng chỉ cần cô ra khỏi nơi này không đến ba ngày, trong lòng cô sẽ lại bùng cháy lên ngọn lửa phục thù. Sau đó nghĩ cách đến tìm ta báo thù phải không.”

“Ta sẽ không làm thế, ta bảo đảm không….”

Dereye còn chưa nói xong, Đỗ Duy đã đưa một ngón tay ra đè nhẹ lên môi của Dereye.

“… Đừng vội. tiểu thư Dereye thân ái đừng vội!”

Đỗ Duy thu lại ngón tay, quan sát khuôn mặt của Dereye ở cự li gần. Con bé này có một đôi mắt mê người, nhất là khi trong mắt thấp thoáng loại ánh mắt sợ hãi cung thuận như linh dương vừa mới chào đời, đúng là có thể khiến cho đàn ông máu nóng sôi trào.

“Trước tiên ta cần phải tự giới thiệu một chút.” Giọng của Đỗ Duy kéo dài chậm rãi:”Ta không phải là một con người lương thiện--- trước nay đều không phải! Cho nên ta không phải là một vị thân sĩ. Cô có thể xưng hô ta là ác ôn, lưu manh hay chửi ta vô sỉ bỉ ổi… điều đó đều là tùy cô. Nhưng mà bây giờ ta chỉ nói cho cô biết quyết định của ta: ta vạch rõ cho cô hai con đường.”

Đỗ Duy hờ hững nói tiếp: ”con đường thứ nhất là bây giờ ta sẽ lập tức thưởng thức mùi vị của cô*… trước nay ta không cự tuyệt món ăn ngon. Hơn nữa, có thể chiếm đoạt cơ thể của một vị hoàng phi mĩ lệ. ta nghĩ rất ít đàn ông trên thế giới này sẽ cự tuyệt! Với lại, sau khi ta thưởng thức cô xong… ta còn sẽ ban thưởng cô cho người khác. Honey, ta là một ma pháp dược tề sư. Chí ít thì ta có một trăm cách có thể khiến cho cô mang thai trong thời gian ngắn nhất. Sau đó… ta sẽ ném cô về đế đô! Cô có thể thử tưởng tượng về kết cục của cô không?”

  • vì còn dính líu đến ý "món ăn ngon" ở dưới nên mình đành để theo đúng ý "mùi vị của cô". Trong tiếng việt không bao giờ dùng từ mùi vị con người.

Dereye chỉ cảm thấy đến cả đầu ngón tay cũng lạnh buốt rồi!

Kết cục của bản thân?

Không hề nghi ngờ, nếu thật sự mình bị chà đạp như vậy. Vậy thì để bảo vệ mặt mũi của gia tộc, nhất định mình sẽ bị gia tộc bí mật xử tử. Sau đó tùy tiện làm một cái lý do để nói với bên ngoài…. Nói không chừng chờ đợi mình là một ly thuốc độc hay một sợi dây! Sau đó, mình sẽ cứ biến mất im hơi lặng tiếng như vậy từ thế giới này!

Bản thân từ nhỏ đã có nhiều khát vọng như vậy. Những cuộc đời huy hoàng mà trong lòng đã ảo tưởng biết bao nhiêu lần đều sẽ theo đó mà biến biến! Tất cả sẽ bị cắt đứt!!

Mà dưới cơn nóng giận, nói không chừng Thần hoàng tử còn làm ra những chuyện đáng sợ với gia tộc của mình!

“Nhưng mà…” Dereye cảm thấy Đỗ Duy cúi xuống nhìn mình gần tới mức đến cả mũi cũng sắp chạm vào mặt mình rồi. Loại cảm giác “yếu thế” này khiến cô nhịn không được sinh ra ý nghĩ phản kháng. Cho nên cô phản kích nói: ”Nhưng mà, công tước hoa tulip, ngài cũng sẽ rất thảm.. nếu ngài thật sự đối xử với ta như thế. Vậy thì loại tội danh cưỡng hiếp và vũ nhục một vương phi này, ngài cũng không tránh khỏi….”

“Ha ha ha ha…”Đỗ Duy lại cười, loại nụ cười bí ẩn này khiến cho Dereye cảm thấy chột dạ một lần nữa.

“Tiểu thư Dereye, ta chỉ có thể nói với cô một câu thương xót: Xem ra, đúng là cô không hiểu đàn ông.”

Nhìn ánh mắt của con mồi này, Đỗ Duy nhẹ nhàng thư thả nói mấy câu đã đánh gục sự tự tin của đối phương: ”Vì cô? Vì một người con gái xinh đẹp mà gây ra một trận nội chiến? Cô cho rằng Thần hoàng tử là loại quân chủ u muội sao? Ta nói cho cô biết, Thần hoàng tử tuyệt đối là người đầu tiên ra tay che đậy chân tướng sự thật! Người tuyệt đối không cho phép có loại gièm pha như vậy! Thậm chí ta có thể tưởng tượng ra người sẽ đích thân hạ lệnh bí mật xử quyết cô! Sau đó công bố với bên ngoài là cô bất hạnh nhiễm bệnh thân vong…. Còn ta, công tước hoa tulip của đế quốc! Chủ nợ lớn nhất của tài chính đế quốc! Hừ hừ, cô cảm thấy vì một người đàn bà như cô mà người sẽ trở mặt với ta? Tập kết mấy chục vạn quân đội đánh một trận nội chiến với ta ở tây bắc? Trong vòng năm năm liên tục đánh hai trận nội chiến?” Đỗ Duy cười lạnh nhìn Dereye: ”Ta thật hoài nghi những tài danh của cô làm sao có được… chẳng lẽ cô cảm thấy vị hôn phu kia của cô là óc heo? Hay là cô cảm thấy cô là loại nữ thần đẹp đến có thể khiến cho đàn đàn ông ngây ngất vì cô?”

Cuối cùng, Đỗ Duy nhẹ nhàng dùng mấy chữ khiến cho sắc mặt của Dereye suy sụp triệt để.

“Cô bé, cô tưởng cô là cái thứ gì?”

Câu nói này cứ như là cây roi quật mạnh vào lòng của Dereye! Sự tự tin vốn đã tiêu tán gần hết trong lòng cô cũng theo đó sụp đổ.

Dereye nghĩ kĩ lại, hình như… cái tên Đỗ Duy này không chỉ đơn thuần là dọa mình.

Nếu thật sự sự việc đến mức độ như hắn nói thì vận mệnh đang chờ đợi bản thân sẽ nhất định là rất bi thảm!

Bị bí mật xử quyết là nhất định! Dù sao thì hoàng thất không thể nào cưới một người con gái mất đi trinh tiết làm hoàng phi của đế quốc!

Mà nếu bản thân thất sủng lại gây ra vụ bê bối như vậy. Không đảm bảo là nhiếp chính vương bị kích động phẫn nộ sẽ không trút giận lên đầu gia tộc mình… cho dù hắn là một quân chủ thông minh sẽ không trút giận lên đầu gia tộc mình, nhưng mà từ nay về sau gia tộc đừng mong rằng sẽ tiếp tục được trọng dụng nữa!

Thử nghĩ xem, khi một quân chủ nhìn thấy ngươi thì sẽ nghĩ đến những chuyện khiến cho hắn rất không vui-vậy thì quân chủ nhất định sẽ đuổi ngươi đi thật xa, càng xa càng tốt!

Mà Đỗ Duy… công tước hoa tulip này có chịu sự trừng phạt hay không, chỉ sợ còn khó mà nói cho chuẩn được! Dù sao, từ những ghi chép từ trước mà xem, sự tín nhiệm của nhiếp chính vương đối với hắn không phải là thông thường.

Quan trọng nhất là Đỗ Duy nói không sai…. Đế quốc sẽ không để cho liên tục nổ ra hai trận nội chiến quy mô lớn trong vòng mấy năm.

Cái tên công tước hoa tulip này chỉ cần bắt chước như quân tây bắc. Ngồi ôm vững địa bàn và quân đội của khu vực tây bắc rộng lớn, cho dù là bề mặt cung phụng mà bên trọng phản nghịch trung ương thì chí ít cũng có thể làm quân phiệt tiêu diêu mấy chục năm!

Dereye bị Đỗ Duy dọa cho sợ rồi. Cô ta bị thế công tâm lý liên tục hết đợt này đến đợt khác của Đỗ Duy, dường như nàng bị đánh gục sự tự tin và năng lực suy tư bình thường.

Bây giờ cô ta lại không nghĩ đến…. loại cục diện này cũng tuyệt đối không phải là Đỗ Duy bằng lòng nhìn thấy!

Đỗ Duy cũng không muốn vì một người đàn bà mà trở mặt với nhiếp chính vương! Càng quan trọng hơn là, bây giờ hai bên không thể có ngăn cách! Đỗ Duy càng không có ý nghĩ làm quân phiệt cát cứ ở tây bắc….

Tất cả đều phải trách cái con Dereye này! Con đàn bà ngu xuẩn!

“Ta không tin vào lời thề của phụ nữ, nhưng mà ta tin mọi thứ khác… ví như nói, nhược điểm.” Đỗ Duy nhàn nhạt nói: ”Tiểu thư Dereye, ta có thể tha cho cô. Nhưng mà cô nhất định phải cho ta một cái nhược điểm đủ để khiến cho ta cảm thấy an toàn, hiểu chưa?”

Dereye hơi ngẩn người, cô cảm thấy được trong ánh mắt nhìn bản thân của Đỗ Duy, lập tức sinh ra một liên tưởng bất lương- bây giờ mình đã trở thành tù nhân của đối phương rồi. Hắn muốn thứ gì của mình thì đều có thể nhẹ nhàng có được… hắn nói như vậy, chẳng lẽ là muốn chiếm lấy cơ thể mình?