Không thể không nói, câu hỏi của Đỗ Duy cực kỳ làm mất hình tượng, ngay cả đến người có tính cách âm trầm như Lạc Tuyết cũng sững sờ tại trận.
Chuyện này, quả thực cực kỳ bất lịch sự.
Nhưng thừa dịp Lạc Tuyết ngây người, Đỗ Duy lại giống như không chờ câu trả lời của Lạc Tuyết, hắn cười ha ha:
- Đừng để ý, ta chỉ đùa một chút thôi.
Đỗ Duy đi tới trước mặt Vivian, dùng thân thể của mình để chắn trước lưỡi kiếm mà Lạc Tuyết đang cầm trong tay. Sau đó, Đỗ Duy nhẹ nhàng cười cười:
- Thanh kiếm này cũng không phải thần binh lợi khí gì, thậm chí đem phẩm chất ra mà nói, cũng chỉ là tinh cương bình thường tạo ra. Sở dĩ để ở chỗ này, là bởi vì nó đối với ta có một ý nghĩa đặc biệt… Đây là vũ khí năm xưa tiên phụ đã đeo lúc vì đế quốc cầm binh chinh chiến, là một thanh kiếm tướng quân chân chính.
-Đối với ta nó có một ý nghĩa rất quan trọng, ta coi còn hơn cả báu vật vô giá, còn với người khác mà nói cũng chỉ là một thanh trường kiếm bình thường.
Dừng một lúc, Đỗ Duy lại cười nói:
- Tuy nhiên, vì đây là một thanh lợi khí thực sự đã từng tung hoành trên chiến trường, ban đầu ta muốn đem cất ở trong phòng mìn nhưng cân nhắc đây là một thanh kiếm tướng quân, hay là đem đặt ở trong kho vũ khí là tốt nhất, tránh cho nó sẽ cảm thấy cô đơn.
Vừa nói, bản thân Đỗ Duy lại vươn tay tới chuôi kiếm rồi rút ra, xoeng một tiếng, kiếm rút ra một nửa, lập tức, lưỡi kiếm lóe lên hàn quang….
Nhưng hiển nhiên là mặc dù được bảo quản tỉ mỉ, thanh kiếm gần như cũng chỉ có thể coi là sắc bén mà thôi, ngay cả trên thân kiếm cũng đã xuất hiện một vài vết mẻ, đích thực là những vết mẻ do đã từng trải qua chinh chiến của thanh kiếm tướng quân này.
Vivian lập tức bịt miệng, lời nói có ý cầu khẩn:
- Ôi… Đỗ Duy, em... em cũng không biết tầm quan trọng của nó, mới mang tới cho tiên sinh Lạc Tuyết xem thử.
Đỗ Duy cười cười, từ từ thu kiếm về. Xoay người nhìn vị hôn thê của mình, dịu dàng nói:
- Không sao, nàng là nữ chủ nhân của nơi này, tất cả những thứ trong tòa thành này thuộc về ta, cũng thuộc về nàng.
Lạc Tuyết đã bình tĩnh trở lại. Mặc dù chuyện Đỗ Duy nói gần như là hoang đường, khiến cho Tinh linh vương có chút thất thố, nhưng Tinh linh vương đã tỉnh táo lại, đánh giá cẩn thận thủ đoạn của Đỗ Duy… Đây là một đối thủ cực mạnh ẩn tàng bên trong nhân loại.
Đỗ Duy mặc dù cười một cách ung dung thế nhưng Tinh linh vương lại nhìn ra sự mệt mỏi của Đỗ Duy. Khóe mắt của hắn không che giấu nổi sự uể oải, ngoài ra y phục trên người, vẫn còn lưu lại bụi bặm của một chuyến đi dài, ngay cả dưới giày của Đỗ Duy vẫn còn dính dấu bùn.
Rất hiển nhiên, vị công tước hoa Tulip này vừa từ nơi khác vội vã trở về.
Lạc Tuyết do dự một chút, trịnh trọng nói:
- Xin lỗi. Ta cũng không biết đây là di vật của cha ngài.
Vừa nói, tinh linh vương lặng lẽ lùi lại một bước.
Đỗ Duy vỗ nhẹ lên bả vai Vivian, thấp giọng nói:
- Ta sẽ giới thiệu cho tiên sinh Lạc Tuyết những đồ vật được cất giấu tại nơi này… Nàng đi lấy cho chúng ta một ít đồ uống lại đây, cũng không nên tiếp đón khách một cách không chu đáo như vậy, nữ chủ nhân của ta.
Vivian mặt đỏ lên, nhìn Đỗ Duy tràn ngập tình yêu, nàng thật sự không ngờ Đỗ Duy lại đột nhiên trở về, liền gật đầu, lưu luyến rời đi.
Thân ảnh Vivian biến mất ngoài cửa, nét nhu tình trên mặt Đỗ Duy nhất thời biến mất hoàn toàn, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chuyển hướng nhìn về phía Lạc Tuyết.
Hai người giống như vô tình cố ý nhìn nhau. Một lúc sau. Đỗ Duy nhíu mày, thấp giọng nói:
- Lạc Tuyết ngài không quản đường xa tới thăm, chắc dọc đường chịu nhiều vất vả.
Tinh linh vương cười nhạt:
- Không hề. Ta ngược lại trên đường liên tiếp mắt thấy tai nghe, cảm thấy rất thích thú.
Đỗ Duy cười ha hả, chắp tay mà đứng, thản nhiên nói:
- Sao lại không vất vả? Ít nhất cũng quên mất cái băng nguyên kia, cái pháp trận kia, đúng là không dễ dàng a, năm đó ta được trải nghiệm một lần, chính thức đã trải qua trăm đắng nghìn cay.
Trong con mắt đẹp của Lạc Tuyết, lập tức hiện lên một tia tinh mang:
- A, xem ra, ngài công tước biết ta từ đâu tới rồi sao?
Đỗ Duy gật đầu, nói từng chữ một:
- Trước khi đại vương tử của Long tộc lâm chung, đã đem tất cả mọi thứ truyền lại cho ta. Tuy vậy ta rất tò mò, tinh linh đại vương tôn quý, sao lại đi tới đại lục Roland? Chẳng lẽ trong tội dân, nhân thủ khan hiếm, không tìm được nhân tuyển thích hợp để làm gián điệp, ngài phải tự thân suất mã phải không?
Lạc Tuyết nở một nụ cười.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lúc lâu, rõ ràng đây là đại địch, nhưng giờ phút này trên mặt hai người vẫn nở nụ cười như phong kinh vân đạm.
- Được… Ta chỉ đối với thế giới nhân loại có chút tò mò thôi.
Tinh Linh vương nhẹ nhàng nâng cổ tay lên, vuốt vuốt cái mũi của mình.
Ánh mắt Đỗ Duy dừng lại ở trên cổ tay trắng muốt của tinh linh vương, nơi đó có quấn một chiếc vòng chỉ bạc…
Lạc Tuyết lập tức nắm tay lại, con ngươi trong mắt Đỗ Duy hiện lên một tia kì dị.
Ánh mắt Đỗ Duy cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, cười nhạt:
- Cái sợi chỉ bạc này, chắc hẳn là vũ khí của ngài? Dù chỉ dùng một sợi chỉ bạc, cũng đánh bại được tộc trưởng long tộc cường đại?
Lạc Tuyết mỉm cười, buông cổ tay xuống, thản nhiên đút vào trong tay áo:
- Đây là thánh khí của Tinh Linh tộc chúng ta, ngài công tước hiển nhiên là chưa từng nhìn thấy.
Dừng một chút, Lạc Tuyết chậm rãi bước đi vài bước ở trong phòng, hắn đi tới bên cạnh vật mô phỏng “ cây thương Longinus” to lớn đặt ở giữa phòng, do dự một hồi, đặt tay lên chuôi thương, nhẹ nhàng vuốt ve:
- Đức ngài công tước, nếu ngài đã biết thân phận của ta, vậy tiếp theo ngài sẽ làm gì? Bắt ta lưu lại chỗ này sao?
Nghe xong những lời này, Đỗ Duy cười, giọng cười hơi kì quái.Sau đó, hắn đàng hoàng thừa nhận:
- Nói thật, ta đã từng nghĩ như vậy.
Đỗ Duy tự nhiên đi tới bên cạnh Tinh Linh vương mà không e dè, ở giữa hai người là cây trường thương:
- Ta hôm nay vội vã trở về gấp, chẳng qua là muốn chuẩn bị đi xa một chuyến, trở về từ biệt thê tử của ta. Bỗng nhiên lại lại nghe tin ngài tới đây. Từ lúc bắt đầu đi vào trong cánh cửa này, mãi cho đến lúc này, trong đầu ta đã nghĩ ra mười loại biện pháp có khả năng giữ ngài lại nơi này…Nhưng đáng tiếc chính là….
Đỗ Duy nói tới đây, nhún vai, cười khổ nói:
- Ta phát hiện ra, bất cứ thứ gì cũng khó làm được. Ít nhất ta thừa nhận là một cường giả có thể chiến thắng tộc trưởng Long tộc sẽ không dễ dàng bị ta giữ lại như vậy.
- Ha ha ha…
Lạc Tuyết cười to một tiếng. Sau đó liếc mắt nhìn Đỗ Duy, khom lưng tao nhã:
- Ngài quá khách khí rồi thưa ngài công tước. Ta ít nhất có thể nhìn ra, trình độ tinh thần lực của ngài vô cùng mạnh mẽ, nghĩ tới thực lực ma pháp của ngài hẳn đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư theo cách nói của nhân loại đúng không?
Vừa nói. Tinh Linh vương đột nhiên giơ một ngón tay lên, búng vào cây thương một cách nhẹ nhàng!!!
Ầm!
Cùng một âm thanh rất nhỏ vang lên. Chính là do Tinh Linh vương búng vào một cách kì quái. Trên thân thương lập tức huyễn hóa ra một cái vòng sóng âm mà mắt thường có thể nhìn thấy! Vòng sóng âm kia tự nhiên lại hiển hiện ở trong không khí một cách rõ rệt, lập tức chậm rãi phân tán ra.
Thanh âm này lọt vào tai của Đỗ Duy, lập tức làm cho tim hắn trầm hẳn xuống, liền cảm thấy không gian tinh thần trong đầu mình giống như bị một vật gì đó đập mạnh một cái, cảm giác khó chịu cơ hồ muốn hộc máu.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, ánh mắt ngưng trọng, sau đó chậm rãi vươn tay, bàn tay mở ra, rồi dùng lực đặt trên thân thương…
Ầm!
Sau khi bị Lạc Tuyết búng một cách nhẹ nhàng, thân thương mặc dù nhìn như đang đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng thật ra thân thương lại đang quay rất nhanh với biên độ nhỏ mà mắt thường không thể nhìn thấy, rung động một cách dữ dội!
Tay của Đỗ Duy vừa đặt trên thân thương, lập tức cảm thấy bàn tay đau nhức mãnh liệt, sau đó trên thương truyền đến một lực chấn động, trong nháy mắt liền theo cánh tay truyền lên.
Lực chấn động này cũng không phải thực thể mà là sự chấn động ma pháp, cơn chấn động giống như vô số răng cưa rất nhỏ cọ sát qua lại với nhau. Đỗ Duy cảm thấy mình dường như bị người ta nhốt vào một cái chuông lớn, mà bên ngoài còn có người dùng chùy sắt đập mạnh vào.
Vào lúc này, trong đầu Đỗ Duy lại hoàn tòan tòan khác. Toàn bộ tinh thần lực đều bị hắn lấy ra, trong không gian ý thức tinh thần, lập tức bố trí một bức tường ngăn cách, mạnh mẽ chống lại những rung động ma pháp của đối phương.
Cuối cùng, sắc mặt Đỗ Duy từ tái nhợt, chậm rãi khôi phục lại một chút huyết sắc. Mà động tác ở tay hắn vô cùng mạnh mẽ, chấn động rất nhỏ ở thân thương, cuối cùng đã khôi phục lại.
Trong phòng, âm thanh ong ong do Lạc Tuyết tạo ra cũng bỗng nhiên cũng tiêu tán.
- Tu vi tốt lắm.
Tinh Linh vương nhìn Đỗ Duy, nhàn nhạt nói một câu.
Vị Tinh Linh mỹ lệ này, vẫn hời hợt như lúc xuất thủ, mặc dù chỉ là dò xét, nhưng uy lực trong đó tất nhiên cũng bất phàm. Cường giả vượt qua thánh giai xuất thủ, búng ra nhẹ nhàng như vậy. Trong đó ẩn chứa uy lực chấn động ma pháp rất lớn.
Nếu như gặp phải người bình thường chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị vô số chấn động rất nhỏ thâu tóm mất không gian ý thức, nếu không ngăn cản được sẽ bị chấn động này hoàn toàn xé rách không gian tinh thần, sau đó biến thành kẻ ngu ngốc.
Dù là tinh thần lực cường đại của ma pháp sư trứ danh, nếu như bị tổn thương, chỉ e cũng biến thành một phế nhân.
Tinh Linh vương nhìn ra Đỗ Duy dường như đã có chút mệt mỏi, sắc mặt của hắn chuyển từ trắng sang đỏ, mà bàn tay đặt trên thân thương, cũng hơi run lên nhè nhẹ, khớp xương cũng gần như rã rời.
Thế nhưng, ánh mắt Đỗ Duy lại cực kỳ kiên định, dáng vẻ không chịu lùi bước.
Chỉ bằng điểm này, đã đủ làm cho Tinh Linh vương tán thưởng.
Dù sao, Tinh Linh tộc với tuổi thọ và ma pháp thiên phú đã được công nhận, mà đối phương chỉ là một nhân loại mới mười tám tuổi mà thôi.
Một nhân loại mới mười tám tuổi, có thể có được tu vi ma pháp như vậy đã là vô cùng hiếm thấy.
Càng làm cho Tinh Linh vương kinh ngạc chính là lần dò xét vừa rồi của mình, Đỗ Duy lúc đó rõ ràng đã chịu một ít thương tổn, thế nhưng chỉ trong nháy mắt hô hấp của hắn phảng phất đã khôi phục lại.
Tinh thần lực của ma pháp sư nếu như đã bị tổn thất, phải thông qua minh tưởng mới có thể khôi phục lại, vậy mà Đỗ Duy…
Tinh Linh vương không biết chính là trong lúc chống đỡ vừa rồi Đỗ Duy đích xác đã phải cố hết sức, nhưng trong nháy mắt khi tinh thần lực tiêu hao, trong không gian ý thức tinh thần của chính mình, hạt giống sức mạnh Bạch Hà Sầu còn lưu lại, đã bị ma pháp của Tinh Linh vương áp bức lập tức xoay tròn rất nhanh.
Hạt giống này mỗi lần chuyển động rất chậm, giống như một cái cối xay đang xoay tròn, một chút ma lực lại sinh ra, trong nháy mắt bổ sung đầy đủ số ma lực Đỗ Duy đã bị tổn thất!
Quả nhiên đúng như Bạch Hà Sầu từng nói, giống như biểu hiện của cấp bậc cường giả, chỉ cần lưu lại sức mạnh trong cơ thể thì dù có bị thụ thương nghiêm trọng, cũng có thể phục hồi rất nhanh – Đây là dấu hiệu quan trọng của một cường giả thánh giai !
Tinh Linh vương thân là một cường giả thánh giai, tự nhiên cũng hiểu đạo lý này.
Chính bởi vì tốc độ khôi phục nhanh chóng này của Đỗ Duy đã khiến Lạc Tuyết có chút kinh ngạc.
Vị công tước Tulip trước mắt này chưa hề đạt được thực lực của một thánh giai thế nhưng hắn cũng có thể phục hồi trong nháy mắt – Đây là dấu hiệu của một thánh giai cường giả!
Lạc Tuyết một kích không trúng, với thân phận cao quý của một Tinh Linh vương cùng sự kiêu ngạo trời sinh của Tinh Linh tộc, cũng không thể mất mặt mà tiếp tục xuất thủ dò xét.
Lạc Tuyết mỉm cười, ngón tay sửa thành nhẹ nhàng vuốt ve trên than thương, khẽ cười nói:
- Tu vi của công tước Tulip thật cao a. Ta thấy sợ rằng không quá hai năm ngài có thể có sự đột phá.
Nhìn tay của đối phương đã không còn đánh về phía chuôi thương, Đỗ Duy trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Đối với thực lực của vị Tinh Linh vương này trong lòng Đỗ Duy cũng sinh ra một tia kinh hãi.
Muốn dùng ngón tay búng vào thân thương phóng ra sóng ma pháp rung động như vậy, Đỗ Duy đánh giá mình cũng có thể làm được, thế nhưng nếu dùng lực quá lớn, cái thân thương này sẽ bị mình làm vỡ vụn!
Trong khi đó Tinh Linh vương tùy tiện cất tay một cái, không làm chuôi thương tổn hại chút nào, nhưng với rung động ma pháp xuất ra, cho dù là một ma pháp sư cấp tám cũng sẽ bị thụ thương. Cảnh giới như vậy rõ ràng đã đạt tới đỉnh phong của thánh giai.
( Nhưng, hắn rốt cuộc vẫn ở “trong bức tranh”, hay đã ở “bên ngoài bức tranh ” rồi?) Trong đầu Đỗ Duy không khỏi so sánh giữa Lạc Tuyết và cường giả cực mạnh Bạch Hà Sầu.