Chương 489: Vấn đề khiến người ta khốn đốn

Dạ tiệc trong phủ công tước hoa Tulip đã được chuẩn bị hoàn tất.

Lão quản gia Marde phụ trách sắp đặt, đồ ăn tinh mĩ, địa điểm dựng tiệc hoa lệ, thậm chí đến cả vườn hoa bên ngoài lâu đài cũng trưng đầy hoa Tulip vàng kim tượng trưng cho sự vinh diệu của gia tộc. Tất cả người hầu đều mặc quần áo mới, những nhạc sư chuyên thuộc của lâu đài tấu lên những khúc nhạc trầm bổng.

Lúc này trong bữa tiệc, bởi chủ nhân là ngài công tước hoa Tulip không có nhà nên tiểu thư Vivian – người đã được định rõ danh phận công tước phu nhân tương lai, đã lấy thân phận nữ chủ nhân để nghênh đón khách khứa.

Có điều….

Rất hiển nhiên, cô bé ngốc nhút nhát dường như rất không thích hợp với loại vai trò này.

Vivian mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng được may riêng cho cô, loại váy dạ hội tuyền một màu trắng này tuy rất làm tôn lên khí chất ngây thơ thuần khiết của cô bé, nhưng đáng tiếc, hình như cô nàng vốn quen mặc áo bào trắng của đại ma pháp sư nên đối với loại y phục lộ hai bờ vai và nguyên một mảng lưng này rất là không thoải mái.

Mặc dù hai vị thầy lễ nghi thân áo chỉnh tề đứng phía sau len lén nhỏ giọng nhắc nhở nữ chủ nhân nên thi lễ với mỗi một vị khách bước vào, nhưng tiếc là cô bé ngốc lúc này gần như không còn lấy một chút linh khí … trên thực tế, hình như tất cả linh khí với thiên phú của cô nàng đều chỉ thể hiện ở trình độ ma pháp thôi.

Tuy hai bên tường trong sảnh đều có những lò sưởi hừng hực cháy, nhiệt độ trong phòng rất ấm áp nhưng Vivian thỉnh thoảng vẫn không khỏi vòng tay níu lấy gấu váy nơi hai vai …. Còn có đám dây chuỗi điểm xuyết phía sau lưng cứ cọ cọ vào người gây ra cảm giác nhồn nhột nữa.

Hai vị nữ lễ nghi sư đáng thương phía sau chỉ đành không ngừng nhẹ giọng đằng hắng để ngăn chặn động tác của nữ ma pháp sư …. Bởi trong những bữa tiệc như thế này, nữ chủ nhân nếu như cứ xoa tai gãi má thì thật thiếu lễ mạo và mất thể diện.

Vivian đã đứng ở cửa vào đại sảnh tiếp đón sáu vị khách đến rồi … may mà với thân phận công tước phu nhân tương lai của cô bé, không phải vị khách nào cũng có tư cách để cô nghênh tiếp. Tiếc là ngài Phillip sớm đã ngầm nói cho Vivian biết còn có hai vị nữ khách quan trọng cần cô bé đích thân nghênh đón mới thể hiện hết sự tôn trọng.

Vivian không chỉ cảm thấy hai vai và lưng nhồn nhột, thậm chí cả gót chân cũng bắt đầu đau nhức lên rồi.

Đỗ Duy ….. hắn đã tự mình thiết kế một loại giày da nữ có gót rất cao được hắn gọi là -giày cao gót-. Khi đi vào đích thực thể hiện rất rõ sức cuốn hút của phái nữ. Vivian có vinh dự trở thành người đi thử đầu tiên. Quả nhiên sau khi xỏ vào, bởi nguyên nhân gót giày cao khiến cho thân hình phái nữ tự nhiên có chút chúi về phía trước, bất tri bất giác trở nên thẳng lưng ưỡn ngực, bộc lộ rất rõ ràng sự quyễn rũ từ những đường cong gợi cảm.

Đáng tiếc, loại giày này nếu xỏ lâu thì rất mệt.

Vivian lúc ấy đang chịu đựng nỗi thống khổ này, cô nàng đã hai mươi lần không chịu nổi muốn cúi xuống cởi phăng đôi giày ra. Lại còn hai vai và tấm lưng lạnh cóng nữa chứ, vừa lạnh vừa ngứa, thứ quần áo hở hang này khiến cô bé không sao thích ứng nổi dưới con mắt chăm chăm của mọi người … xui xẻo là tối nay cô nàng lại là nữ chủ nhân, gần như ánh mắt của hơn một nửa số người đều tập trung lên người cô.

(Sau này không thèm mặc thứ quần áo này nữa…..) Vivian thầm hạ quyết tâm, thế nhưng hồi tưởng lại ánh mắt dịu dàng mê đắm của Đỗ Duy trước đây khi mình lần đầu tiên mặc thử, cô bé ngốc trong lòng thấy ngọt ngào, không khỏi thêm vào một câu (Nếu như nhất định phải mặc, cũng …. chỉ mặc cho anh ấy xem thôi!)

Gật đầu, mỉm cười, cho dù là nụ cười gần như đông cứng, khi hành lễ còn phải giữ một cú gập ưu nhã như thiên nga … loại động tác này theo Vivian thấy còn khó học hơn cả câu ma pháp chú ngữ trúc trắc khó hiểu nhất.

(Ta thà niệm một trăm lần chú ngữ triệu hoán lôi đình, hoặc chép một trăm lần ‘Toàn tập chú ngữ trung cấp’ còn hơn.)

Bên cạnh còn có hai vị đại biểu từ gia tộc quý tộc bên ngoài rất có thực lực ở tỉnh Desa không ngừng hỏi han tiếp cận Vivian, thử lấy lòng vị công tước phu nhân tương lai này. Hai gã đó cứ nhao nhao bất tuyệt, Vivian rõ ràng đã phiền lắm rồi nhưng trên mặt cứ phải cố giữ nụ cười.

Ài… hai tên này, để lấy lòng mình không ngờ còn tìm cách nghe ngóng dò hỏi thứ mình thích nhất nữa …. Muốn tặng quà sao?

Cái mình thích nhất chính là hai người các ngươi biến mất ngay lập tức ….

Có điều vì Đỗ Duy, cô nàng Vivian lập chí thành người vợ tốt vẫn cố phấn chấn lên, nỗ lực hoàn thành chức trách của -người vợ-.

Ừm, vì Đỗ Duy …. Ta… ta phải làm một người vợ tốt!

Lúc này các nhạc công bên ngoài tấu nhạc lên, điều này biểu thị vị khách tôn quý cuối cùng đã đến.

Vivian hít sâu một hơi, tỏ ý với thầy lễ nghi hai bên. Sau khi hai người khẽ đẩy cánh cửa đại sảnh, Vivian rốt cuộc cũng trông thấy mục tiêu mình đang chờ đợi.

Ừm…. Sao lại là ba người? Không phải hai người sao?

Đi đầu tiên là Nhiếp Chính Vương vương phi tương lai – tiểu thư Daisy, cũng có khả năng là hoàng phi tương lai. Nàng mĩ nhân nổi tiếng phương nam này mặc một chiếc váy dài màu xanh nước biển, khiến cho khí chất của nàng cũng lóa mắt như lam bảo thạch vậy. Trong đôi con ngươi lấp lánh là ánh mắt long lanh chớp động.

Từ khi cánh cửa vừa mở ra, ánh mắt tiểu thư Daisy đã khóa chặt lấy Vivian rồi ----- Ồ, đây chính là vị hôn thê của ngài công tước hoa Tulip sao? Nữ ma pháp sư đó hả?

So với những ma pháp sư thần tình âm trầm cổ quái trong ấn tượng của nàng, cô thiếu nữ này ngọt ngào xinh đẹp ngoài ý liệu. Tuy dáng người có chút cứng nhắc, hình như khi khom lưng hành lễ động tác có chút lệch dáng nhưng cái vẻ thuần khiết đáng yêu đó ….. chẳng trách có được tình yêu của công tước hoa Tulip.

Nữ ma pháp sư không phải là luôn đội mũ chóp nhọn, có hình tượng như một mụ phù thủy hay sao?

Ánh mắt của tiểu thư Daisy chỉ quét qua người Vivian một thoáng lập tức thu lại, nhìn chăm chú vào nữ chủ nhân với vẻ rất thiếu lễ mạo.

Nhưng người phía sau lại gần như hoàn toàn quên hết lễ tiết.

Công chúa Louise mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, ánh mắt đầu tiên trông thấy Vivian, cô nàng liền ngây ra.

Trong lòng bất chợt nảy ra một ý nghĩ … chính vì cô gái này mà Đỗ Duy đã từ chối hôn sự với mình sao?

Công chúa điện hạ một thân váy dạ hội trắng toát, cộng thêm những món nữ trang trên váy khiến nàng trông đầy vẻ phú quý hoa lệ. Trên đầu còn đeo một cái mũ miện nạm ngọc tượng trưng cho thân phận công chúa ---- tuy nàng giấu diếm thân phận đi đến đây, nhưng hôm nay trước khi đi, đại khái chắc bởi tâm lí so sánh ngầm của phái nữ, công chúa vẫn quyết định đội vương miện đá quý xuất hiện.

Nhưng vừa trông thấy Vivian, công chúa Louise lập tức hối hận rồi.

Cô gái trước mắt nàng lúng túng đến mức khiến người ta thấy đáng thương, mảnh mai đứng đó, trên mặt còn đeo một vẻ đỏ ửng thẹn thùng, ánh mắt thuần tình phảng phất như chú hươu non mới đẻ, thế nhưng ngũ quan đó lại tinh tế đến mức khiến người ta không tìm ra nổi một chút tì vết. Cả người cô ấy dường như một đóa hoa bừng nở.

Còn mình … trong lòng công chúa Louise lập tức hối hận. Bộ lễ phục này của mình, không nói màu sắc giống hệt của đối phương, thế nhưng kiểu dáng hoa lệ lúc này đứng trước Vivian lại trở nên thô tục.

Đến cả những chuỗi ngọc có giá trị liên thành trên cổ và tay lúc này cũng biến thành những sợi xích nặng nề thô lỗ.

Vị công tước phu nhân tương lai này giản dị như một khối thủy tinh chưa từng được điêu khắc … Ồ, trên cổ cô ấy đeo dây chuyền gì vậy? Chỉ là một sợi dây chuyền cực kì đơn giản, bên dưới là một mặt đá quý không bắt mắt chút nào?

Nếu như nói công chúa Louise chỉ ngẩn người vì tâm lí so sánh giữa nữ nhân, vậy thì người đảm nhận vai trò bạn trai dự tiệc của công chúa đêm nay – Lạc Tuyết, sự kinh ngạc của vị tinh linh vương này lại vượt xa dự kiến của hắn!

Tinh linh vương gần như luôn giữ một vẻ gió nhẹ mây nhàn, đứng bên công chúa Louise, tuy tay hắn vẫn không chút kén chọn khẽ quàng lấy tay công chúa nhưng ánh mắt của hắn lại thất thần nhìn vào mặt Vivian.

Ánh mắt đó phảng phất như nhìn thấy thứ gì không tin nổi. Ánh mắt như vậy đánh giá Vivian từ đầu đến chân, cuối cùng, ánh mắt của Lạc Tuyết dừng lại trên mặt của chiếc dây chuyền trên cổ Vivian.

Đây… hòn đá này, chẳng lẽ là ….

Đá ngũ sắc?

Là loại ma lực bảo thạch tồn trữ ma lực mạnh nhất đó ư? Trân phẩm quý giá nhất của ma pháp sư? Không ngờ lại quàng lên cổ một cách tùy tiện như vậy?

Phải biết mảnh đất nơi tội dân sinh tồn sản vật ít ỏi, nhất là khoáng sản thì càng khan hiếm. Đến cả quặng sắt thông thường cũng phải tính toán chi li sử dụng dè sẻn. Còn như quân đội khổng lồ của tội dân đều không thể trang bị những vũ khí và khôi giáp cơ bản nhất. Sau khi công chiếm Thần sơn đã đem tòa thần sơn bằng thép tinh chất đó đào bớt khai thác chế tạo vũ khí.

Còn như bảo thạch thủy tinh sử dụng cho phương diện ma pháp thì càng khỏi nói! Đến cả tinh linh tộc nổi danh với năng lực ma pháp cũng chỉ có những đại tinh linh cao cấp mới có tư cách đeo những đạo cụ như ma pháp thủy tinh.

Mà nhân loại này …. Không ngờ lại đeo một khối đá ngũ săc lớn như vậy lên cổ!

Ngoài khối bảo thạch này ra, trong ánh mắt tinh linh vương không ngờ còn lóe lên một tia kích động mà ngay bản thân hắn cũng không áp chế nổi …. Không, hoặc giả không chỉ đơn thuần là kích động, phảng phất còn ẩn ước một chút gì khác nữa!

Không khí nhất thời có chút giằng co.

Khiến hai vị thầy dạy lễ nghi sau lưng Vivian thầm đổ mồ hôi lạnh chính là vốn đã dặn dò kĩ lưỡng nữ chủ nhân, nhưng không ngờ cô nàng dường như bỗng dưng cũng quên hết mọi nghi lễ, cứ chăm chăm nhìn hai vị khách đến sau đến ngơ ngẩn.

Sự ngẩn ngơ của Vivian thực ra có thể thông cảm được.

Cô bé không hề quên mất lễ tiết, chỉ là vấn đề nằm ở chỗ…..

Ngài Phillip đã nói với mình hai vị nữ khách tối nay, một vị là vương phi tương lai tiểu thư Daisy, vị còn lại là em gái của đương kim nhiếp chính vương công chúa Louise điện hạ.

Nhưng vấn đề là …. Tiểu thư Daisy, Vivian đã nhận ra rồi, dù sao con mắt màu lam của nàng ta là một đặc trưng rõ rệt.

Nhưng …..

Nhưng …….

Hai vị đằng sau, rốt cuộc ai mới là công chúa Louise đây?

Đừng có trách tại sao Vivian khốn đốn.

Bởi vì tối nay, tướng mạo và cách ăn mặc của tinh linh vương Lạc Tuyết thật dễ khiến cho người ta sinh ra hiểu nhầm.

Dung mạo tinh linh vương mĩ lệ đến cực điểm, đến cả phái nữ cũng sinh lòng đố kỵ. Vẻ đẹp hoàn mĩ không tì vết của tinh linh tộc. Mà thiên tính thần bí hoa lệ yếu ớt mảnh lai của tộc tinh linh lại càng kết hợp hoàn mĩ trên người hắn thành một thứ khí chất mê người. Trừ vẻ ngoài đầy mê hoặc ra, cách ăn mặc của tinh linh vương cũng khiến người ta khó phân nam nữ.

Tinh linh vương khoác một tấm trường bào, nhưng phần eo lại cố ý thắt lại, thể hiện ra vòng eo thon nhỏ của hắn. Phía dưới rất rộng rãi, thoạt nhìn tưởng như váy, mà những hoa văn đẹp đẽ bên trên càng tôn thêm vẻ âm nhu mĩ cảm đầy nữ tính. Cộng thêm thân hình hơi thon gầy của hắn đã kết hợp hoàn mĩ với khí chất.

Thật sự khiến Vivian khốn đốn rồi.

Hai vị -nữ khách- trước mắt này, rốt cuộc ai mới là công chúa đây? Ta phải hành lễ với ai bây giờ?

Hai vị lễ nghi sư cung đình phía sau đã sắp sụp đổ rồi … khiến họ bất ngờ chính là người luôn gượng gạo với lễ tiết như Vivian có quên hành lễ cũng không hề kì quái, nhưng làm sao mà đến cả công chúa Louise cũng ngẩn ra thế? Cô công chúa này lớn lên trong hoàng thất, từ nhỏ đã tiếp thu sự giáo dục cung đình nghiêm khắc cơ mà!

May quá, vị cứu tinh của Vivian rất nhanh đã đến!

-Louise, ồ, Louise thân ái của ta, hôm nay nhận được tin của em, ta đã rất ngạc nhiên đấy.

Giọng nói từ sau lưng Vivian truyền tới, ngay sau đó phu nhân Listeria mang theo nụ cười mỉm khoan thai bước tới, nhẹ nhàng thoải mái kéo lấy cánh tay công chúa Louise, người phụ nữ xinh đẹp này trên mặt đeo một nụ cười rạng rỡ, thân mặc váy dạ hội màu tím hoa Violet làm vẻ quyến rũ mê người của nàng toát lên rõ ràng nhất.

Phu nhân Listeria đến chữa cháy khiến Vivian thở phào một hơi, vội vàng khom lưng hành lễ với công chúa, đồng thời không quên đưa mắt cảm kích nhìn phu nhân Listeria.

- Listeria thân ái, lâu lắm không được gặp chị rồi, lần trước gặp chị là hai năm trước ở trang viên phía Bắc của chị cưỡi ngựa cơ.

Công chúa cũng tỉnh táo lại, cười kín đáo, sau đó hoàn lễ với Vivian, dùng giọng nói gượng gạo:

-Tiểu thư Vivian không cần đa lễ, cô là công tước phu nhân tương lai, bây giờ cũng đã nhận phong tước vị cung đình, không cần quá khách khí với ta.

Vẻ mặt phu nhân Listeria vẫn như thường nhưng lại len lén nhìn Vivian một cái, sau khi nhận được ánh mắt cảm kích của Vivian, phu nhân Listeria cười thầm.

Có điều ngay sau đó nàng ta lại không cười nổi nữa!

Bởi vì tinh linh vương Lạc Tuyết vốn vừa mới dứt khỏi cơn chấn kinh khi nhìn chăm chăm vào Vivian, nhưng khi thấy phu nhân Listeria bước đến, vị tinh linh vương này lại càng rơi vào sự chấn kinh khác lớn hơn nhiều!!

Tinh linh vương gần như dùng một ánh mắt chăm chú không che đậy ghim chặt lấy phu nhân Listeria. Trong ánh mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi. Sau đó hắn không ngờ đến cả hô hấp cũng hơi loạn nhịp.

Phu nhân Listeria nhờ vẻ đẹp của mình, trong đời đã có không biết bao nhiêu nam nhân nhìn chăm chăm vào nàng như vậy, nhưng lần này nàng lại thấp thoáng cảm thấy một chút kì quái. Bởi vì người bên cạnh công chúa Louise này (tha thứ cho nàng đi, đến cả người thông minh như Listeria phu nhân cũng không phân biệt nổi giới tính của Lạc Tuyết) ánh mắt y nhìn mình tuyệt đối không phải là thứ ánh mắt của đám nam nhân thông thường đắm đuối tham lam kinh ngạc trước mĩ sắc, cũng không giống vẻ ngưỡng mộ ganh ghét của đám nữ nhân ….

Trong ánh mắt ấy dường như chứa đựng sự bất ngờ cực độ … thậm chí còn phảng phất chứa một chút ………….. phẫn nộ?!

Ánh mắt như vậy nhìn thì bình tĩnh nhưng lại phảng phất như có thể xuyên thấu con mắt mình đến khi nhìn thẳng vào tim ---- đây là ánh mắt kiểu gì vậy?

Con tim bình tĩnh của Listeria phu nhân không ngờ cũng hoảng loạn một chút! Nàng nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp của mình, thoáng mỉm cười nói:

-Louise, người bạn này của em là?

-Ồ, đây là Lạc Tuyết tiên sinh đến từ phương Bắc, thân phận của anh ta thần bí lắm đấy. Em cũng rất hiếu kỳ về lai lịch của Lạc Tuyết tiên sinh.

Một câu nói đơn giản, công chúa Louise đã tiết lộ cho phu nhân Listeria biết cái thông tin: chính mình cũng không biết gã Lạc Tuyết này lai lịch ra sao.

Lạc Tuyết lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Tinh linh vương khẽ hít một hơi, nụ cười tựa như hoa tươi đua nở nhìn Vivian, hơi gật đầu khẽ nói:

-Nữ chủ nhân tôn kính, hy vọng ta đến đây không phải là chuyện gì mạo muội.

Giọng nói nhu hòa của hắn như có từ tính vậy, cực kì êm tai. Vivian vội vàng đem những thứ lễ nghi sư đã dạy ra đáp lễ, cứng nhắc mỉm cười:

-Đó là vinh hạnh của ta.

Sau đó, cô bé ngốc căng thẳng cuối cùng cùng nhớ lại hết toàn bộ lễ tiết các thầy lễ nghĩa đã dạy, vội vã quay người dẫn các vị khách quý bước vào đại sảnh dạ tiệc.

Mà chính lúc ấy, Lạc Tuyết đã buông tay công chúa không biết lúc nào, đi chậm lại bên cạnh phu nhân Listeria.

Hắn khẽ thở ra một hơi, một tia ma lực thuần chính của tinh linh tộc đem âm thanh của hắn bó thành một sợi, len lỏi truyền vào tai một mình phu nhân Listeria.

Giọng nói của hắn rất nhu hòa, nhưng đem theo một tia băng lãnh. Chỉ có điều khiến phu nhân Listeria kinh ngạc là vị Lạc Tuyết tiên sinh ưu nhã mĩ lệ này, ngôn ngữ của hắn hoàn toàn không phải thứ ngôn ngữ của đại lục!

Một câu rất ngắn rơi vào tai phu nhân Listeria, nàng trước tiên ngẩn người, sau đó là hoang mang, trong nháy mắt, biểu tình trên mặt nàng đã trở thành chấn kinh và sợ hãi!

Sự khiếp hãi trần trụi!

-Đừng để người khác nhìn ra ….. hỗn huyết tinh linh!

Giọng nói lạnh lẽo của Lạc Tuyết một lần nữa truyền vào tai phu nhân Listeria.

Thân hình phu nhân Listeria khẽ run lên, sau đó lập tức cúi đầu xuống, sợ rằng người bên cạnh nhìn thấy sắc mặt mình. Chỉ có mình nàng biết hiện tại trên mặt nàng chỉ e không còn một chút huyết sắc!

Dạ tiệc tuy được sắp đặt hết sức đặc sắc, nhưng đối với Vivian mà nói lại là chuyện nhạt nhẽo nhất trên đời. May mà bên cạnh cô nàng còn có công chúa và tiểu thư Daisy hai vị quý khách, người ngoài không dám tùy tiện làm phiền. Thận phận của công chúa điện hạ nhanh chóng bị nhận ra, lập tức trở thành tiêu điểm của đám đông. Vivian nữ chủ nhân cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm tránh sang một bên.

Lúc này, khiến Vivian bất ngờ là phu nhân Listeria không biết đã bỏ đi tự lúc nào. Cô bé vốn là muốn cảm ơn nàng khi nãy đã giúp đỡ, nhưng quét mắt khắp sảnh cũng không thấy bóng dáng phu nhân Listeria đâu.

Tiểu thư Daisy đứng cạnh công chúa, hai người vừa khéo đứng giữa một đám nịnh bợ ton hót.

-Mệt lắm phải không?

Một giọng nói dịu dàng từ bên cạnh truyền đến, Vivian quay đầu nhìn thấy Lạc Tuyết đang đứng sau lưng mình. Hắn không biết đã len lén đi đến từ bao giờ, đến cả Vivian cũng không phát giác ra hắn đến gần.

-Ừm, ….. vẫn ổn.- Vivian vẫn giữ nụ cười lễ phép.

Đường nét trên khuôn mặt Lạc Tuyết rất nhu hòa, đôi con ngươi lấp lánh như bảo thạch yên tĩnh nhìn Vivian, ánh mắt tuy trực tiếp nhưng lại không chút lộ liễu.

-Cô là cô gái xinh đẹp nhất ta từng thấy.

Lạc Tuyết cười ấm áp, sau đó thản nhiên nói:

Nữ chủ nhân tôn kính, có thể thỏa mãn một yêu cầu nho nhỏ của khách nhân ta không?

-A!? Xin cứ nói.

Vivian ngẩn ra một lúc.

-Nói thực, ta cũng rất chán cái khung cảnh này.

Nụ cười của Lạc Tuyết hấp dẫn đến cực điểm, đến cả tiếng hắn nói chuyện cũng như ngầm quyện một thứ nhịp điệu cực kì nhu thuận nào đó:

-Theo ta thấy, thực sự cô cũng không hề thích khung cảnh này.

Trong lòng Vivian sinh ra một chút hảo cảm với vị mĩ nhân này, chỉ là không biết phải đáp ra sao, đành cười trừ.

-Đúng lúc ta nghe nói thành phố này chỉ mất có ba tháng đã kiến lập xong, mà tòa lâu đài này càng là kì tích trong kì tích. Cô có thể đưa ta đi tham quan xung quanh được không?

Lạc Tuyết nháy mắt với Vivian, sau đó hạ thật thấp âm thanh nói nhỏ:

-Dù sao tôi thấy bọn bọ trước mắt cũng không thoát thân được. Chúng ta cứ lén rời đi một lúc, sẽ không có người phát hiện ra đâu.

Vivian tuy trong lòng có chút không vui nhưng cô bé nhớ lại thầy lễ nghi từng nói phải -hết lòng thỏa mãn nhu cầu thỏa đáng của khách.

Dẫn khách đi tham quan nhà mình chắc cũng tính là -yêu cầu thỏa đáng- đó.

Vivian gật đầu, sau đó tinh linh vương mỉm cười nhẹ nhàng làm một thủ thế chỉ cánh cửa gần hai người nhất. Vivian gật đầu.

Nhẹ nhàng luồn khỏi đại sảnh, không có mấy người nhận thấy hai người bỏ đi. Sau khi rời khỏi sảnh tiệc, Lạc Tuyết như thở phào một hơi:

-Ài, cuộc sống của loài người thật phiền phức, dạ tiệc như thế này chẳng lẽ là thứ hưởng thụ mà quý tộc thích nhất ư?

-Hả?

Vivian có vẻ rất hoang mang trước câu nói này.

Lạc Tuyết nhướn mày, vội nói:

-Ta nghe nói ngài công tước hoa Tulip vốn xuất thân từ võ huân thế gia, ta nghĩ tòa lâu đài này nhất định có một gian phòng chuyên trưng bày vũ khí. Cô có thể đưa ta đi xem không?

-Vũ khí ư?

Vivian ngẩn người …. Cái tên tú mĩ mảnh mai này cũng có hứng thú với vũ khí sao?

Nhưng yêu cầu của khách chính là vinh hạnh của chủ nhân, Vivian chỉ đành xốc lại tinh thần đưa Lạc Tuyết rời khỏi tiệc sảnh, xuyên qua chính giữa lâu đài đến một cánh cửa phòng ở bên kia.

Khẽ đẩy cửa, Vivian lè lưỡi:

-Đây là phòng trưng bày vũ khí duy nhất trong lâu đài. Đỗ Duy anh ấy thực sự không thích vũ kĩ, thế nên … chúng ta không sưu tầm nhiều vũ khí lắm.

Bước vào phòng, không gian bên trong rất rộng, trên một cái giá kim loại ở chính giữa đặt ngang một thanh trường mâu tạo hình cực kì kinh người! Xung quanh thanh trường mâu tán phát ra hào quang màu đen u ám, chính là được chế tạo nên từ tinh thiết thượng đẳng.

Rất hiển nhiên, cây trường mâu siêu dài này là một thứ đồ phỏng chế, là cây kỵ sĩ chi thương -Longius – bản phỏng chế y hệt.

Rất nhiều bộ sưu tập vũ khí của các nhà quý tộc, cho dù chỉ là để thêm phần phong nhã cũng đều làm ra thứ này trang trí – không phải chuyện gì hiếm gặp.

Nhưng Lạc Tuyết trông thấy rồi ánh mắt lại lóe lên một ánh sáng kì dị.

Hắn chậm rãi bước qua, thậm chí đưa tay ra vuốt ve bề mặt trường mâu. Ngón tay thon mảnh của hắn khi vuốt qua trường mâu nhu hòa tựa như nhạc sĩ lướt trên phím phong cầm.

Rất lâu sau Lạc Tuyết thở dài một hơi:

-Cây thương Longius … thần khí mạnh nhất của võ giả trong truyền thuyết. Thần khí chân chính ….trong trận thần chiến vạn năm trước. Thánh võ giả cường đại trung thành nhất của nữ thần trong truyền thuyết đã dùng thanh trường mâu này đánh bại kẻ địch của nữ thần, những…thần linh khác. Đây là một thanh trường mâu thấm đẫm máu của các thần linh ……..

Vivian nheo mắt, mấy câu Lạc Tuyết nói âm thanh rất nhỏ, như là tự nói một mình, Vivian chỉ nghe thấy non nửa, không hiểu rõ lắm ý hắn nói gì.

Lạc Tuyết hồi tỉnh lại, lập tức buông tay xoay người nhìn vách tường bốn xung quanh.

Cửa hàng của Đỗ Duy ở đế quốc buôn bán chủ yếu là các loại vũ khí, thế nên ở đây tự nhiên cũng không thiếu mấy món kiệt tác tinh xảo. Chỉ có điều mấy thứ này độ hoa lệ vượt xa tính thực dụng, trông thì có vẻ hoa lệ nhưng thực sự rất yếu ớt. Ví dụ như những bộ giáp kia, những hoa văn rỗng rất khó nói có bao nhiêu sức phòng ngự.

Có điều …. Cái phong cách đẹp đẽ đến không cần mạng này ngược lại rất hợp với khẩu vị của tinh linh tộc. Lạc Tuyết ngắm hết từng món, không ngờ rất có hứng thú, thậm chí thỉnh thoảng còn mở miệng đánh giá khuyết điểm của mấy món trong đó. Hơn nữa cũng không bình luận trên góc độ vũ khí mà trên góc độ tác phẩm nghệ thuật.

-Chỗ điêu khắc này nếu như sâu xuống ba phân nữa, thế thì hiệu quả chỉnh thể sẽ càng ……

Sau khi xem bảy tám món đồ sưu tập, ánh mắt Lạc Tuyết rơi vào thanh kiếm treo trên bức tường chính giữa gian phòng.

Đây là giá vũ khí cao lớn nhất trong phòng, hai bên dựng hai cái khiên kim loại cao bằng thân người, mặt trên điêu khắc đồ án hỏa diễm hoa Tulip.

Hoàn toàn không tương xứng với sự hoa lệ này là thanh kiếm ở giữa, thoảng như quá tầm thường dung tục.

Vỏ kiếm là kim loại thượng đẳng, mặt trên bọc da thú cực tốt, chỉ có điều niên đại có hơi lâu đời. Vỏ kiếm kim loại phía trên có mấy vết xước, đến cả da thú tuy đã được bảo dưỡng tốt nhưng vẫn có chút sờn bong.

Mà trên chuôi kiếm là từng nét gờ giúp người cầm kiếm càng có lực khống chế vũ khí…..

Đây chẳng phải là vật sưu tầm gì, đây là một món vũ khí chân chính …. Nhưng khiến người ta thấy kì lạ chính là trong căn phòng đầy những thứ vũ khí sưu tầm hoa lệ này, chỉ mình món vũ khí chân chính ấy lại dường như không chút nổi bật.

Đây chỉ là một thanh trường kiếm hết sức phổ thông mà thôi.

Lạc Tuyết hơi tò mò, hắn không khỏi muốn giơ tay ra sờ thanh kiếm đó, thậm chí còn muốn rút nó ra mà quan sát tỉ mỉ rốt cuộc có điểm gì đặc biệt --- không ngờ lại có thể đặt ở vị trí quan trọng nhất trong phòng?

Ngay lúc tay hắn còn chưa chạm vào thanh kiếm …..

Sau lưng, ngoài cửa, một giọng nói bình hòa vang lên đem theo một chút non nớt:

-Rất xin lỗi, ngài không thể chạm vào thanh kiếm đó.

Theo sau giọng nói này, một người chậm rãi bước vào.

Nghe thấy tiếng nói, vẻ mặt Vivian từ chấn kinh trong nháy mắt chuyển thành vô hạn sướng vui, cô nàng lập tức chuyển mình không tin nổi nhìn người mới đến, sau đó reo lên:

-A! Đỗ, Đỗ Duy….. anh, anh về rồi à?

-Đúng thế, anh về rồi.

Trong nụ cười của Đỗ Duy ẩn giấu một tia mệt mỏi. Bước lại gần, trước tiên khẽ ôm lấy eo vị hôn thê, sau đó bình tĩnh nhìn Lạc Tuyết.

Con mắt của Đỗ Duy không để lộ chút biến hóa tâm tư nào, thâm sâu như biển rộng.

Hai người nhìn nhau.

-Chào ngài. Ngài nhất định là công tước hoa Tulip. Ta là Lạc Tuyết. Tinh linh vương chậm rãi nói.

-Ồ …… trước khi vào đây ta đã từ chỗ thủ hạ biết được tên ngài. Khách nhân tôn quý.

Đỗ Duy gật đầu, có điều sau đó hắn đột nhiên hỏi thẳng một câu:

-Ách, thứ cho ta mạo muội.

Đỗ Duy gãi sau gáy một cách rất không để ý đến hình tượng, cười nói:

-Cái này … ta rất thắc mắc, ngài rốt cuộc là nam hay nữ?