Edit : Phương Thiên Vũ
Dùng cơm xong Vũ Văn Lạc dẫn Tư Minh Dạ cùng Bùi Diệc đến thư phòng, thảo luận công việc hợp tác, còn lại ba người phụ nữ ngồi ở phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ.
Kiều Tịch Nhan cố ý đến phòng bếp lấy bánh ngọt ăn vì biết Kiều Bối Nhi thích món điểm tâm ngọt. Lúc còn nhỏ cô ta thường xuyên như vậy, cố ý cầm món điểm tâm ngọt ăn ở trước mặt Kiều Bối Nhi, cũng không cho cô ăn, chắc là nay bộ dáng Kiều Bối Nhi vẫn ngây ngốc rất giống lúc trước nên cô nhịn không được mới xuất ra chiêu trước đây.
Lục Mạn Nhã cũng chưa nói gì, chỉ tao nhã uống cà phê xem tin tức, giống như căn bản không thấy Kiều Bối Nhi bị khi dễ. Kiều Bối Nhi cũng không kỳ vọng bà sẽ nói gì, bà không giúp đỡ Kiều Tịch Nhan bắt nạt cô thì tốt rồi !
Kiều Tịch Nhan thấy Kiều Bối Nhi không có phản ứng gì, nhíu mày, sau đó vẻ mặt cao hứng nói,“Bánh ngọt này ăn ngon thật, hẳn là Lạc cho thợ làm bánh tiền lương cao lắm !”
Rốt cục Kiều Bối Nhi nhìn cô một cái, Kiều Tịch Nhan cười càng thêm sáng lạn,“Ân, có ít bơ, ngọt mà không ngấy, thật sự là món ngon !”
Kiều Bối Nhi cảm giác duy nhất chính là, người này là tên ngu ngốc !
Vũ Văn Lạc xuống lầu thấy một màn này nhịn không được nhíu mày, trong lòng có chút tức giận, nhìn về phía Kiều Bối Nhi, dịu dàng hỏi,“Bối Nhi muốn ăn món điểm tâm ngọt không ?”
Kiều Bối Nhi lắc đầu, chu miệng nói,“Cái kia khó ăn muốn chết, ăn còn có thể béo lên, Bối Nhi không muốn béo lên giống heo đâu, xấu lắm !” Kiều Tịch Nhan lập tức liền không có khẩu vị, đem bánh ngọt đẩy ra rất xa. Trời ạ ! Cô cư nhiên như con ngốc kia, ăn nhiều bơ như vậy, xong rồi, dáng người hoàn mỹ của cô a !
Khó ăn ? Anh rõ ràng nhớ rõ Bối Nhi rất thích món điểm tâm ngọt ! “Nếu Bối Nhi muốn ăn thì bảo người làm biết không ?” Thấy Kiều Bối Nhi gật đầu, Vũ Văn Lạc mới dặn người làm pha ba ly cà phê đưa đến thư phòng.
Kiều Bối Nhi đột nhiên nói,“Phải một ly sữa, anh trai uống sữa !”
Vũ Văn Lạc sửng sốt một chút, bật cười nói,“Bối Nhi, Tư tổng sẽ không thích sữa !” Nha đầu ngốc này sẽ không cho là mình thích sữa thì người ta cũng thích sữa chứ?
Kiều Bối Nhi cố chấp nói,“Anh ấy là anh trai Bối Nhi, Bối Nhi thích sữa, anh ấy khẳng định cũng thích !”
“Bối Nhi…” Vũ Văn Lạc vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lục Mạn Nhã rốt cục nhịn không được lên tiếng,“Lạc, Tư tổng không thể đắc tội, đừng để con nha đầu ngốc này phá hỏng chuyện, nên làm như thế nào thì làm như thế, đừng nghe nó nói lung tung !”
Kiều Bối Nhi ứa nước mắt, ủy khuất nói,“Người ta không có nói lung tung, anh trai vốn thích sữa, các người bắt nạt Bối Nhi, tôi phải nói cho anh trai biết !”
Lục Mạn Nhã hung hăng trừng mắt Kiều Bối Nhi một cái, Kiều Tịch Nhan cũng nhíu mày, nha đầu kia cư nhiên còn biết tìm chỗ dựa !
Vũ Văn Lạc dở khóc dở cười, nhẹ giọng dỗ,“Anh đây bảo người ta đưa thêm một ly sữa lên, được không ?”
Kiều Bối Nhi gật đầu, miệng còn nói thầm nói,“Anh trai vốn thích sữa mà !”
Vũ Văn Lạc vội vã lên lầu, Kiều Bối Nhi cũng không muốn ở lại chỗ này tùy ý hai người phụ nữ kia bắt nạt, ngoan ngoãn trở về phòng.
Thư phòng, Tư Minh Dạ lẳng lặng tựa vào sô pha, còn Vũ Văn Lạc đang thảo luận cùng Bùi Diệc, vị tổng tài anh chỉ như vật trang trí.
“Cốc cốc…”
Nghe tiếng gõ cửa, Vũ Văn Lạc lên tiếng nói,“Tiến vào !”
Nữ giúp việc bưng cà phê cùng sữa tiến vào, nhìn ba người đàn ông dung mạo xuất sắc nhịn không được tim đập nhanh hơn, tuy rằng đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia đều rất xuất sắc, nhưng cô vẫn không có miễn dịch với soái ca a ! Nhưng người đàn ông bộ dáng rất đẹp kia thật lạnh nga ! Nếu có thể dịu dàng chút thì tốt rồi, anh cười rộ lên nhất định đẹp hơn !
Tuy rằng trong lòng không ngừng nói thầm nhưng cô cũng không có quên trách nhiệm của mình. Đi đến bên cạnh Tư Minh Dạ, đang muốn bưng cà phê lên Tư Minh Dạ lại trực tiếp đưa tay bưng sữa lên, nữ giúp việc sửng sốt một chút, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, đem hai ly cà phê đặt ở trước mặt hai người kia.
Vũ Văn Lạc trong mắt cũng xẹt qua một tia kinh ngạc, Tư Minh Dạ thật sự thích uống sữa ? Chẳng lẽ thật sự không phải người một nhà không tiến cùng một cửa ? Chỉ có Bùi Diệc biết, thói quen đó của lão đại là bị chị dâu nhỏ cương quyết sửa !
Tư Minh Dạ bưng sữa, khóe miệng gợi lên một chút độ cong không rõ ràng, sau đó ngửa đầu uống cạn, nói,“Chuyện còn lại tổng tài Vũ Văn cùng Bùi Diệc thảo luận là được rồi, tôi đi nghỉ ngơi trước !”
Vũ Văn Lạc cũng không nói thêm gì, chỉ bảo người làm dẫn anh về phòng, dù sao Tư Minh Dạ ở đây cũng không nói chuyện, hoàn toàn là Bùi Diệc làm chủ.
Tư Minh Dạ đi rồi, Bùi Diệc nhịn không được hỏi,“Lạc, mẹ của cậu giống như không thích nhị tiểu thư Kiều gia !”
Vũ Văn Lạc đau đầu nói,“Mẹ tôi cảm thấy Bối Nhi chỉ là một đứa con riêng không xứng với tôi !”
Bùi Diệc uống một hớp cà phê, hỏi,“Nếu mẹ cậu lấy cái chết bức cậu ly hôn với Kiều Bối Nhi, cậu sẽ làm như thế nào ?”
Vũ Văn Lạc nhíu mày, không biết trả lời vấn đề tính giả dụ này như thế nào, Bùi Diệc cũng không làm khó anh,“Được rồi, chúng ta vẫn nói chính sự đi !” Trong lòng cũng đã có tính toán, tuy Vũ Văn Lạc, Vân Thiên cùng anh có quan hệ tốt lắm, nhưng có một số việc cũng không vì là anh em mà nhượng bộ. Tựa như Vũ Văn Lạc sẽ không để cho người ta uy hiếp đến tập đoàn Vũ Văn, Vân Thiên sẽ không để cho người ta tổn hại đến Vân Môn, mà anh, sẽ không phản bội lão đại, đây cũng là ăn ý giữa bọn họ !
Lúc nãy nhìn thấy Kiều Bối Nhi, trong nháy mắt anh có chút khó xử nhưng mặc kệ như thế nào, chị dâu nhỏ là người của lão đại, hơn nữa chị dâu nhỏ cũng yêu lão đại, tuy rằng giấu diếm Vũ Văn Lạc có chút có lỗi nhưng anh tuyệt đối ủng hộ lão đại !
Hơn nữa xem ra Lạc cũng không phải yêu thương chị dâu nhỏ như vậy, nhưng lão đại nếu mất đi chị dâu nhỏ… Nghĩ đến bộ dáng lúc trước của Tư Minh Dạ, anh trong lòng còn sợ hãi, nếu chị dâu nhỏ không trở về, lão đại thật sự sẽ chết !
Kiều Bối Nhi trở về phòng cũng không có chuyện làm, dứt khoát mở nước gục trong bồn tắm lớn. Trong lòng suy nghĩ phải như thế nào để Vũ Văn Lạc dẫn cô về nhà tổ. Vũ Văn Liệt cô đã gặp qua, cũng là một tên cáo già, muốn từ trên người ông ta để biết vật kia đặt ở đâu dường như cũng rất khó !
Tiếng vang “răng rắc” rất nhỏ vang lên, Kiều Bối Nhi ngẩng đầu liền thấy Tư Minh Dạ nghênh ngang đi đến,“Anh vào bằng cách nào ?”
Tư Minh Dạ nhíu mày,“Em cảm thấy cái khóa kia khóa được anh ?”
Kiều Bối Nhi lại mệt mỏi nằm sấp lại, khẳng định khóa không được ! Nghiêng đầu nhìn Tư Minh Dạ chuẩn bị cởi quần áo, Kiều Bối Nhi có chút khó xử,“Hiện tại là ban ngày !”
Tư Minh Dạ câu môi cười nói,“Anh có nói muốn làm cái gì sao ?”
Kiều Bối Nhi càng thêm khó xử,“Em có nói em nghi ngờ anh muốn làm gì sao ? Ban ngày Vũ Văn Lạc bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh, nếu bị lộ làm sao bây giờ ?”
Tư Minh Dạ vừa cởi quần áo vừa không chút để ý nói,“Nếu thật sự bị phát hiện, cùng lắm thì liên hợp Ám Dạ cùng U Minh Điện trực tiếp cướp vật kia là được !”
Kiều Bối Nhi nhíu mày,“Anh có biết ?”
Tư Minh Dạ bước vào bồn tắm lớn, đem ôm cô trong lòng, khẽ cười,“Em cho là có mấy người có thể cùng anh bất phân thắng bại ?” A… Không nghĩ tới, anh tùy ý nhặt một người cũng có thể đem Dạ đế nhặt về nhà !
Kiều Bối Nhi đưa tay để trong ngực anh, nhíu mày nói,“Anh cẩn thận một chút, miệng vết thương không thể dính nước !” Nhìn vết thương trên vai anh, Kiều Bối Nhi trong mắt ý lạnh chợt lóe qua, sau đó bĩu môi oán giận nói,“Anh không nghĩ vài ngày lại đến đây sao ?”
Tư Minh Dạ buộc chặt cánh tay, nhẹ giọng nói,“Anh nhớ em…”
Kiều Bối Nhi đưa tay ôm thắt lưng của anh, đầu tựa vào vai phải của anh, rầu rĩ nói,“Em cũng rất nhớ anh !”
Tư Minh Dạ khóe miệng giơ lên, hôn lên trán cô rồi hỏi,”Thật ra thứ mà em muốn trộm là cái gì ?” Có thể làm cho cô tiêu phí nhiều tâm tư, ẩn núp ở Vũ Văn gia như vậy, chắc là vật gì đó rất khó.
Hết chương 66