Edit : Phương Thiên Vũ
Ba người trò chuyện thật sự rất vui vẻ, qua một lúc lâu Vũ Văn Lạc mới nhớ tới Kiều Bối Nhi, lên tiếng,“Bối Nhi, mau tới đây !”
Kiều Bối Nhi nghiêng đầu nhìn anh một cái, bĩu môi,“Không cần !”
Thấy cô ngang bướng như thế, Vũ Văn Lạc không khỏi nhíu mày, ngược lại nghĩ đến cô mất trí nhớ, trong lòng có chút hết cách, dịu dàng dỗ,“Bối Nhi ngoan, đây là mẹ chồng của em, Bối Nhi phải lễ phép !”
Kiều Bối Nhi trong lòng liếc mắt xem thường, lễ phép ? Ở nhà Dạ cũng không nói cô cần lễ phép ! Cho nên…
Lục Mạn Nhã nhịn không được nhíu mày, với Kiều Bối Nhi càng thêm bất mãn. Vũ Văn Lạc nhìn biểu tình của mẹ mình có chút đau đầu, cái này anh chỉ sợ lại càng không yên bình rồi,“Mẹ, Bối Nhi mất trí nhớ, cái gì cũng không biết !”
Lục Mạn Nhã hừ nói,“Vậy không phải giống như một con ngốc sao ?”
“Mẹ…” Vũ Văn Lạc muốn nói cái gì lại bị Lục Mạn Nhã trừng mắt nhìn lại, trong lòng rất bất đắc dĩ. Anh quản lý một tập đoàn cũng không có vất vả như khi đối mặt với người mẹ này.
Lục Mạn Nhã cũng không nói thêm gì nữa, con mình vẫn là mình hiểu. Vũ Văn Cận là một thiếu niên nghịch ngợm, mà Vũ Văn Lạc, chỉ cần không dồn ép anh sẽ không có chuyện gì. Nhưng một khi dồn ép khiến anh nổi nóng, chuyện gì anh cũng làm được. Tựa như lúc trước ép anh kết hôn vậy, cho nên bà hiện tại cũng cố gắng không làm quá đáng.
Con ngốc ? Kiều Bối Nhi nguy hiểm híp mắt, sau đó nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lục Mạn Nhã, trong mắt đều là vô tội,“Mẹ chồng ? Bà mẹ chồng sao ? Tôi không thích bà mẹ chồng này !” Nhớ lại giờ lại giả bộ mất trí nhớ, cô giả như thế nào cũng sẽ giống !
Lục Mạn Nhã tức giận đến thiếu chút nữa phá hủy hình tượng cao quý của mình, ngón tay run run chỉ vào Kiều Bối Nhi,“Đây là thái độ cô đối với mẹ chồng của mình sao ?” Bà mẹ chồng ? Tuy rằng hai con của bà đều lớn như vậy nhưng bà nhìn qua cũng còn rất trẻ !
Kiều Bối Nhi giống như bị bà dọa, sợ hãi co người, ôm chặt Tiểu Hùng. Trong mắt nước mắt lăn lăn, ủy khuất móm miệng, lại nhịn xuống không khóc ra ngoài