Chương 13: Abo - Lãnh Gì Thì Cũng Lên Giường! - Chương 13: Kế Hoạch

Nửa tháng sau, Vạn Thương.

Kẻ không biết thì làm gì phải sợ?

Thế nên Gia Vũ cũng rất bình thản coi như việc nơi đặt ống ức chế sưng phồng một bên bắp tay kia là chuyện vặt.

Lại cứ nghĩ đơn giản rằng có thể là do chưa thích ứng được, lại cũng may đây là mùa đông, quần áo đều dày nên quyết định bỏ qua coi như chẳng có vấn đề gì.

Chỉ khổ cho Lý Phiên, vì còn lo cho cậu vừa đặt ống ức chế xong sức khỏe sẽ lạ lạ, nên dẫu muốn tránh Gia Khánh như tránh cọp thì cứ rảnh là lại chạy qua nấu ăn cho cậu.

Gia Vũ nghĩ đến sự nháo nhào của hai người đó, thật còn có chút phì cười.

Như thế mà lại ghép thành đôi được?. Ông trời quả là biết trêu ngươi,

Thế nhưng không phải là hẳn chán ghét. Hai kẻ mà mình thương yêu nhất đến với nhau, thực ra Gia Vũ lại cảm thấy có chút ấm áp của gia đình.

Thứ, mà rất lâu rồi không được biết tới nữa.


Vạn Thương cứ định kỳ mỗi tháng một lần, sẽ đem tất cả những hàng quý giá và có giá trị nhất, tổ chức đấu giá.

Cách này chính là cách tốt nhất để thúc đẩy mức giá lên cao. Bởi lẽ người cần chắc chắn sẽ không tiếc tiền bỏ ra thứ mà mình yêu thích.

Cứ như vậy, song song với việc phân phối những mặt hàng nhỏ lẻ, lợi nhuận từ những cuộc đấu giá đem lại cho Vạn Thương nguồn thu không hề nhỏ.

Đương nhiên, để kiếm được các vật phẩm thu hút được nhiều sự chú ý, cũng là một điều vô cùng khó khăn.


Trương Yên mặt xám xịt đẩy cửa bước vào:

  • Giám Đốc, không hay rồi.

    Gia Vũ ngẩng lên:

  • Có chuyện gì?

    Trương Yên mặt xám xịt đặt lên trên mặt bàn một bản fax mới nhận.

    Gia Vũ vừa nhìn đã giật mình:

  • Hủy hợp đồng?

  • Sao lại thế này?

    Trương Yên nghẹn giọng:

  • Là do người bên phía Trần tộc nhìn trúng lô hàng này ngay tại cảng nhập về, nên bên Tây Phương liền hủy hợp đồng nhập hàng của chúng ta, chuyển giao hàng ngay cho bên đó. Giá ghi nhận được là mua vào cao gấp đôi chúng ta!

  • Ức hiếp người quá đáng mà,

    Gia Vũ cầm bản fax, đầu ngón tay rụng rời.

  • Gấp đôi?!

  • Đúng, nghe nói, kẻ đứng ra mua lại là hai tên Alpha hôm trước tới đây. Đã thế ngay cả tiền bồi thường hợp đồng với chúng ta cũng do bên đó đứng ra trả.

    Gia Vũ khó khăn lắm mới đón đầu được một lô kim cương và đá quý vô cùng đắt đỏ, phải nói là đắn đo rút hết tâm gan ra mới hạ tay ký xuống.

    Việc tổ chức đấu giá lần này cũng đã định ngày, rầm rộ như thế, thư mời gửi đến tất cả các mối quan hệ " có máu mặt" đều đã gửi đi.

    Nếu bây giờ không có hàng về, biết đấu giá cái gì đây?

    Một chút tiền đền bù hợp đồng kia, làm sao mua lại được mặt mũi?

    Vị trí và uy tín của Vạn Thương sẽ lập tức rớt xuống đáy thương trường.

    Nhưng, phải làm sao....

    Gia Vũ thảng thốt cả người,

    Đã qua một đoạn thời gian rồi, còn nghĩ vụ việc hôm trước đã lặng xuống.

    Nào có ngờ đâu hai tên Alpha Trần tộc đó vậy mà ghim thù, chấp nhận mua với giá trên trời để ép cậu.

    Trương Yên không cả dám nhìn thẳng,

    Gia Vũ nghe như lồng ngực mình hẫng một nhịp đau đớn.

    Vạn Thương...

    Tâm huyết bao nhiêu năm của cậu.

    Không thể nào cứ thế để trôi đi vô nghĩa!

  • Trương Yên. Chuẩn bị giấy tờ đi, cùng tôi ra bến cảng.

  • Vâng.

    ========

    Bến cảng đầu đông, gió thổi từng cơn lạnh xé thịt da, trong lòng Gia Vũ lại như có đám lửa đốt cháy, bước chân nặng nề từng bước tiến tới khu văn phòng cảng.

    Kẻ đại diện bên phía Tây Phương giao đi lô hàng kia, như đoán trước được Gia Vũ sẽ tới,

    Mặt chẳng tỏ chút bất ngờ nào, nói bằng thứ tiếng Tây đảo lơ lớ:

  • Chúng tôi sẽ bồi thường theo đúng hợp đồng!

    Gia Vũ cố gắng nhẫn nại:

  • Ngài Jon,

  • Thực sự chúng tôi rất cần lô hàng đó, lại cũng không mong muốn việc bồi thường hợp đồng gì đó xảy ra,

  • Mong ngài nể mặt việc hợp tác suốt bao nhiêu năm qua của chúng ta mà xem xét lại.

    Người tên Jon kia nhún vai, đẩy tới một phong bì:

  • Trong này chứa séc bồi thường:

  • Chúng tôi chỉ nể mặt tiền thôi,

  • Với lại, kể cả là ngài Gia Vũ đây có trả giá cao ngang với bên Trần S. Chúng tôi cũng vẫn nên chọn Trần tộc làm nơi giao dịch,

  • Điều này là rất rõ ràng, không phải sao thưa ngài?

    Gia Vũ run run vạt áo,

    Đúng vậy,

    Bất cứ một kẻ nào làm ăn đều biết được, thương trường là chiến trường. Và trên chiến trường, lựa chọn một kẻ để bắt tay nhau, đương nhiên người ta phải lựa chọn kẻ mạnh hơn.

    Trương Yên do dự một lát, biết rõ rằng tình huống này không còn cách nào kháng cự lại, chỉ đành đưa tay đón lấy xấp tiền bồi thường kia, một mặt khẽ hắng giọng nói với Gia Vũ:

  • Giám Đốc..

  • Giám Đốc.

  • Ký tên vào đây là được rồi.

  • Mọi chuyện chúng ta sẽ tính tiếp..

  • Mà, cái này?!!!

    Khi Trương Yên vừa mở chiếc bì thư ra, liền suýt chết ngất.

    Trong đó không có tấm séc nào cả,

    Lại chính là cái danh thiếp riêng của Trần tổng – Trần Phong!

    Đằng sau mặt danh thiếp, nổi giữa những dòng chữ in bằng bạc sáng loáng, là một ngọn bút vô cùng cứng cáp.

    < Biệt thự K.L – 7 giờ tối nay >.

    Trương Yên lắp bắp nói cũng không nổi nữa, mắt chớp chớp tròn to nhìn về phía Gia Vũ.

    Kẻ tên Jon kia cũng suýt trẹo lưỡi, nhìn lên tấm danh thiếp dát huy hiệu bằng ngọc xanh biếc chỉ mới nghe mà chưa thấy bao giờ kia!

    Là chính Trần tổng hẹn gặp!

    Không tin nổi!


Gia Vũ cả đường từ cảng về mặt nhăn chặt, khó hiểu, nghĩ loạn thành một đống trong đầu.

Trương Yên vừa lái xe, vừa dạm hỏi:

  • Giám Đốc...

  • Ghê à nha..

  • Anh như thế mà.. thực có quen Trần tổng?!

    Gia Vũ lắc lắc đầu:

  • Không hề quen.

    Trương Yên cười cười:

  • Anh quen cũng không sao mà?.

  • Có khi Trần tổng gặp anh ở đâu đó liền nhất kiến chung tình thì sao?

  • Với lại Alpha kết đôi với Beta không hiếm mà?

  • Beta nữ khi làm tình với Alpha lại còn tăng khả năng thụ thai nữa đấy!

  • Chỗ đó của Alpha là cực kì lớn và dài!

    Gia Vũ lừ mắt:

  • Trương Yên?!

  • Sao ạ?!

  • Cắt thưởng tháng này của cậu!

  • ???!!!!

    Trương Yên suýt thì khóc, bình thường cậu cũng không nhiều chuyện như vậy, Chỉ là vì khi nhắc tới Trần tổng, ai trên cái đảo này mà không tự mình tưởng tượng ra một nùi hường phấn đây?!.

  • Giám đốc, không nhớ hôm trước anh say là ai đã chuẩn bị đồ ăn cho anh sao?. Anh nỡ lòng nào?

  • ......!

    Gia Vũ hít một hơi dài.

    Chuyện này, rút cuộc là sao đây?


Biệt thự K.L

Trần Phong không thèm nhìn đống " châu báu" loại một kia chất đầy trước mặt, mà lại chăm chú nhìn vào vài tấm hình trên điện thoại, khuôn mặt tràn đầy ý yêu thích, cười cả ra miệng.

Nửa tháng nay vì vài vụ giao thương không thể không tới Đông đảo một phen, thế nhưng luyến tiếc nên cho người theo ghì từng bước chân nhỏ của Gia Vũ,

Tên theo dõi thì nhàm chán quá độ, ngáp đến chảy dãi, lịch làm việc của Gia Vũ là đi đi về về, công ty rồi lại nhà, ngủ dậy ăn uống chuẩn không lệch cả một giây!

Không quán bar, không gọi gái, không hút thuốc, không uống rượu.

Tóm lại là không quẩy.

Làm sao một kẻ mới chỉ 26 tuổi lại cũng có tiền có thể sống như một ông cụ già sắp xuống hố vẫy tay chào cuộc đời như thế nhỉ?

Thế mà Trần Phong lại gật gù thưởng thức từng bộ dáng nhăn mặt, từng cái phong thái bước tay nhấc chân của < người trong ảnh>

Chỉ tiếc là đã cấm kẻ theo dõi kia không được nhòm trộm một tấc da thịt nào của Gia Vũ, nên trong ảnh đương nhiên cũng chẳng có tấm nào khỏa thân.

Thân hình này, mùi trầm hương này, một vẻ mặt cao ngạo như không hề có một hạt bụi nào chạm tới được....

Đôi chân dài quyến luyến trên giường quả là động tình mà!

Để đêm nay xem thử!

Ngươi làm sao ra sức quyến rũ ta,

Lấy lại đống châu báu này đây?!


Hai tên Alpha thấy Trần Phong vừa liếm mép vừa cười, vội vàng nịnh nọt:

  • Trần tổng quả là có mắt nhìn,

  • Nhân tiện lại dập cho tên Beta đó một vố không ngóc đầu dậy được.

    Trần Phong đưa ánh mắt nâu chiếu tới,

    Khuôn mặt như vừa đổi sắc thái 180 độ, lạnh giọng:

  • Nghe nói hôm trước hai ngươi tới, là xô đẩy bàn làm việc của Gia Vũ trước?

  • Hửm?

  • Còn định kéo người mang đi? Làm thương tới người ta?

    Hai tên Alpha vội vàng nhìn nhau:

  • Trần tổng!

  • Nào có đâu!

  • Rõ ràng hôm đó là chúng tôi bị hắn đánh bị thương mà!

  • Chính người cũng đã thấy mà!

    Trần Phong lắc lắc đầu:

  • Ta không thấy.

  • ????!!!!

    Xoay khớp cổ một chút, Trần Phong nhạt nhẽo từng lời:

  • Mỗi người trừ nửa năm tiền lương.

  • Trần tổng cái này...

  • Một năm.

  • ????!!!!!!

    Lãnh khốc nào có sai! Chỉ là, có thể lãnh khốc với một vạn người, lại không nỡ với một người mà thôi!

    Bởi lẽ, con người ta ấu trĩ nhất trần đời, đó là khi tự nhìn vào điện thoại rồi khúc khích cười như thế kia.

    Hai kẻ Alpha nghĩ đến tiền dành dụm cả năm trời cứ thế là bay theo gió, mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt.