Sáng hôm sau.
Vạn Thương,
Rượu nào cũng được ủ từ men mà thành.
Vậy nhưng tại sao men rượu kia hương thơm lại ngọt đến vậy?.
Còn cái thứ tối qua từng ngụm trôi qua đầu cuống họng thật quá cay nồng, say đến bất tri bất giác.
Gia Vũ phảng phất tỉnh, đầu óc một cõi mông lung, mất một lúc mới có thể chống tay dậy khỏi chiếc ghế sofa ngay tại phòng làm việc.
Ưm.
Giức đầu,
Bước chân có chút chuếnh choáng cố gắng vươn dậy.
Đã là hơn 9h sáng?
Văn phòng đều đã được dọn dẹp gọn gàng, trên bàn là ly nước ấm và một khay bánh nhỏ, một bộ quần áo sạch sẽ cũng để ngay bên cạnh.
Vẫn là Trương Yên vị trợ lý này, quả thực rất tốt.
Lại nghĩ tới việc tối hôm qua, Gia Vũ có chút bất đắc dĩ.
Lần sau, bản thân xem ra vẫn phải kiềm chế lại một chút, dây dưa với các gia tộc lớn, thực chẳng tốt đẹp gì,
Quên đi,
Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tới bệnh viện chỗ Lý Phiên gấp rút đặt lại ống ức chế.
Nghĩ như vậy liền ăn qua loa bữa sáng, thay bộ quần áo, cố gắng xoa hai bên huyệt thái dương đang nhức mỏi giật tới liên hồi, bước lên xe.
Từ đằng xa, một chiếc xe đời mới cũng chậm rãi lăn bánh.
=====
Bệnh Viện.
Gia Vũ đã nhức đầu do rượu, lại càng khó hiểu đến nhăn cả mặt, mất đi bao nhiêu cao lãnh ngày thường, gượng giọng hỏi lại:
Lý Phiên không đến?!
Vị y tá cũng phát giận:
Đúng vậy!
Bác sĩ Phiên không tới cũng không thông báo trước gì cả, khiến bọn em sắp xếp lại lịch khám mệt chết đi được!
Gia Vũ gật đầu chào với y tá rồi bước ra ngoài nơi phía góc khuất hành lang, để ý xung quanh một chút mới nhấc điện thoại lên.
Bấm gọi,
Không có người nhấc máy.
Việc một Omega không cấy ống ức chế đi bên ngoài, nếu không may kỳ phát tình đột nhiên xảy đến, hoặc gặp một Alpha có độ tương thích cao, sẽ là một điều cực kỳ nguy hiểm,
Hơn nữa, nếu để các bên đối tác phát hiện ra bản thân là Omega, có lẽ chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, các hợp đồng sẽ bị hủy mất.
Vì thế Gia Vũ cố gắng để bấm tiếp,
Rút cuộc tới lần thứ ba, đầu dây bên kia cũng có tín hiệu nghe máy.
Gia Vũ còn chưa kịp lạnh giọng lấy một lời nào, đã nghe Lý Phiên thều thào như người sắp về nơi thiên cổ:
Gia Vũ...
Đến bệnh viện thì lấy..
Lấy... lấy thuốc tránh thai cho tôi..,
Trong hộc bàn làm việc, ngăn bên trái, mật khẩu là XXOO.
Gia Vũ giật nảy người!
Lý Phiên cũng là Omega!. Thuốc tránh thai?. Không lẽ nào đã xảy ra chuyện gì với cậu ta rồi sao?! Hốt hoảng hỏi lại:
Cậu đang ở đâu?!
Có ai ở bên cạnh không?!
Lý Phiên phía bên này nằm sấp cũng không được, nằm ngửa cũng không xong, nghiêng nghiêng người mếu máo:
Đang ở nhà cậu.
Bên cạnh có một đống shit!
?????!
Gia Vũ vội vàng quay trở lại phòng Lý Phiên.
Trong tủ chứa thuốc của từng bác sĩ đều có mật mã. Gia Vũ mở tủ thuốc liền cũng thấy được một chiếc hộp lạnh chứa ống ức chế của mình, tiện tay cầm theo luôn, vội vàng xuống lại bãi đỗ xe.
Mười tuổi,
Những đứa trẻ khác ngủ say trong vòng tay của cha mẹ.
Mười tuổi,
Gia đình cậu tan vỡ.
Mười tuổi,
Bọn trẻ ăn cơm nóng, canh ngọt.
Cậu, nhặt thức ăn thừa từ những quán cơm ven đường.
Mười tuổi,
Bọn trẻ đi học.
Cậu, đói lả bên rào ven cổng trường, cả một thân hình còm cõi xơ xác ấy, chịu đựng từng cơn đói đến gặm da gặm thịt. Nào nghĩ, mình còn sống đâu?!
Vậy nhưng một cánh tay nhỏ đưa ra, kéo kéo áo cậu, đôi mắt đen láy chứa đựng đầy nỗi sợ hãi xen lẫn thương xót.
Tớ.. tớ là.. Lý Phiên..
Cậu... cậu... làm sao vậy?!
Cả cuộc đời này.
Bát cơm ngon nhất không phải là bát cơm trên một bàn ăn tràn đầy mỹ vị.
Đó chính là bát cơm nguội ngày ấy hai đứa ngồi rúc dưới một vòm cây nhỏ, chia nhau.
Sau này, lênh đênh bao nhiêu năm trời sóng nước, gom góp được chút ít vốn liếng rồi.
Người đầu tiên vẫy tay chào đón cậu trên cảng biển Tây Đảo này,
Chính là một kẻ có tên – Lý Phiên.
Hắn bĩu môi khinh bỉ cậu là Omega- giống hắn!
Thế nhưng lại chưa từng hé lộ cho bất kỳ ai thân phận thực sự của cậu.
Hắn bảo cậu là cái loại ngu si- khác hắn!
Thế nhưng khi cậu muốn lập công ty lại chạy đôn chạy đáo khắp nơi vay tiền giùm.
Vì thế, bao nhiêu đồ ngon đều chia cho hắn.
Một viên ngọc xanh quý to nhất phiên đấu giá cũng không nỡ đem ra, đều cho hắn.
Nghĩ đến giọng nói thều thào của Lý Phiên.
Bao nhiêu cơn đau đầu đều muốn tan đi hết, tay Gia Vũ siết chặt trên vô lăng thành nắm đấm.
< Kẻ nào dám hiếp đáp cậu. Tôi sẽ đánh gãy chân nó!>
Gia Vũ gần như lao trên đường,
Vừa về tới cổng nhà đã vội vã bước vào.
Quần áo vương vãi trải đầy từ cửa ra vào,
Trên sofa... từng mảng tinh dịch tràn đầy..
Không đúng...
Mùi hương này... Mùi lá non???!!!!
Gia Vũ đoán cũng không đoán nổi nữa, vội vã đẩy cửa phòng mình,
Không có,
Lại lao sang phòng Gia Khánh.
Cánh cửa vừa mở, Gia Vũ như tưởng mình chưa tỉnh rượu đêm hôm qua!
Lý Phiên nằm nghiêng người xoay lưng ra cửa, trên lưng chi chít những dấu hôn đỏ rực trải dài.
Thế nhưng kẻ đang cởi trần nằm bên cạnh, không ai khác chính là Gia Khánh! – Em trai của cậu đây!!!!!
Hai người...
Làm cái gì??!!!
Gia Vũ hốt hoảng lớn giọng.
Gia Khánh cũng vì thế mà bật mình dậy dụi mắt.
Lý Phiên thì đảo người một cái lập tức đau nhe cả răng:
Mau, thuốc, thuốc tránh thai.
Sắp quá thời gian an toàn rồi.
Gia Vũ vội vàng chạy lại muốn đỡ người vào lòng,
Thế nhưng Gia Khánh đã ôm chầm Lý Phiên lại:
Anh tựa vào em đi.
???!!!
Gia Vũ cố gắng bỏ qua, trút vài viên thuốc ra tay Lý Phiên rồi lấy một ly nước lại gần.
Gia Khánh thế nhưng lại tự mình đón lấy ly nước kề bên miệng Lý Phiên từng ngụm.
Gia Vũ đợi Lý Phiên uống xong, liền trực tiếp kéo tai Gia Khánh từ trên giường xuống, nơi nào đó cũng vì thế mà phơi ra do chưa kịp mặc quần.
Gia Khánh đau quá kêu ai ái:
Nhẹ tay nhẹ tay chút...
Ui da!
Gia Vũ đương nhiên phỏng đoán rằng tên chết tiệt này phát tình đánh dấu thành niên không kìm chế được nên mới đè Lý Phiên ra mà làm, liền quát:
Mặc quần vào,
Cút ra ngoài kia, chọn chỗ tuyết rơi không có mái che mà quỳ!
Gia Khánh oan quá, vừa mặc được cái quần liền muốn giải thích lắm lắm.
Lại bị Gia Vũ trực tiếp kéo tai ném thẳng ra ngoài cửa:
Cấm đứng dậy!
Lý Phiên nhìn một cảnh kia, trong lòng sung sướng hả dạ quá đi thôi!
Tên nhóc thối cậy khỏe, hành cậu ra nông nỗi này, cúc cũng sắp thành hướng dương luôn rồi!
Vậy nhưng Gia Vũ vừa đi vào liền chìa ống ức chế ra trước mặt Lý Phiên:
Việc của tên nhóc đó, tôi sẽ xử lý sau. Nhất định không để cậu oan ức.
Nhưng giờ trước mắt liền đặt ống ức chế lại cho tôi đi đã, nếu không, làm việc tiếp xúc rất không tiện.
Lý Phiên bặm miệng nhìn ống ức chế, suýt thì cắn trầy cả môi.
Chết mẹ rồi,
Chết mẹ rồi,
Vậy nhưng nếu như nói ra ngay lúc không có sức mà chạy thế này, Gia Vũ chắc chắn tẩn cho cậu một trận không còn lối về!
Liền đón lấy ống thuốc, cười cười hỏi dò:
À... cái đó..
Cái lần trước cậu ấy ấy với Alpha đó.
Hắn ta.. có mở kết không nhỉ?
Gia Vũ quay lưng đi lấy chiếc hộp y tế, đương nhiên trả lời:
Có, 3, 4 lần gì đấy, vì sau mệt quá thiếp đi nên không còn nhớ rõ.
Lý Phiên nuốt một ngụm nước bọt,
Hít một hơi dài mới lại hỏi:
Thế... thế à...
Thế.. thế hắn có dùng bao không?
Gia Vũ đặt hộp thuốc bên cạnh, vén ống tay áo, dứt khoát trả lời:
Không.
~.~!!!
Lý Phiên như vừa bị ai tát phát thẳng mặt.
Xong phim rồi!
Một Alpha mở kết mấy lần, lại không dùng bao, thuốc tránh thai lại là hàng vitamin xịn?!. Tỷ lệ đậu thai con mẹ nó chính là một nghìn phần trăm!
Gia Vũ thấy sắc mặt Lý Phiên trắng bệch, tưởng là còn mệt do " vụ kia" liền an ủi:
Cái việc kia...
Thực ra tôi thấy cũng không hẳn là quá tệ, thậm chí cơ thể xong rồi còn rất thoải mái.
Cậu nên nghĩ thoáng ra.
Sau này nếu tìm được Alpha muốn liên kết thì...
Hả???!!!
Gia Vũ đang nói bất chợt thấy Lý Phiên cúi xuống để lộ chiếc gáy in hằn dấu răng.
Mắt Gia Vũ suýt chút nữa cũng rớt khỏi tròng. Mãi một lúc mới lạc giọng:
Hai người... hai người... liên kết rồi?!!
Lý Phiên thật muốn khóc.
Một thằng làm tình xong ăn được một cái liên kết bất đắc dĩ,
Còn một kẻ làm tình xong ăn được com bo chịch phát chửa.
Trời ạ.
Đời là một chuỗi những bi ai.
Thôi thì cứ tạm giấu việc này đã. Sau này đành tính sau vậy!
Lý Phiên cắn cắn răng, đưa sâu ống tuyến thể kia vào mạch ven bên tay của Gia Vũ.
Một lúc mới nói:
Cậu.. tốt hơn hết sau này đừng gặp hắn ta,
Hắn ta.. không phải người của chính phủ.
Nói tóm lại sau này đừng liên quan gì đến hắn ta là được!
< Trong lòng lại liếc liếc xuống bụng Gia Vũ, con tôi nuôi giúp cậu vài đứa cũng được! Tôi thay tã thúi cho con cậu cũng được!. Vạn vạn lần đừng có dây vào hắn ta nữa là được rồi!
Cứ thế mà sinh thôi!!! >
Gia Vũ dịt chút máu vừa rơi ra theo đường rạch nhỏ. Hỏi lại:
Không phải?
Ừ, không phải.,
Gia Vũ khẽ gật đầu:
Ừm, nghe nói Alpha của chính phủ thường không được đẹp và chuyên nghiệp như vậy. Quả là trai bao nên cơ thể và kỹ thuật rất tốt.
.....???~~
Vậy tôi sẽ bao anh ta.
Không được!!!!!!!!!!!!!!
Gia Vũ nhún vai,
Yên tâm, dẫu là trai bao số một, tôi cũng vẫn đủ khả năng chi trả.
Với lại cũng có khi cả mấy tháng mới phát tình một lần, cậu lo cái gì. Một lát cậu tìm lại số điện thoại cho tôi đi.
???!!!!!
Lý Phiên giật giật môi.
Bao anh ta?
Bao con mẹ nó anh ta??!! Rồi còn trai bao số một??!!!!
Anh ta chính là Trần Phong! Tổng tài của Trần S!. Tên mắt nâu mặt lạnh lãnh khốc khiến cậu dính liên kết với cái của nợ đang quỳ ngoài kia!!!
Thiên địa ơi!.
Một đống những lộn xộn này rút cuộc là sao đây?
Lý Phiên ai oán trăn trối nhìn Gia Vũ đang xoay lưng ra phía cửa sổ, lí nhí.
Gia Vũ...
Thực ra...
Thực ra...
Câu chưa kịp nói đến lớn ra khỏi miệng,
Gia Vũ đã gắt lên với kẻ đang run rẩy quỳ trong tuyết ngoài cửa kia:
Dám lộn xộn! liền đánh cho gãy chân!
Lý Phiên đem câu nói dở, nuốt vào trong lòng.
Thôi thôi, hãy là để lúc khác rồi tính.
Nhưng mà, cuộc đời lại thường lắm chuyện bất ngờ.
Người tính thế này, kẻ khác, lại tính thế khác.
===============//============