Chương 3: Phát hiện hòn đảo nhiệt đới ở phía Nam

Lá dừa khô trên đảo có thể đốt liên tục trong mấy ngày liền với điều kiện là sài tiết kiệm một chút. Tuy nhiên phải giữ cho lửa không được tắt vì quá trình tạo ra lửa tốn nhiều thời gian và sức lực.

Từ sáng hì hục đến khi mặt trời đứng bóng, Hải mới có bữa ăn mặn đầu tiên. Mấy con ốc, con sò nóng bỏng tay, khều ra được tý thịt dai dai mềm mềm. Và còn chút tanh nồng đặc trưng.

“Có cái ăn là tốt rồi, kêu ca gì nữa.”

Hải khoanh chân đớp hết chỗ protein vừa lượm được sáng, nay tráng miệng bằng một quả dừa coi như êm bụng.

Mấy quả dừa phơi khô dùng làm chất đốt luôn, không thể lãng phí tài nguyên được. Về ngọn lửa, hải vun cát thành một đống bao quanh. Dùng đá rạch thân dừa khô đặt lên cho nó cháy từ từ, thời gian tàn lụi cũng phải đến trời tối. Thời gian từ giờ đến lúc đó. Hắn yên tâm đi tìm thêm đồ ăn.

Tài nguyên biển đối với hắn là vô tận, quan trọng là phải học bơi trước đã. Hồi ở thành phố làm gì có điều kiện đến hồ bơi, ra chỗ con sông lớn thì quá ư là nguy hiểm. Mấy con mương thì toàn là chất thải sinh hoạt. Vậy nên thời gian đầu, Hải chỉ ngụm lặn ở ven bờ, những bơi nước sâu đến đầu gối cho an toàn.

Vừa bơi vừa bò quanh đảo, Hải phát hiện ra phía đông có một rặng đá ngầm , có san hô và rất nhiều cá. Đó là bãi săn trong thời gian sau này. Hiện tại hắn bơi khá kém nên chỉ nhặt ốc với sò về ổ thôi.

Buổi chiều may mắn lượm được con cua biển to bằng bàn tay “ trao đổi chiêu thức” với nó một hồi cuối cùng cũng “trừng phạt” thành công “con cua kỳ cục”. Có được món chính, Hải dào cát thành một cái hố, rồi quăng mấy con ốc con sò vào đó để dành sáng mai.

Tối nay ăn cua là đủ. “thiêu đốt” con cua trong vòng nửa giờ, con cua chuyển sang màu đỏ đen xen lẫn nhau, mùi khét bỗ lên cho thấy nó đã sẵn sàng được đánh chén.

“khẩu vị độc đáo” của con cua, ăn một lần là ong ong đến tận óc, không để láng phí, Hải ăn hết con cua chỉ chừa lại phần voi cứng bên ngoài. Hôm nay có như đã làm đúng lời răn của “Thầy Huấn” có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi ăn thì chỉ có ăn .... Bám.

Món cua khép lại ngày thứ hai, ngày hôm sau, Hải dậy sớm để giữ lửa không bị tắt, đồng thời mò ra cái hố cát mà mình vét lên để chứa mấy con ốc.

Một điều tồi tệ đã xảy ra, bọn chúng tập thể dục xuyên đêm đến nay vẫn chưa thấy quay lại.

Hơi thất vọng, nhưng Hải biết có thể tìm thấy chúng ở đâu. Ra bờ biển nhặt chúng về bếp, lần này hắn dùng “Án tử” đối với chúng để có được bữa sáng.

Lại là công cuộc tìm lá dừa khô để dự trữa chất đốt. Hai ngày nay, việc trèo cây đối với Hải dễ dàng hơn một chút. Hắn đừng trên ngọn cây phóng mắt nhìn quanh bốn phía. Hôm nay thảnh thơi hắn đủ bình tĩnh để nhìn thấy ở phía nam có một hòn đảo nữa. Mắt nhìn thấy nhưng không có nghĩa là nó ở gần. Quan trọng hơn đó là hòn đảo nhiệt đới, có núi cao .

Ông trời đang chỉ đường dẫn lối đây sau. Hay chỉ tung trailer cho Hải thêm phần tuyệt vọng. Bơi một quãng mấy cây số làm sao hắn đủ sức, dưới biển sâu cũng tồn tại nguy hiểm, làm không khéo thì đứt gánh giữa đường, ai khóc nỗi đau này.

Dẫu sao có mục tiêu hướng tới, Hải giữ được hi vọng sống tiếp cho bản thân. Muốn tới hòn đảo nhiệt đới, cần chuẩn kỹ càng, mạng người chứ chẳng chơi, vì hiện tại hắn đang ở trần có mặc “giáp thiên thần” đâu.

Phơi da phơi thịt ngoài biển, làn da của hắn đỏ ửng môi khô nứt nẻ thấy rõ. Hải tụt xuống nền cát, đi ra phía biển tập bơi, hôm nay đi sâu hơn ra khúc nước sâu ngang hông, hôm nay chỉ bơi bì bõm chứ không bò được như hôm qua. Mệt thì đứng nghỉ.

Hắn nhìn thấy đàn cá dưới chân nhưng không thể dùng tay bắt được, chỉ dành ngậm ngùi nhặt mấy con hàu, nhím biển đem về bờ, con nhím dám chọc vào chân khiến hắn dừng buổi tập bơi, dạt vào bờ “Phán Quyết” nhím.

Xung quanh nó toàn là gai nhọn, trong tay lại không có đồ để rọc da, xẻ thịt nó. Dùng đá đập nát nó thì hả dạ thật đấy, nhưng lại mất công dọn mấy cây gai Để không bị dẫm phải.

Động vật cũng có linh tính, biết đâu nó lại “ báo oán” trong lúc hắn bất cần, vết thương nhiễm trùng rồi này nọ... Tốt hơn là ném nó xuống biển cho lành, dĩ hoà vi quý mà.

Dĩ nhiên Hải không quên dằn mặt nó, lần sau còn gặp lại nhất định sẽ thiêu sống cả dòng họ.

“trưa nay được ăn hàu, món này khá đắt ờ đất liền, hôm nay lại được dâng lên miệng của hắn. Món này dùng biện pháp “thui” thì không hay lắm, gặp lửa thì nó sẽ thò ra cuối cùng chỉ thấy tro bám đầy, phải đem đi rửa.

Con sò hôm nọ vì khét quá nên Hải vẫn nhớ như in. Ăn đồ nướng dù gì vẫn có chút vị mặn, nhưng con Hàu làm tương tự thì phí quá. Nghe đâu người ta còn ăn sống cơ mà.

Tiếc là ở đây không có Chanh và gia vị, Nhưng rồi Hải nảy sinh ra chủ ý rắc rối hơn, Đó là dùng vỏ con Trai, vỏ sò mài cho sắc rồi cạo một quả dừa để làm thay một cái nồi. Sau đó cho con hàu vào trong nấu chín.

“đúng rồi, đã đến lúc phải thay đổi khẩu vị.”

Trong quá trình chuẩn bị, Hải nhận ra vỏ sò, vỏ con trai khá sắc, tuy nhiên nó hơi giòn song để cắt lá dừa, hay cạo cùi dừa khá hiệu quả, có thể dùng nó thay cho một con dao.

Nghĩ đến đây, Hải thầm nhủ, “vậy là xong lũ cá rồi!”

Sau bữa canh hàu nấu nước dừa, tinh thần Hải trở nên phấn trấn lạ thường, hắn lại tìn mảnh vỏ sò vỏ ốc, đem đi mài nhọn thành đủ hình dạng, sau đó gắn nó vào một cành dừa.

Sau đó tước lá dừa thành từng sợi, bện lại với nhau thành một sợi dây rồi buộc cố định miếng vỏ sò với cành dừa thành một vũ khí tương tự một chiếc lao.

Đến xế chiều thì hắn hùng hổ lao xuống biển săn cá. Kết quả thật thảm hại, lá dừa không đủ chắc chắn vừa roi xuống nước, cành dừa và mảnh sò “chia đôi con đường.”

Tốc độ săn mồi ở dưới nước của Hải chỉ như một tiết mục tấu haì cho mấy con cá mà thôi.

Nước biển lạnh dần, tầm nhìn cũng hạn chế hơn. Ngày thứ ba đã sắp kết thúc rồi. Hải lủi thủi lên bờ, mò cua bắt ốc cho bữa tối. Ở gần bãi đá ngầm rất dễ tìm được mấy thứ đồ ăn dễ kiếm.

Ăn ốc đến hôm thứ ba, không có gia vị mới, thú thực Hải đã hơi ngán rồi. Nhưng không ăn thì lại đói, mà đói lại không ngủ được.

Đêm trên đảo dài lắm, nằm trằn chọc ngắm sao trời, đắp lá dừa khiến con Ciu của hắn ngứa ngáy. Hắn nhớ lại những ngày ở nhà với gia đình, tự nhiên lại thèm ăn cơm quá.