Không tạo ra lửa là một vấn đề rất hệ trọng, nơi này mong có thú dữ tấn công mà không có con nào. Tối nay vừa đói lại bị gió biển lùa thì sống thế nào đây.
Hải nhìn quanh bốn phía. Cuối cùng dùng sức chuyển mấy hòn đá ít ỏi gom về một chỗ. Dùng lá dừa lót đệm làm một cái ổ Trên hoang đảo. Lá dừa vừa cứng vừa sắc, Hải lại không có mảnh vải che thân, lăn lộn một chỗ thấy ngứa ngáy vô cùng.
Thời gian khi ở một mình trôi thật chậm, ánh mặt trời lặn xuống biển nhường chỗ cho bầu trời đêm. Không Gian bao la vô tận lần đầu tiên Hải Trông thấy, cảm xúc đầu tiên là ngỡ ngàng, con người quả thực rất nhỏ bé so với tự nhiên.
Chỗ này không có muỗi đến kiếm ăn, gió biển, tiếng sóng rì rào cùng màn đếm sao trời nhanh chóng đưa Hải vào giấc ngủ đầu tiên.
Khi tỉnh dậy thấy trong mồm đầy cát, Hóa ra đây không phải là mơ, Hải đang lạc giữa đại dương rộng lớn trên một hòn đảo nhỏ toàn cây dừa.
Cả ngày hôm qua chỉ uống nước dừa, nay bụng dạ đang réo lên ầm ĩ. Hải lại dùng dừa đập vào đá, tập thể dục đồng thời cũng là kiếm bữa sáng.
Chỉ uống nước với gặm cùi dừa không thể thoả mãn con đói từ hôm qua. Hải biết mình phải tìm đồ ăn mặn, nơi này nhiều Cá mà không ăn được con nào thì chứng tỏ bản thân kém cỏi rồi.
Nhưng vẫn tìm cách tạo ra lửa như vậy mới “ấm lòng” được. Dùng đá tạo ra lửa không thực sự khả thi ở thời điểm hiện tại. Cách duy nhất là tìm hai cây gỗ cọ cọ với nhau tạo ra ma sát, nhưng chỗ này toàn là dừa.
“không biết có khả thi không nữa. Nhưng kệ, cứ bắt cá trước.”
Sáng sớm đặt chân xuống nước rất lạnh, Hải tạm thời trì hoãn việc lặn xuống nước. Người đã yếu không nên ra gió, hắn lại đòi xuống nước khác nào tự sát.
Thay vào đó, Hải trần chuồng đi dọc bờ biển, nhặt nhạnh bất cứ thứ gì gã thấy hay ho, từ mấy vỏ sò, con ốc gom lại cũng được một nắm. Giờ mà có lửa thì đã được ăn ốc nướng rồi.
Nghĩ mà xót xa.
“ông trời ơi, con biết lỗi rồi, xin người phù hộ cho con hôm nay tạo được ra lửa, Không thì con chết mất.!”
Hải mang ốc với sò về ổ, sau đó đi gom toàn bộ lá dừa khô có trên đảo về một chỗ, dùng tiết kiệm một chút. Dùng đá nghiền lá dừa khô, Hải có một nhúm tạp chất dễ bắt lửa, kế đến là tạo ma sát ở cường độ cao và liên tục may ra tạo được ra lửa.
Gân lá dừa cứng và có bề mặt nhẵn, cọ vào nhau chỉ tạo ra độ bóng mà thôi. Nói vậy chứ Hải cọ cả buổi sáng, mỏi hết cả tay mới rút ra được kết luận, hiện tại hắn không thể tạo ra lửa bằng cách cọ mấy đồ nhẵn nhẵn lại với nhau. Nhưng cọ nhiều và liên tục, bề mặt ma sát quả nhiên nóng hơn bình thường.
Theo như môn vật lý có món định luật bảo toàn năng lượng, Cơ năng mà hắn tạo ra chuyển hoá sang nhiệt năng, nhiệt năng phải đủ lớn thì mới tạo được ra lửa.
Loay hoay từ sáng đến giờ cuối cùng Hải cũng đã giác ngộ được chân lý khi ngủ gật trên trường học. Thầy cô và các bạn cứ nhai đi nhai lại ngấm vào tai khi ta ngủ đó là thông tin rất hữu ích.
“vậy là phải tạo ra cơ năng nhiều hơn, đồng thời giảm hiệu số thất thoát nhiệt năng do gió biển thổi qua.”
Lý thuyết nghe hàn lâm vậy chứ, đại khái là vào chỗ kín khuất gió mới dễ tạo ra lửa hơn. Chứ ngồi banh háng ở bãi biển cọ cọ có mà đến tết.
Hiểu được vấn đề, Hải tìm một thân dừa khô đơ ngổn ngang trên bãi biển về gần ổ. Vun cát lên cao để chắn gió, và bắt đầu “tạo lửa tập 2”
Lần này hắn dùng phần cuống lá dừa, cọ vào thân dừa khô, nhưng trước đó dùng đá rạch rạch trên hai phụ kiện đó, khiến bề mặt của nó xù xì hơn tức là tăng diện tích tiếp xúc, lực ma sát tăng lên, hắn dùng sức nhiều hơn trong mỗi lần kéo tức là Cơ Năng có thể lớn hơn “tập 1”
Chỗ này đã khuất gió, đồ nghề cũng chuẩn bị xong, trước khi vào trận thì phải lấy động lực đã. Hải lại nghĩ đến mấy diễn viên JAV nóng bỏng trên bờ biển, tưởng tượng mấy cô đang cho mình vét máng, còn hắn phải làm nhanh cho mấy nàng “lên”
phì... Phì... Phì...
“Chiến thôi.”
Hải nghiến răng ghì chặt cuống lá dừa cọ lia lịa vào thân dừa. Âm thanh sột sột soạt soạt như máy xẻ gỗ.
vừa kéo gã vừa lẩm nhẩm “ không được dừng, không được dừng, lên đi mấy em...”
“kimôchi!”
“Yamete!”
“Ah ah ah”
Những câu gằn đanh thép đầy nội lực phắt ra tui miệng, Phía dưới, Hải đang sóc lọ với tốc độ bàn thờ, mặt mũi nóng bừng bừng, móng tay bật cả máu vì làm việc quá điên cuồng.
Cuối cùng tại chỗ ma sát đã chuyển dằn sang màu đen, kèm theo một mùi khét thoang thoảng. Hai mắt Hải sáng lên, gã vội dừng động tác cầm lấy bãi lá dừa bị giã nát chộp lên chỗ vừa cọ như điên.
Một làn khói trắng mờ nhạt bóc lên xộc thẳng vào mũi, vừa xúc động vừa bị khói làm cay mắt. Hải lao ra bờ biển ăn mừng theo phong Cách CR7 thật ngầu lòi.
“con mẹ nó, bố mày sống rồi.”
Hải phi như điên về đám khói, thổi phì phì mấy cái. Đến khi lửa cháy thi gã làm mặt tỉnh bơ như thể đây là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Là đàn ông phải nhìn xa trông rộng, cái trò làm lửa Thủ Công này nhân loại đã làm từ thời nguyên thuỷ rồi, một thanh niên Thế kỷ hai mốt, đẹp trai phong độ, ý chí ngút trời như ta không làm được thì vào hang sống là vừa.
Vừa tự nhủ xong, Hải lại cười phá lên, vội quăng mấy con ốc, con sò vào đám lửa rồi chờ lát nữa đánh chén.