Chương 19: Lại Thêm Một Sủng Nữ

Vạn Niên Ngọc Linh Thố đang bị trọng thương bản thể hóa lớn đang trong trạng thái cuồng nộ.

Nhưng tình thế nhắm chừng không qua hết một canh giờ sẽ như đèn cạn dầu.

Vạn Niên Ngọc Linh Thố trong trạng tái cuồng nộ bắt đầu sử dụng công pháp.

“Sơn Hà Nhất Cước” Nó nhảy lên cao ngưng tụ linh khí vào chân trái. Phóng ra một cước bằng linh lực hướng thẳng đến 6 tên linh sư co thủ.

Cược lực này nặng như một ngọn núi ập đến trên người đám người này.

“Tế ra trận pháp” Hạng Kiếm Vũ đứng một bên chỉ đạo vây công.

Sáu tên linh sư cấp 3 cao thủ Hạng gia cũng đứng thành hình bán Nguyệt. Vây Vạn Niên Ngọc Linh Thố

Vào vách núi. Bọn hắn tế ra linh hồn linh thú “Kim Giác Ngưu”. Từng con, từng con Linh thân Kim Giác Ngưu với chiếc sừng vàng óng, thân thể bay ra từ trong cơ thể. Chúng tụ lại với nhau tạo thành một con cự đại Kim Giác Ngưu ngạnh kháng lấy một cước cuồng nộ này.

Ngoài tự nhiên, Kim Giác ngưu này linh thú với sức công phá và lực phòng thủ bá đạo. Chúng được xem như những pháo đài di động không thể cản phá.

Cũng chính nhờ loại linh thú này mà Hạng gia được xếp vào hàng Ngũ đại gia tộc.

Cự đại Kim Giác Ngưu vừa thành. Nó rống lên một tiếng húc bay một cước của Vạn Niên Ngọc Linh Thố.

Vạn Niên Ngọc Linh Thố bị lực phản chấn của một húc này bay thẳng va đập vào tường thổ huyết. Trên người nó lúc này đầy viết thương chi chít.

Vạn Niên Ngọc Linh Thố cũng không nằm im chịu chết. Nó vậy nhận thấy được tên nhân loại mặc áo giáp huyết sắc kia là chủ chốt. Mó muốn dùng con át chủ bài của nó mở một đường máu.

“Vạn Ảnh Vô Vung! Sơn Hà Nhất cước” Nó bắt đầu cước bộ. Biến mất tại chổ chỉ để lại những tàn ảnh, di chuyển cực nhanh tránh né công kích của 6 tên linh sư. Hướng thẳng đến nơi Hạng Kiếm Vũ đứng xuất ra một cước.

“Chỉ là trò trẻ con! Ta từ lâu đã biết ngươi có một chiêu nay! Là ngươi muốn chết sớm hơn a, ta thành toàn cho ngươi!” Hạng Kiếm Vũ cười nham hiểm đáp.

Hắn tế ra một con “Kim Giác Ngưu Vương” thân hình cực kỳ vạm vỡ. Có thể thấy được đây là vương giả của đám Kim Giác Ngưu. Vì Hồn Thú này mà cả gia tộc hắn tân tân khổ khổ mới tìm về và đặt hết hi vọng vào hắn.

Kim Giác Ngưu Vương vừa ra.

“Hóng!” Hạng Kiếm Vũ quát

“Ô ô oooooo!” Nó rống lên một tiếng âm ba vã vỡ đi những tàn ảnh kia. Chỉ để lại một thật thể của Vạn Niên Ngọc Linh Thố.

“Thiên Ngưu Toái Sơn” Hạng Kiếm Vũ xuất chiêu. Kim Giác Ngưu Vương tích tụ năng lượng ở giữa hai sừng. Bắn mạnh một chùm sét màu tím về phía thân thể của Vạn Niên Ngọc Linh Thố.

Chưa kịp xuất ra một cước Sơn Hà Nhất Cước thì đã bị chùm sét màu tím đánh trúng. Khiến thân thể nó bắn ra xa co giật nằm thoi thóp.

Nó lúc này đã không có thể xuất ra bất cứ chiêu thức gì. Tùy thời có thể mất mạng.

“Nhanh lấy giết và thu lấy nguyên đan của nó” Hạng Kiếm Vũ đứng một bên chỉ đạo giết Vạn Niên Ngọc Linh Thố.

Một màn này vừa hay đúng lúc 2 người Trần Phong vừa tới và thấy kịp.

“Phành! Phành! Phành! Phành! Phành! Phành!” Sáu tiếng va đập vang lên.

Sáu tên linh sư bị quất bay ra xa không kịp phản ứng. Trong đó có 4 tên trực tiếp nổ tan xác, 2 tên còn lại thì vừa kịp phản ứng dùng Hồn thú đón đỡ nhặt lại được một nữa cái mạng rách nát.

“Phanh!” một súc tu dây leo tiếp tục đánh tới hướng Hạng Kiếm Vũ. Hạng Kiếm Vũ cũng bị quất văng ra xa. Hộc một ngụm máu.

Lúc này Trần Phong cũng khởi lên Thiết Mộc Hộ giáp che phủ lấy khuôn mặt. Lúc này nhìn hắn như một tên yêu tinh cây hơn là nhân loại.

“Yêu thú ở đâu dám cản đường bổn thiếu gia?” Hạng Kiếm Vũ nghiến răng quát.

Cũng không đợi hắn tiếp tục lên tiếng. Mị Linh trực tiếp quất tới 4-5 cái súc tu dây leo.

Với tu vi linh sư 3 cấp hậu kỳ của Hạng Kiếm Vũ thì hắn hẳn không phải là đối thủ của Mị Linh.

Nhưng nhờ có sự cứng cáp chống đỡ của Kim Giác Ngưu Vương hồ thú cấp bậc. Đến bây giờ hắn cũng giữ được một mạng.

Hạng Kiếm Vũ từ lúc xuất đạo đến nay cũng chưa lâm vào hung hiểm như hôm nay. Hắn nhận thức được nếu tiếp tục dây dưa thì hắn chết không nghi ngờ.

Còn về phần con Vạn Niên Ngọc Linh Thố này hắn cũng không có cơ hội tranh phong với bậc này yêu thú.

Tế ra một tấm “Xúc Địa phù” Lướt đi với tốc độ cực nhanh, mất hút khỏi tầm mắt của bọn người Trần Phong. Tấm xúc địa phù này là lá bùa bảo mệnh của Hạng Kiếm Vũ, hắn chưa lần này phải sử dụng.

Mà 2 tên yêu thú này hắn cũng khắc ghi bóng hình vào trong tâm khảm. Một ngày hắn nhất định sẽ chém giết nó.

Trần Phong cũng không rảnh rỗi, trực tiếp lao tới 2 tên linh sư đang thoi thóp kia. Dùng một quyền đánh nát đầu lâu. Tiếp theo là một cước đá nát lồng ngực tên còn lại.

Rất nhanh chiến trường chỉ còn lại 2 người Trần Phong và Vạn Niên Ngọc Linh Thố.

Vạn Niên Ngọc Linh Thố giương ánh mắt yếu ớt, cầu xin đến 2 người Trần Phong.

“Víu!” Một xúc tu phóng tới đinh lấy mạng của Vạn Niên Ngọc Linh Thố móc ra Nguyên đan.

“Phanh!” một quyền đánh ra từ Trần Phong ngăn lấy xúc tu này.

“Thiếu chủ nếu không giết nó lúc này. Nó có thể tự bạo Nguyên Đan a” Mị Linh khẩn trương nói lên.

Trần Phong sau khi bắt gặp ánh mắt như muốn cầu lấy một đường sinh cơ. Hắn không nỡ giết con Vạn Niên Ngọc Linh Thố này.

“Ngươi hãy lập khế ước nhận chủ! Ta sẽ tha cho ngươi mạng không giết” Trần Phong dùng sự thành khẩn nói ra.

Vạn Niên Ngọc Linh Thố lúc này cũng không đủ sức phản kháng. Nó thường ngày độc lai, độc vãng. Nhưng tình thế hiện tại làm sao có thể bàn điều kiện hoặc tính kế thoát thân.

“Ta nguyện ý!” Vạn Niên Ngọc Linh Thố nói.

“Ta tên Trần Phong, còn đây Mị Linh” Trần Phong giới thiệu.

Vạn Niên Ngọc Linh Thố cũng không nhiều lời trực tiếp phát thệ xây dựng mối liên kết với Trần Phong.

Một sợi dây liên kết loét lên thắt chặt linh hồn Vạn Niên Ngọc Linh Thố với Trần Phong.

Thế biến cũng phát sinh một màn, từ thân thể thô to của con thỏ trước mặt. Năng lượng từ sợi dây liên kết giữa Trần Phong với Vạn Niên Ngọc Linh Thố bắt đầu dẫn dắt, bắt đầu câu thông biến đổi cơ thể.

Một màn giống như khi lập kế ước với Mị Linh cũng đã xảy ra.

Một thiếu nữ với thân hình nõn nà, người dính đầy vết thương đỏ thẩm. Thiếu nữ này trạc tầm 15- 16 tuổi. Khác với sự thành thục của Mị Linh. Vạn Niên Ngọc Linh Thố trước mắt đây là hình tượng một thiếu nữ ngây ngô, trong sáng Cặp mắt tròn xoe đen tuyền. Khi nhìn vào đó mang lại cảm giác muốn được che chở vì sự thuần khiết này. Trên đầu vẫn giữ 2 tai thỏ đặc trưng.

Đôi kiều độn cũng bắt đầu thành hình, nó nhô lên với kích thước vừa một nắm tay ánh lên ánh sang lên tinh khiết, tô điểm bằng 2 nụ hoa dào nhỏ màu hồng phấn.

Cặp chân dài miên man trắng mốt cũng lộ ra, đằng sau là một cặp mông đầy đặn bên trên vẫn nô ra một cái đuôi thỏ.

Với cặp chân này có thể khiên biết bao nhiêu anh hùng ngã gục dưới chân mình.

“Thiếu chủ ta tên là Bạch Linh Nhi” Vạn Niên Ngọc Linh Thố.

Trần Phong lấy ra trong túi một bình ngọc chứa Minh Văn Đan, đưa cho Bạch Linh Nhi nuốt vào