Chương 17: Chạy Trốn Cũng Là Một Loại Bản Lĩnh

Trong sơn động, Trần Phong nằm vác tay lên trán suy tư về khoảng thời gian hắn đến Vạn Linh Giới. Một đường đi tới cũng chỉ là săn giết các loại thú dữ cấp thấp.

Khi gặp đàn sói kia, nếu không phải do vận khí vì đán sói này đã có nhiều con bị thương. Cộng với con sói đen đầu đàn kia khinh thường không để hắn vào mắt. Hắn mới thoát được một mang.

Cũng không nói là hẳn là đã chạy thoát, cũng nhờ vào vận khí mà hắn được viên Linh châu chưa linh hồn con tiểu gà đen kia cứu một mạng. Nếu không hắn đã chết trong hồ hắc thủy.

Cũng lại chính nhờ thanh kiếm gỉ mà hắn mới tránh được một kiếp, cửa ải mà Mị Linh đang ở bên cạnh gây ra.

“Ta có gì để bảo mệnh đây?- Cũng không chắc chắc là nếu chết đi ta sẽ như thế nào” Trần Phong trầm tư nói.

“Ta cần một bản lĩnh thật sự để có thể bảo toàn cái mạng nhỏ này a! Hiện tại ta đã bước vào linh sư cảnh. Có thể tu luyện một số công pháp theo Ngũ Hành thuộc tính.” Trần Phong chợt nãy ra một ý định.

“Mị Linh này không phải cũng có một thân bản lĩnh sao? Ta có thể tìm được công pháp trong truyền thừa ký ức của nàng a”Trần Phong vui vẻ thốt lên.

“Ngược lại nếu đánh không lại thì ta cần phải chạy – Đúng! 76 kế tẩu vi là thượng sách. Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn” Trần Phong lại suy tư một hồi.

“Mị Linh nàng có thể nói cho ta nghe về công pháp truyền thừa của nàng không? Ta muốn tăng lên một phần thực lực cũng như thêm một thủ đoạn bảo mệnh” Trần Phong hướng sang Mị Linh đang đúng nói.

“Dạ! ta là của công tử. Tất cả những gì ta có đều là của công tử, kể cả tính mạng này” sau một đêm xuân mạng nông này. Mị Linh đã triệt để thành người của hắn.

Nêu như Trần Phong có nguyện ý giải trừ khế ước. Thì nàng cũng sẽ một mực theo sau Trần Phong. Nguyện là người của hắn.

“Vậy bản lĩnh của Mị Linh tộc các nàng là gì nói cho ta nghe một chút” Trần Phong hỏi tiếp.

“Bí pháp cua Mị Linh tộc nhân là Hộ Thể Công Pháp. Sở dĩ ta có thể đứng vững đến bây giờ là mượn nhờ thân thể cứng rắn để đối chiến với các yêu thú khác” Mị Linh ân cần giải thích.

Vừa nói xong nàng liền dung nhập ý thức về công pháp Hộ Thể này cho Trần Phong.

“Hộ Thể Công Pháp, bao gồm 4 tầng thuộc hệ mộc thuộc tính công pháp.

- Tầng 1- sơ kỳ: Thiết Mộc giáp: Tu luyện thân thể xuất ra một hộ gáp cứng như thiết mộc

- Tầng 2- Trung Kỳ: Hoàng Kim Mộc Giáp: Luyện hóa và thêm vào tài liệu Hoàng Kim thiết để tạo ra Hoàng Kim mộc giáp.

- Tầng 3 – Đỉnh Cấp: Kim Cương Mộc Giáp: Thiêu đốt và tẩy trừ tạp chất. Chuyển hóa Hoàng Kim mộc thành Kim Cương. Tạo ra một bộ giáp bất khả xâm phạm.

- Tầng cuối: Vô Cấu hộ giáp – Truyền thừa Khiếm khuyết.”

“Muốn tu luyện thành tầng 1, cần có huyết tinh của Mị Linh tộc để đúc kể hộ giáp” Trần Phong chần chừ thấy điều kiện của các tầng. Hắn không muốn láy huyết tinh của nàng để tạo thành hộ giáp cho mình.

“Công tử yên tâm! Đặt tính sinh mạng của Mị Linh tộc ta, có khả năng tái sinh. Một khi thân thể mất đi đều có thể tái tạo lại vô hạn. Đến khi linh khí khô héo thì mới dứt” Mị Linh yêu kiều giải thích. Sợ hắn không biết sự tình kia.

“Ngày ấy, cũng chính vì kiếm gỉ ma quỷ kia mà Mị Linh không thể tái sinh. Đây cũng là một cái duyên nợ sự tình” Mị Linh lại ẩn ý nói hắn có duyên nợ với mình.

“Vậy được! Ta liền tại nơi đây tu luyện hộ giáp. Tăng thêm bản lĩnh hộ thân” Trần Phong hăng đáp.

Thấy tâm ý của mình đã được đón nhận, Mị Linh lập tức rút ra một bình chất lỏng màu xanh lục. Đây là một mình tinh huyết cực kỳ tinh thần của nàng. Nếu không phải ai khác thì có đánh chết nàng, thì nàng cũng không giao ra sinh mệnh huyết dịch của mình ra.

Trần Phong cũng chưa vội tu luyện, mà hỏi Mị Linh một vấn đề hắn đang nghĩ tới. Là tìm giúp hắn công pháp có thể chạy trối chết. Bảo toàn mạng nhỏ này. Đây vẫn là điểm mấu chốt.

“Mị Linh nàng có biết trong có các lai Linh yêu ở đây. Loài nào có bản lĩnh chạy trối chết tốt nhất không?” Trần Phong hỏi.

“A! bản lĩnh chạy a! công tử đây là muốn bỏ chạy” Mị Linh cười khúc khích vì câu hỏi này. Tự cổ chí kim, anh hùng thà chết không chạy. Công tử hắn lại muốn tu luyện bản lĩnh bỏ chạy a.

“So về tốc độ thì tộc Linh xác, có Vạn Ảnh Linh Xà - bản lĩnh có thể phi hành cực nhanh với tốc độ cực nhanh. Nhưng loài này có thâm hiểm, thần bí, tính bầy đàn rất cao. Một khi trêu chọc phải thì rất có khả năng không chết không thôi” Mị Linh nói ra

“Kim bằng cũng là một loại trong đó – có tốc độ không có loài nào sánh bằng. Nhưng kim bằng cũng đứng đầu bảng của thần thú. Đến một cái thuần chủng huyết mạch ta cũng chưa thấy tồn tại qua” Mị Linh nói tiếp.

“Tộc Thiên hồ, cũng có một tuyệt kỹ công pháp. Có thể làm cho thân thể vô hình. Biến ảo thành các hình thể khác nhau. Giúp cho công tử có thể chạy trốn thật hiệu quả. Mặc dù công pháp này không làm tăng lên tốc độ là bao” Mị Linh nhiệt tình nói ra.

“A! Còn có một loại cược kỳ phù hợp. Mới đây ta còn thấy hắn bị đuổi ngang qua khu vực này. Vạn Niên Ngọc Linh Thố. Con này mới chỉ có linh hầu 4 tầng. Thường ngày chỉ thích độc lai, độc vảng rất thích hợp với công tử. Tên của nó là Vạn Niên Ngọc Linh Thố” Mị Linh vừa nói vừa đăm chiêu dò tìm vị trí.

Nàng biết thứ mà công tử cần, là thứ ta phải đạt được.

“Vạn Niên Ngọc Linh Thố ta đã nghe qua ở đâu rồi…” Trần Phong trầm ngâm suy nghĩ.

“Đúng rồi. Chính là nó! Lúc tiến vào bìa rừng chẳng phải hắn đã một đám tu sĩ chạy theo một con thỏ sao?” Trần Phong mừng rỡ nói.

Hắn lập tức chia sẻ thông tin của mình mới gặp Vạn Niên Ngọc Linh Thố này ở phía bìa rừng Trấn Lĩnh Nam.

“Mị Linh giúp ta điều tra thử một phen. Ta nhất quyết phải có được công pháp này” Trần Phong nắm chắc nắm tay nói.

“Dạ! Công tử cứ giao cho ta” nói xong Mị Linh liền phát tán các súc tu dây leo của mình đi khắp nơi. Nơi mà nó đi qua lại gặp các xúc tu của các thanh đằng khác. Cứ thế lan truyền thu thập tất cả các thông tin về Vạn Niên Ngọc Linh Thố này.