Chương 16: Hỏa Thiên Cung – Xuân Cảnh!

Mị Linh đứng bên cạnh quan sát. Chưa kịp hết hóa đá sau một màn cắn nuốt linh khí kia.

Lại nhìn thấy 5 cái lớn nhỏ chu thiên. 4 cái tiểu chu thiên xoay một cái đại chu thiên.

Mị Linh bị dọa cho muốn ngất đi.

“Đây! Đây! Đây! Không lẽ là thần linh giáng thể thế sao” “Làm sao có thể! Làm sao có thể! Làm sao có thể!” nó liên tục lẩm bẩm, run rẩy nói.

“Cũng may ta không phải là địch với thiếu chủ - nếu không… chắc sẽ không có chuyện nếu không sau đó”. Mị Linh tiếp tục thất thần thốt ra.

Xong một màn vừa rồi, Trần Phong cũng không ý thức được hắn lại gây oanh cả Vạn Linh Sâm Lâm.

Trần Phong vẫn đắm chìm trong ý cảnh ngộ đạo. Hắn đang say mê nhìn những tạo tác của các tiểu chu thiên, mà nguyên đan hắn đắp nặn lên. Nó làm cho tâm ý ngộ đạo của hắn phát triển lên một tầng cao mới.

Bổng nhiên “Xoẹt!” Không đợi thân thể của Trần Phong cho phép. Khỏa linh Châu màu vàng kia trực tiếp lao vào tiểu chu thiên hệ hỏa. Dung nhập vào đó.

Nó như muốn chiếm lấy tiểu chu thiên ấy làm của riêng. Không một ai có thể đánh bật nó ra.

Một ngày xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ.

“Đây! Đây! Đây! Là ngươi muốn cưỡng ép dung nhập vào tiểu chu thiên a”

Trần Phong khóc ròng vì không biết nó thuộc loại linh thú gì, hình dạng gì. Vi nếu lỡ như dung nhập một con linh thú ất ơ gà chó nào đó.

Khi gọi linh thú ra chiến đấu lại xuất hiện một con gà. Thì không phải là một màn cười rớt răng hay sao.

Vừa mới dung nhập. Linh thú bắt đầu hóa hình. Một hình ảnh của một con tiểu gà con màu đen cũng xuất hiện trong tiểu chu thiên này.

“Con mẹ nó! Không phải thật muốn trêu tức chết ta sao” Trần Phong tức giận mắng.

“Ngươi vậy mà lại đúng là một tiểu gà con – Chó má! Ông trời! ông được lắm!” hắn chửi tâm thức hắn chửi rủa liên tục.

Ngược lại hắn cũng không biết làm cách nào để trục xuất tiểu gà con này ra khỏi chu thiên. Vì nó đã cưỡng ép dung nhập linh hồn của mình vào tiểu chu thiên. Triệt để dung nhập.

“Con bà nó! Ta thật là xui xẻo với phải cái viên châu này” Trần Phong khóc thầm trong bụng. Hắn cũng không biết đây là một tồn tại khủng bố “Chu Tước Thần Thú” trong truyền thuyết.

“Viên linh châu này có thể đối kháng với nó. Ắt hẳn không phải là phàm vật” Hắn bất chợt hắn nghĩ tới uy ực của thanh kiếm gỉ suy diễn.

Nghĩ đến đây hắn bắt đầu trấn tĩnh lại, cũng không tiếp tục chửi rủa.

“Nhưng mà tiểu gà con màu đen này cũng thật là dọa người mà.” Vừa nghĩ đến khi thi triển linh thể chiến đấu. Gà con này được phóng xuất ra lẽ một màn tấu hài cực mạnh. Hắn cũng không khỏi xấu hổ.

Ngưng tụ nguyên đan và tiểu chu thiên xong. Môt cổ nhiệt lượng cực lớn, dẫn dắt tiến vào một trạng thái mờ ảo khác.

Những ý nghĩ về dục vọng đen tối đang dần dần điều khiển tâm trí hắn. Đây nguyên nhân của hắn cũng không phải là ngoài ý muốn.

Mà là Hắc Sắc Liên Hoa kia sinh trưởng tại phiến thiên địa này, chuyên hấp thu Mị Linh chi khí. Một khi chưa được luyện hóa tẩy đi độc tố này. Con người ta sẽ rơi vào mị cảnh, xuẩn cảnh. Nếu không phát tiết cương khí ra thì khó thoát khỏi độc dược này.

Thứ này Mị Linh cũng biết, nhưng nó chưa kịp nhắc nhở thì tiểu chủ nhân này đã bất chấp luyện hóa.

Cơ thể hắn như nóng rực, mồ hôi bắt đầu tiết ra đầm đìa. Hắn chìm trong mộng cảnh ái dục do Hắc Sắc Liên Hoa độc dược gây ra.

Hắn thảo vô thức nhìn về phía đôi kiều độn cao ngất của Mị Linh, thấy được da thịt bại lộ.

Một vòng eo con kiến mê người, lướt tới bờ mông đầy đặn nõn nà của Mị Linh.

Độc dược càng phát tán mạnh hơn cần chổ phát tiết. Cộng hưởng với sức khỏe sung mãn của Trần Phong, hắn như một con ngựa được lao tới hòng đoạt lấy xuân cảnh.

Mị Linh đứng bên cạnh cũng hiểu được nếu mình không giúp tiểu chủ này. Ắt hẳn tiểu chủ sẽ bị giày vò đến chết. Mà nếu như hắn chết, cô cũng không có kết quả gì là lành.

Trần Phong cởi bỏ y phục, một cơ thể nam nhân hoàn mỹ mặc dù chỉ mới 13 tuổi. Cơ bắp săn chắc sáng bóng, ánh lên một sức mạnh tiềm ẩn trong da thịt.

Hắn một tay với lấy cái eo con kiến kia, một tay bắt đầu vuốt ve mái tóc của Mị Linh.

Đôi mồ thì bắt đầu tìm đến đôi tai của Mị Linh linh mút nhẹ một cái. Lúc này Mị Linh cũng bị dục vọng nỗi lên hòa với hắn tạo dựng cảnh xuân.

“Ưm!” Mị Linh thư sướng rên lên một tiếng.

Vừa xong chiếc tai, đôi môi hắn lại tiến tới khóa chặt đôi môi mọng nước của Mị Linh. Thiếu nữ tuổi xuan xanh cảm thụ được dục lạc, hân hoan. Trái tim nhảy loạn xạ trong lồng ngực.

Mị Linh thư sướng đưa chiếc lưỡi nhỏ lần tìm, móc nối mọi ngõ nghách tong miệng Trần Phong.

Tiếp tới Trần Phong luồng cánh tay trên vào vạt áo. Nắm lấy đôi độn kiều cao ngất kia. Như gã tiều phu chinh phục được ngọn núi lớn.

Hắn dùng lực nhào nặn.

“Um! Ưm! Ưm” những tiếng rên lên sung sướng từng đợt của đôi nam nữ.

Tay kia của hắn cũng không nằm yên. Lần mò đến bờ mông đầy dặn, căng tròn kia.

Tiếng đến là đám cỏ xanh, và khe nước chảy.

Cứ thế cảnh xuân liên miên từng đợt, tiếng nước nhỏ giọt tí tách trong hang động.

Hòa với tiếng đẩy thuyền “ tách tách tách” vang lên từng đợt, từng đợt.

Sáng hôm sau, mở mắt dậy Trần Phong thấy nữ tử nằm bên cạnh mình với thân thể bại lộ.

Hắn không khỏi hồi tưởng lại một màn tối hôm qua. Trong hang động dưới thác nước rơi trắng xóa,

Hắn cảm thán một câu “Tiên cảnh đi kèm với mỹ nhân – tuổi trẻ thật tuyệt”.

Mị Linh cũng bị đánh thức vội vàng mặc vào y phục thẹn thùng đứng bên cạnh hắn cũng không nói câu nào.

*P/s: Chương này tại hạ khuyên các tu sĩ đang còn đơn phương độc mã mà tu hành. Hãy đóng chặt thất khiếu, và tâm thần định để thanh tu. *