Chương 3: Tình yêu đầu của Tsuyoi

Lớp Delta 7 sau khi đã vượt qua bài kiểm tra và leo đến tận tầng bốn của kí túc xá đã rất mệt. Hên là tầng bốn chứ không phải là tầng bảy như ai đó đồn.

Nắng sớm chiếu vào phòng, do ở nơi cao gần nhất nên lớp Delta 7 phải dậy sớm nhất vì ánh sáng mặt trời chiếu vào. Cũng có lợi đấy, nhất là mấy hôm thi không bị dậy muộn, trừ khi bạn kéo rèm và cứ nghĩ vẫn đang buổi tối.

Ngày mới ở trường, Tsuyoi quyết định đi khám phá ngôi trường này vì nghe nói ở đây có nhiều trò vui. Trường được chia làm bốn khu: Khu ngủ, khu học lý thuyết, khu hưởng thụ và khu đứng tập. Trong bản đồ thầy hiệu trưởng đề nghị in như thế. Đúng ra là khu kí túc, khu học lý thuyết, khu ăn uống và khu học thực hành. Sắp xếp theo thứ tự từ cổng trường đến hết.

Khu kí túc được chia làm năm tầng A, B, C, D và E. Theo đó là các số phía sau chữ cái là số phòng, có tổng cộng mười phòng ở mỗi tầng. Các lớp sẽ gắn bó với nhau suốt ba năm học với lớp của mình. Nghe thật tuyệt nhỉ? Khi cả lớp không bị chia cắt. Nhưng leo lên tầng bốn suốt ba năm học thì mệt thật.

Xin giới thiệu phòng bảy, dãy D của lớp Delta 7, khi bạn lên cầu thang đối diện bạn sẽ là một chiếc bàn ngồi uống trà gần đó là một tủ sách nhưng hết 90% là đồ trang trí, có mỗi vài ba cuốn sách của Lulyna, bên phải là phòng nấu ăn và có cả bàn ăn trong đó. Bên phòng kế bên đó là nơi để giặt giũ và phơi đồ. Còn phía bên trái là ba phòng ngủ, phòng gần cửa ra vào nhất là cho tụi con trai, phòng kế bên là phòng ngủ của nữ, mỗi phòng có ba chiếc giường đôi, riêng phòng nữ có hai chiếc và cuối cùng là phòng giáo viên để quản lí học sinh. Tính ra đây là nhà trọ luôn rồi, rộng thật. Nói chung là dư cho chín người sinh sống.

Tsuyoi tỉnh dậy sau tiếng thì thầm tính toán của Victor và Falcon. Ôi, không ngờ lớp ta có người chăm học đến thế, họ đã ôn bài để chuẩn bị trước cả thi. Mà khoan đã, Victor và Falcon thì có gì đó rất sai ở đây. Một đứa ngáo ngơ và một đứa siêu thông minh phối hợp với nhau sẽ có gì vui đây? Tính tò mò trỗi dậy trong Tsuyoi.

"Theo tôi nhớ thì viên gạch ở trường là loại vuông cạnh 20 xăng-ti-mét nên nếu hình cung tròn này vừa đủ thì cũng ta dễ tính rồi." - Victor đang lẩm bẩm và lấy thước đo tấm hình.

Tsuyoi chợt nhớ ra sở thích kì lạ của Falcon, lại còn hình tròn nữa, không ổn rồi.

"Này, hai cậu làm gì vậy?" - Tsuyoi.

"Lập danh sách xếp hạng ngực của các học sinh nữ." - Falcon trả lời mà không hề e ngại.

"Cái gì vậy? Victor cũng giúp sao?" - Tsuyoi bất ngờ.

"Ờ, mê gái là bản chất của mọi thằng đàn ông, đó là tâm hồn là sống thật." - Victor.

"Tôi biết mình nên sống thật nhưng tôi cũng sợ chết lắm." - Tsuyoi thở dài và nhìn mấy tấm hình treo ở chỗ giường của Victor và Falcon, toàn ảnh của các cô gái nóng bỏng.

Đành để hai người bạn ở lại tính toán, Tsuyoi rời ra ngoài để tránh tà khí trong cái phòng này. Hi vọng ra ngoài sẽ tốt hơn bên trong. Nhưng không phải vậy.

Tsuyoi bắt gặp Jessica đang lăn ra ngủ trên chiếc ghế ở phòng khách. Trông cô ấy ngủ ngon lắm, miệng mở ra như đang cười chắc đang có một giấc mơ rất đẹp. Nhưng bỏ đi các suy nghĩ đen tối, Tsuyoi quyết định đi xuống dưới.

Vì không thể vào các phòng học sinh khác nên Tsuyoi chẳng đi lung tung qua đó làm gì lúc này, nhất là khi mọi người vẫn đang nghỉ ngơi.

Bước xuống vườn cây mới chớm nở, những chú bướm và chị ong nâu chăm chỉ làm việc cùng những con người tấp nập. Bên trong ngôi trường có một vài người dân sinh sống, họ mở cửa hàng hoa, quần áo, sách và rất nhiều đồ dùng trong này để học sinh không phải chạy ra ngoài mua mất công làm gì?

Tsuyoi ghé qua một cửa hàng quần áo, chợt anh thấy một dáng người thấp bé quen thuộc. Linh, không nhầm đi đâu được dáng người nhỏ bé nhất trường. Lúc Tsuyoi đi cùng cậu ta họ còn tưởng là hai anh em cơ mà. Cậu ấy có vẻ rất thích thời trang và đang ướm thử vài bộ rồi lại treo lại.

“Chào Linh, cậu đang tìm quần áo à?” - Tsuyoi.

"Chào Tsuyoi, tôi đâng muốn mưa một bộ thật đẹp để mặc trong buổi văn nghệ cuối tuần này.” - Linh.

“Tôi nghĩ bộ này sẽ hợp với cậu hơn.” - Tsuyoi lấy ra một bộ áo dài có hoa văn những bông hoa sen.

“Cảm ơn cậu, đẹp thật đấy. Cậu có vẻ hiểu tính cách của con gái nhỉ?” - Linh.

“Ờm, thật ra mình sống cùng với sáu bà chị nên chuyện này là điều đương nhiên.” - Tsuyoi.

“Sáu bà chị?” - Linh tròn mắt.

“Ừ, nghe có vẻ... sung sướng thật khi luôn được chị yêu thương.” - Tsuyoi.

“Giờ tôi hiểu lý do cậu hiền lành rồi. Làm sao mà hung dữ được khi xung quanh là sáu người chị và một cậu bé.” - Linh đột nhiên nở một nụ cười đáng sợ, có lẽ chất xám trong đầu cô đang dần chuyển sang màu đen.

“Nụ... cười đó là sao vậy, Linh?” - Tsuyoi.

“Không có gì đâu, nhưng tôi cũng khá là hứng thú với những suy nghĩ thế này.” - Sự đen tối đang đi dần xuống ánh mắt của Linh.

“Linh ơi, cậu bị mất ngủ hay sao mà mắt thâm đen thế kia?” - Tsuyoi.

“À không có gì đâu, cảm ơn cậu đã giúp tôi lựa trang phục, giờ tôi phải đi rồi.” - Linh.

“Ồ, tạm biệt nhé.” - Tsuyoi.

Một cô gái bí ẩn với ánh mắt đen tối hơn cả bóng tối. Có lẽ mình nên cảnh giác người này thôi. Tsuyoi suy nghĩ, cậu có vẻ bắt đầu run sợ trước lớp Delta 7, toàn những thành phần nguy hiểm tiềm ẩn.

Tiếp tục hành trình khám phá ngôi trường, đi tiếp qua chiếc cầu là một bức tượng lớn của Lakina, người gắn kết 7 lục địa. Bức tượng cô ấy đang mỉm cười, đôi mắt nhắm lại trong hạnh phúc, tay nâng một bông hoa tre như muốn nói rằng cuộc đời của cô ấy đã ghi lại nhiều chiến công.

Hoa tre, có thể cả đời bạn chưa từng thấy được nó ngoài tự nhiên vì chúng chỉ nở vào cuối đời của cây tre. Chúng rất đẹp, tựa như tinh túy của cả đời bạn làm việc tốt được khắc lên bởi bông hoa ấy. Ở Lakina, nó tượng trưng cho điều quý giá nhất trong cuộc đời bạn. Trước khi chết, ít nhất hãy làm gì đó tốt đẹp như cây tre, tạo ra một vẻ đẹp.

Để ý thì mới thấy, cô bạn Phyora đang đứng cầu nguyện dưới bức tượng ấy. Tsuyoi lại gần cô để bắt chuyện nhằm thêm gắn kết lớp.

"Chào, Phyora.” - Tsuyoi.

“Chào.” - Phyora. Có vẻ cô ấy không được thân thiện cho lắm. Từ khi gặp cô ấy đã tỏ vẻ rất khinh thường mọi người.

“Cậu cũng đến đây để cầu nguyện sao?” - Tsuyoi.

“Phải, tôi đến để mong Lakina sẽ giúp tôi tìm được đối thủ nào đó xứng tầm.” - Tsuyoi.

“Ờm, tôi nghĩ không cần đâu, vì tôi nghĩ Lulyna cũng đủ mạnh mà.” - Tsuyoi.

“Thế cậu nghĩ quỷ với người ai mạnh hơn?” - Phyora.

“À ừm thì quỷ mạnh hơn rõ về thể chất nhưng...”

“Đấy, chính cậu nói nhé.” - Phyora.

“Tớ vẫn chưa nói hết mà.” - Tsuyoi.

“Không quan trọng, vậy là cậu khẳng định rồi.” - Phyora.

Phyora cứng đầu luôn cho bản thân là nhất. Nên lúc này có lẽ nên rời đi là cách tốt nhất để cậu ấy yên. Một ngày nào đó cậu ấy sẽ nhận ra thôi.

Tiếp đến, sau bức tượng là nơi khu học lý thuyết. Ở đây có đầy đủ các phòng học, phòng thí nghiệm cho đến phòng nhạc, vẽ tranh, kịch,... cho các câu lạc bộ và thư viện. Và cả phòng hiệu trưởng, giáo viên và phòng của hội quản lý học sinh. Nghe nói phòng học được lắp máy điều hòa sau vụ hai học sinh bị quạt rơi xuống u đầu. Nhưng dù sao học phí trường cũng theo đó tăng thêm.

Tsuyoi bước vào phòng nhạc, có cảm giác đây là nơi đầu tiên cậu nên đi vào. Vào trong là những tấm hình của sáu người chị của Tsuyoi với xung quanh đầy đủ nhạc cụ, hôm nay có lẽ sẽ chẳng có ai vào đây đâu.

Nhưng Tsuyoi đã sai, một tiếng đàn piano đã phá vỡ không gian yên bình nơi này. Hóa ra là Eldin đang chơi đàn, nó dở tệ khiến không gian yên bình trở thành chiến tranh, sáu tấm hình trên tường như có phép thuật, họ bịt tai lại ngay lập tức.

“Chào Tsuyoi, đến để thưởng thức âm nhạc của tớ sao?” - Eldin.

"À không, chỉ là vô tình qua đây thôi.” - Tsuyoi cố gắng từ chối.

“Vậy thì đã đến đây rồi thì phải thưởng thức âm nhạc chứ.” - Eldin.

“Nhưng có một vấn đề, cậu chơi piano được bao lâu rồi, Eldin” - Tsuyoi.

“Để nhớ xem nào, chừng mười năm rồi.” - Eldin.

“Mười năm?” - Tsuyoi.

“Phải.” - Eldin.

“Thế có ai dạy cậu không?” - Tsuyoi.

“Không, người chơi hệ chiến không cần đọc hướng dẫn.” - Eldin.

Giờ Tsuyoi đã hiểu tại sao tiếng đàn của Eldin lại tệ đến thế. Cậu ta dù đã tập chơi đến mười năm nhưng chẳng thèm quan tâm gì đến cậu ấy có tốt hơn hay không, người chơi hệ chiến mà, quan tâm gì đến hướng dẫn chứ?

Tsuyoi từ chối Eldin một cách khéo léo để rời đi, cậu ta đóng cửa lại để đảm bảo không có người nghe thấy, chứ không họ tưởng ở trường bị ma ám bởi âm nhạc.

Tiếp theo là khu ăn chơi, đúng hơn là căng tin của trường. Ở đây có đầy đủ các món ăn kể cả cà phê học sinh. Một phần của căng tin còn có cây cối và xây dựng như một quán cà phê sân vườn ở Việt Nam, cây cảnh được treo xung quanh, tường được sơn những màu sáng để mọi người vừa thưởng thức vừa để tâm hồn ở lại.

Một cô gái ngồi đọc sách vừa nhâm nhi cốc nước trông rất quen thuộc, Lulyna. Can đảm lên nào, bước lại gần để làm quen với cậu ấy giống như việc mình gạ gẫm các chị thôi. Mọi thứ trong đầu Tsuyoi đảo lộn, không biết đây là tình yêu đầu hay sao?

"Xin lỗi, mình có thể ngồi cùng bạn được không?” - Tsuyoi đỏ mặt.

“Được chứ, cậu cứ tự nhiên đi Tsuyoi.” - Lulyna nói sau khi cô đưa cuốn sách xuống để nhìn xem ai kia.

Mọi tình yêu bắt đầu từ điểm chung. Đấy là sách hướng dẫn về tình yêu mua ở ông bán hàng rong nào đó, đến cả bìa sách còn mất.

“Cho tôi một ly năm màu giống cô ấy.” - Tsuyoi.

“Xin lỗi quý khách, chúng tôi không có "ly năm màu giống cô ấy" mong quý khách đọc kĩ menu.” - bồi bàn.

“Ý cậu ấy là ly "5 Sắc Hoa" ấy, Jessica.” - Lulyna khẽ cười.

“Phải... mà khoan, cái quái gì vậy, cậu làm gì ở đây vậy, Jessica và ai đang ngủ trên ghế sofa?” - Tsuyoi,

“Làm bồi bàn chứ làm gì nữa, cậu không thấy sao? Vậy là chứng tỏ cậu không chỉ mù chữ mà còn mù suy nghĩ.” - Jessica.

“Thôi đi, tôi không nghĩ cậu lại có thể thức dậy nhanh đến thế.” - Tsuyoi.

“Tôi thích dậy lúc nào tôi dậy thôi, xì.” - Jessica le lưỡi trêu Tsuyoi.

“Có lẽ cậu ấy ngủ để tích năng lượng sạc pin và giờ pin đầy là lúc thả ga.” - Lulyna.

Tsuyoi vẫn đang nheo mắt tỏ vẻ như mọi thứ vẫn ổn nhưng thật ra chẳng ổn chút nào. Lớp này thật sự không bình thường.

“Chúc quý khách ngon miệng.” - Jessica, sau đó cô ấy phóng đi như tên lửa. Thật sự công việc này rất hợp với Jessica với Aura tốc độ của cô ấy.

“Cảm ơn.” - Tsuyoi.

“Cậu cũng thích loại đồ uống này sao, Tsuyoi?” - Lulyna hỏi.

“Ờm, thật ra đây là lần đầu và tôi cũng muốn thưởng thức. Trải nghiệm điều mới.” - Tsuyoi.

Lulyna gấp cuốn sách bỏ qua bên phải, sau đó cô đặt hai tay lên bàn, tay phải đặt trên tay trái và nhìn thẳng vào Tsuyoi. Đó là thói quen của Lulyna mỗi khi nói chuyện để tôn trọng người trước mặt.

Lúc này Tsuyoi mới để ý cuốn sách Lulyna đang đọc là về những loài rồng trong truyền thuyết. Có vẻ cô ấy thích lịch sử của lục địa Lakina. Mặc dù chỉ được 2 điểm môn lịch sử nhưng Tsuyoi vẫn cố lục lọi lại một số kiến thức để nói chuyện với Lulyna.

“Cậu cũng thích về loài rồng sao, Lulyna?” - Tsuyoi.

“Ừm, không chỉ loài rồng, tớ rất thích về lịch sử, phép thuật và công nghệ của Lakina.” - Lulyna.

“Tớ cũng rất hứng thú về loài rồng. "Hoặc là không - Tsuyoi nghĩ trong đầu". Cậu thích nhất là loài nào trong 15 loài vậy?” - Tsuyoi.

“Mình thích nhất là Feeling, loài rồng chỉ đứng sau trận đấu và cảm nhận sự đau đớn của những loài rồng ngoài chiến trận. Và khi Feeling cảm nhận được loài rồng nào đó đang có hiện tượng "stress" thì Feeling sẽ đưa tin lên thần Naga và được lệnh hỗ trợ loài rồng cần giúp ngay lập tức. Nhờ thế mà giảm được số lượng binh lính bị bệnh về tinh thần, họ chiến đấu tốt hơn. Đồng thời Feeling cũng phát hiện ra được một kẻ nào đó sắp có ý định phản bội.”

“Ồ, mặc dù hơi vô dụng trong chiến đấu nhưng rồng Feeling rất có lợi trong việc quản lí quân đội.” - Tsuyoi.

“Ừm, vì vô dụng trong chiến đấu nên Feeling không được Aurora sử dụng như thời của Naga nữa.” - Lulyna.

“Cái gì, vậy giờ chẳng lẽ chỉ còn 14 loài rồng thôi sao?” - Tsuyoi bất ngờ.

“Không đâu, Feeling vẫn còn tồn tại chẳng qua "cô ấy" không được trọng dụng thôi.” - Lulyna trả lời nhưng nụ cười trên mặt cô ấy vẫn nở như chẳng sao cả, mọi chuyện sẽ ổn.

Tạm thời chia tay với Lulyna, Tsuyoi tiếp tục hành trình. Tiếp theo là "Khu học đứng", khu rộng nhất, nơi có hội trường rộng lớn để học sinh thưởng thức âm nhạc vầ bên cạnh là chỗ tập đấu mô phỏng, nơi mà lớp Delta 7 đã kiểm tra đầu năm. Bên cạnh đó còn có sân tập bóng đá, bóng chuyền, sân tập võ và cả hồ bơi trong nhà.

Hứng thú nhất là bóng đá, Tsuyoi ghé đến sân bóng để xem điều gì thú vị tiếp theo sẽ xảy ra. Anh thấy Leo đang chuẩn bị cho trận đá. Không ngờ là sau ngày dài mệt mỏi vẫn có người thích đá bóng đến nỗi chạy ra đây chơi.

“Chào Leo.” - Tsuyoi vẫy tay xin chào.

“Chào.” - Leo đáp lại lạnh lùng.

“Này, cậu có nhớ tên tôi không?” - Tsuyoi.

“Cậu tên là Tsuyoi, tôi nhớ mà.” - Leo.

“Phù, cú tưởng cậu quên tôi rồi chứ.” - Tsuyoi.

“Hên xui.” - Leo.

“Hên xui là thế nào?” - Tsuyoi.

“Tên dài thì chẳng nhớ nhưng tên ngắn thì nhớ dễ lắm.” - Leo.

“Giờ tôi hiểu tại sao bố mẹ lại đặt tên của cậu ngắn đến thế.” - Tsuyoi.

“Kệ gia đình tôi chứ, liên quan gì.” - Leo.

Thôi chết, lỡ đụng vào gia đình Leo rồi, cậu ấy mà giận lên thì cả ngôi trường bị san phẳng mất. Nên Tsuyoi khéo rời đi và tạm biệt Leo. Ai cũng sợ gia tộc Marko, họ là những người thay thế quản lý Toran này sau khi Lakina rời xa khỏi thế gian này. Bây giờ họ đã lớn mạnh về độ nổi tiếng và giàu có, đến cả vua của Toran cũng phải tỏ ra kính trọng khi gặp họ.

Tsuyoi tiếp tục đi lòng vòng quanh trường để xem có gì đó vui không? Thì anh gặp một anh chàng kì lạ, anh ta có mái tóc xanh lá và đeo một chiếc khăn quấn quanh trán trông như bác nông dân nào mới ở quê lên.

“Này nhóc, mới đến trường hả?” - Anh chàng tóc xanh.

“Vâng, em mới đến đây.” - Tsuyoi.

“Trông nhóc cũng không tệ nên anh sẽ dạy cho chút một cách kiếm tiền.” - Anh chàng tóc xanh.

“Ồ tuyệt thật, đúng thứ em đang cần.” - Tsuyoi.

“Phải đấy, kiếm chút tiền phụ giúp cho ba má. Anh sẽ chỉ có chú một cách, nào đưa cho anh mười laki (laki là đơn vị tiền tệ chung của lục địa Lakina)” - Anh chàng tóc xanh.

“Vâng, của anh đây.” - Tsuyoi đưa cho anh chàng một đồng mười laki.

Anh chàng tóc xanh tung đồng xu lên rồi chụp lại, rồi nhét vào túi.

“Này, thế là thế nào?” - Tsuyoi.

“Còn thế nào nữa? Tiền của chú biến mất rồi, giờ đi kiếm đi. Đấy gọi là "Kiếm tiền" đấy.” - Anh chàng tóc xanh.

Não của Tsuyoi suy nghĩ một hồi mới thông được ra, hóa ra kiếm tiền anh ta nói là chơi trốn tìm cùng tiền. Thôi thì khỏi nói cũng biết tiền ở đâu rồi. Tsuyoi chỉ biết tiếc nuối.

“Huhu, đồng 10 laki của tôi.”

Bây giờ đã chiều muộn, khám phá ngôi trường đã xong và gần như đã thuộc hết bản đồ ở đây. Tsuyoi bắt đầu đi về hướng cổng kí túc xá, mặt trời lặn xuống bên trái của cậu ấy, ánh sáng nhạt dần cùng tiếng cười đùa của các học sinh. Thật buồn chán khi phải đi về một mình thế này, Tsuyoi bước nhanh để không phải quanh quẩn với nỗi buồn này.

“Tsuyoi!” - Một cô gái gọi Tsuyoi lại và nụ cười trên mặt cô ấy phá tan nỗi buồn này.

Lulyna vẫy tay gọi Tsuyoi chờ đợi, cô ấy cũng đang rất chán và muốn đi về cùng ai đó cho vui. Làn gió thổi qua khẽ tóc để lộ hai bím tóc nhỏ xinh của cô ấy bay trong gió. Cuốn sách trên tay cô ấy đã thay đổi, cô ấy đã đọc xong cuốn sách về rồng rồi sao? Cô bé nhanh nhảu chạy xuống bên cạnh Tsuyoi. Anh ấy bắt đầu đi chậm hơn để cảm giác này được lâu hơn.

“Cậu lại đổi cuốn sách nữa à, Lulyna?” - Tsuyoi hỏi khi nhìn vào cuốn sách của Lulyna.

“Ừm, mình đọc xong về loài rồng rồi. Mình muốn nghiên cứu về các loại Mira.” - Lulyna vẫn mỉm cười, trông cô ấy rất hạnh phúc có khi cô ấy chưa bao giờ trải qua đau khổ. Một cô gái như vậy liệu có thể trưởng thành?

“Tôi muốn hỏi một điều, làm sao mà cậu luôn vui vẻ được thế, dù cả khi biết Phyora luôn ghét cậu, cậu vẫn luôn mỉm cười với cậu ấy?” - Tsuyoi.

“Sao cậu nghĩ Phyora ghét tớ nhưng thực chất cậu ấy chỉ ghen tị thôi. Đó là hai định nghĩa khác nhau đấy nhé.” - Lulyna.

“Ừm, cũng đại loại thế, tớ không biết tại sao cậu luôn cười như thế?” - Tsuyoi.

“Đó là vì tớ đã không còn nước mắt để khóc. Vì thế tớ đã luôn cười.” - Lulyna vẫn mỉm cười mặc dù giọng cậu đã đã trầm đi và trông rất buồn. Vậy điều gì đã khiến cho cô ấy buồn được vậy?

“Tôi nghĩ không nên nhắc đến chuyện buồn nữa, nhìn một cô gái khóc tôi không chịu nổi đâu.” - Tsuyoi.

“Phải đấy, hãy vui lên đi. Vì ba chúng ta sẽ còn đồng hành trong những năm tới mà.” - Lulyna.

“Ba chúng ta?” - Tsuyoi đang đổ mồ hôi, cậu ấy thật sự chẳng hiểu lẽ nào có ai đó đang theo dõi?

Bỗng từ bụi cây gần đó, Linh rời khỏi bụi cây và cười:

“Há há, bắt quả tang hai người. Lớp có chuyện vui rồi.”

Quả nhiên như Linh nói, trước giờ đi ngủ, đám con trai ngồi bên cạnh chế giễu, chỉ có Leo nằm trên người chùm kín chăn vì quá ồn ào.

“Này anh bạn à bỏ đi, làm gì mà xứng với cô ấy chứ, cô ấy có sức mạnh Azura đấy, há há.” - Eldin.

“Tôi không nghĩ hai người lại cặp với nhau, thôi thì có gì anh em giúp cho, nhưng không được đừng có trách bọn tôi nhé. He he.” - Falcon.

“Bạn tôi ơi, bạn đang phê thuốc à? Chú hề sao xứng đôi với công chúa được?” - Victor.

“Tôi không nghĩ mọi người lại cười đùa tôi đến thế. Mười năm năm qua tôi chưa rung động trước một ai.” - Tsuyoi giải thích. Nhưng vấn đề mười năm năm cậu ta chưa rung động trước ai thì chắc do các chị của cậu ấy chăm sóc kĩ quá.

“Há há, đừng có sạo.” - Falcon cười há hốc mồm.

“Ôi bạn ơi, chú hề văn vở của tôi ơi.” - Victor.

“Học không lo học, toàn lo tán gái.” - Eldin.

Nhưng bữa tiệc chưa được bao lâu thì cánh cửa phòng của đám con trai đột nhiên mở ra. Phyora với đôi mắt cháy rực cùng ngọn lửa màu đỏ như Địa Ngục khi nổi giận. Nhà sắp cháy đến nơi mất.

“Các ngươi nên biết trời đã tối và nên đi ngủ đi. Không ta sẽ cho mọi thứ trở về cát bụi.” - Phyora gào thét như muốn lôi cả đám xuống Địa Ngục.

Cả bọn chỉ biết ôm nhau mà run, Phyora quá đáng sợ với những gì họ biết. Cô ấy chắc sẽ tiêu diệt moi thứ quá. Phyora đóng rầm cửa lại, cả căn phòng rung chuyển theo. Leo từ từ kéo chăn xuống.

“Cuối cùng cũng yên lặng.” - Leo.

Nhưng đối lập với suy nghĩ mọi người, cô Elena bên phòng không ngủ được vì đang hóng một điều gì đó xảy ra.

“Sao im rồi nhỉ? Vậy là kết thúc rồi sao? Thôi đi ngủ, hóng mấy chuyện cãi nhau thế này đau phổi.”

Lăn trên chiếc giường ấm áp, cuộn người vào chăn rồi lại đẩy ra. Elena cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng cô lại trằn trọc mãi:

"Hừm, nghĩ lại thì không biết bọn nhóc có biết được sự kiện lớn sắp diễn ra không? Từ khi sức mạnh Mira bị chia làm bảy mảnh tại tòa tháp Nanh Rồng, mọi người cố gắng vào trong để lấy sức mạnh nhưng ai đi ra cũng chỉ đạt hạng cao nhất là hạng 4. Tôi không ngờ một người có Aura yếu đến nỗi bị mọi người chê cười lại có thể đạt được Mira hạng 5 đấy. Xem ngươi đã làm gì kìa, Feeling."


@For-true-ending

30/07/2021