Trương Phạm Trần cũng không trực tiếp nhận lấy mà là để trong kho đồ hệ thống, đợi khi về Thất Thương Học Viên mới lấy ra xem sao.
Lúc này phải chờ đợi con thuyền đi tới Bến Cảng, chung quanh lại có nhiều người như vậy, Trương Phạm Trần cũng không dám làm bậy, sợ ra hiện tượng lớn liền khó mà giải thích.
Hai mắt hắn hơi hé lại từ từ chợp mắt đợi thời gian trôi qua.
Đám người Giang Trần thấy Trương Phạm Trần chợp mắt cũng không nói gì, ai nấy làm việc nấy, không bận tâm đến hắn.
...
Không biết qua bao lâu, Trương Phạm Trần từ từ mở mắt ra.
Trước mắt là Bến Cảng, bất quá so với trước nơi này ẩm ướt với tàn tạ hơn nhiều.
Trương Phạm Trần có thể thấy được căn nhà gỗ mọi khi lúc này cũng đã sập, người bị thương ngồi đầy đường.
Đương nhiên còn có xác chết...
Không ngừng có con thuyền cập bến, người ở bên trong cũng không tốt được bao nhiêu, rất nhiều người có vết cháy đen, đôi khi mang theo cả thi thể bên người.
Bọn họ có người gào khóc, có người trầm mặc không nói gì...
Trương Phạm Trần lặng im không nói gì, đây chỉ là một cảnh nhỏ mà thôi, trong tâm lý có chút khó chịu nhưng hắn cũng nói không nên lời, bởi vì bên trong hắn chả quen ai cả.
Loài người có một loại cảm thông vô hình, nhất là đối với người đã khuất.
Trương Phạm Trần chỉ có thể để trong lòng một phần kính trọng cùng đồng cảm, dù sao hắn cũng là người? Đúng không?
Lắc lắc đầu, Trương Phạm Trần lúc này đột nhiên cảm thấy Tu Sĩ cũng không khác với phàm nhân là mấy.
Sinh tử cũng chả thể tự mình khống chế, chỉ là một cái so sánh mạnh mẽ kiến hôi mà thôi.
Nhìn lại chính mình, Trương Phạm Trần trong lòng xuất hiện một cỗ tham vọng! Hắn muốn mạnh lên!!
Phía trước có Mục Tẩn Minh bảo vệ nuôi nấng, Trương Phạm Trần so với nhiều người khởi điểm cao hơn một chút, con đường lúc đầu đi dễ dàng hơn nhưng cũng đồng thời làm cho hắn đối với cường giả không quá xem trọng.
Nhưng xem tràng cảnh trước mặt, Trương Phạm Trần đã nghĩ lại...
“Bản thân ta xem cuộc đời là một trò chơi nhưng không biết trò chơi thực ra là chính ta!” Trương Phạm Trần từ từ lắc đầu, ánh mắt như phát ra vô số hào quang.
Giang Trần ở bên cạnh xem hắn nãy giờ có chút dị dạng thì vỗ vỗ vai an ủi: “Không nên đa sầu đa cảm! Sống chết có số!”
Trương Phạm Trần bừng tỉnh lại, cười xấu hổ với Giang Trần một cái, bản thân rời thuyền đi lên Bến Cảng.
Theo sau người ở đây nhanh chóng có người đi lại, sắc mặt nghiêm túc kiểm tra xem hắn có hay không bị thương.
Trương Phạm Trần phía trước chiến đấu đích thực là có không ít vết thương, bất quá đều không có nguy hiểm nghiêm trọng gì, những người này cũng liền để lại vài câu nhắc nhở sau đó liền cho hắn rời đi.
Trương Phạm Trần cũng không ở lại, bản thân lên đường về Thất Thương Học Viện.
Trên đường mọi khi náo nhiệt xe cộ không thấy đâu, khắp nơi không phải là cháy đen xác chết chính là Điện Châu Ngư thi thể.
Người dân sớm đã tản đi vào nơi an toàn, trên đường vắng lặng lạ thường.
Trương Phạm Trần trên đường cũng thấy không ít người quen, bất quá bây giờ cũng liền âm dương cách biệt.
Đột nhiên hắn dừng lại, nhìn về một hướng.
Một căn nhà đổ sập, trông cũng không bắt mắt lắm, bất quá Trương Phạm Trần nhìn nó một cách đầy hối tiếc.
Không sai, chính là căn nhà lúc trước mà hắn ở.
Kể từ khi đi vào Thất Thương Học Viện, Trương Phạm Trần cũng rất ít khi trở về đây.
Tỷ tỷ thì đi nơi nào đó để tiếp tục tu luyện, lão cha thì chán không có việc gì lấy thuyền ra khơi.
Bản thân ngôi nhà nhiều năm không ai chăm lo, lúc này đã đổ sập thành tàn tích.
Việc đời không nghĩ tới...
Trương Phạm Trần lắc lắc đầu định rời đi, nhưng bỗng dưng trong Thú Cầu Dạ Yểm bỗng dưng lao ra.
Dạ Yểm trong trạng thái này rất nhỏ bé, cũng không có sức lực gì.
Nó lại điên cuồng đào bới thứ gì ở trong tàn tích làm cho Trương Phạm Trần chú ý.
Hắn bế lên Dạ Yểm, khó hiểu hỏi: “Ngươi làm sao thế a?”
“Sa sa sa!” Dạ Yểm kêu lên liên tục, vây cá chỉ về phía nó vừa nãy đào bới.
Trương Phạm Trần nhíu mày, tuy vẫn có chút không hiểu lời nói của Dạ Yểm nhưng cả hai liên kết làm cho hắn biết Dạ Yểm muốn đào một thứ gì ở trong tàn tích ra.
Tuy có nghi hoặc nhưng Trương Phạm Trần cũng không hỏi nhiều, dù sao có hỏi thì cũng không moi ra được tin tức gì...
Trong tay Linh Lực chấn động, Trương Phạm Trần đánh mạnh vào đống phế tích.
Phế tích nhanh chóng bị đánh cho thành mảnh vụn nhỏ, phía dưới lớp bụi như có cái gì đó màu vàng lấp la lấp lánh...
Dạ Yểm thấy vậy thì hai mắt sáng lên, không nói một lời trực tiếp lao lên nuốt thẳng thứ đó vào bụng.
Tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng Trương Phạm Trần kịp thời phản ứng nhanh chóng ngăn lại Dạ Yểm.
Trong tay tiểu cá mập điên cuồng vùng vẫy, trong mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vật kia.
Trương Phạm Trần nhíu mày, nhẹ nhàng trấn an: “Bình tĩnh! Để ta xem cái rồi ăn sau!”
Dạ Yểm từ từ bình tĩnh lại, vô cùng nhân tính hóa gật gật đầu.
Trương Phạm Trần bỏ ra Dạ Yểm, trong lòng tò mò vô cùng, rốt cuộc là thứ gì làm cho Dạ Yểm bị hấp dẫn đến như vậy!
Từ từ phủi đi lớp bụi đá dính ở trên, trước mặt Trương Phạm Trần là một viên cầu màu vàng tầm bàn tay...
[Hải Vương Tinh: Kết tinh của một vị Hải Vương trước khi chết, bên trong có một nguồn năng lượng kỳ dị mà khi luyện hóa có thể từ từ nâng lên tư chất! Đồng thời Tu Vi cũng sẽ tăng lên! Cảnh báo: Vật phẩm bên trong có rất nhiều tạp chất, kiến nghị không nên trực tiếp thôn phệ!]
“Keng! Phát hiện đồ vật có thể Bạo Kích Cải Tiến! Có hay không cải tiến?”
“Có!”
“Keng! Bạo Kích x21 lần! Thu được Hải Vương Dịch x2!”
[Hải Vương Dịch: Sản phẩm được tạo ra từ nhiều loại Linh Dược cùng với Hải Vương Tinh! So với trực tiếp thôn phệ tốt hơn nhiều! 1 con Quái Ngư cả đời chỉ có thể uống 1 lần! Cấm chỉ định cho loài người!]
Trong tay viên cầu màu vàng biến mất, đổi lại là hai lọ thuốc màu hoàng kim.
Thanh hương tràn ngập, Trương Phạm Trần ngửi đều có chút thèm ăn...
Dạ Yểm ở bên cạnh thì đã chảy nước dãi từ lâu rồi, chỉ là không có lệnh của Trương Phạm Trần không dám làm bậy mà thôi...
Trương Phạm Trần nhìn thấy vậy thì mỉm cười, đem lọ thuốc lại cho Dạ Yểm: “Tốt! Uống đi!”
“Sa sa!” Dạ Yểm trực tiếp hành động, nhai luôn lọ thuốc...
Trương Phạm Trần xem đến khóe mắt run run, không có tí mỹ quan nào a!
Trong khi hắn còn đang suy nghĩ thất thần thì Dạ Yểm thân thể từ từ phát sáng, chung quanh như có vô số lôi điện nổi lên.
Trương Phạm Trần nhịn cả người đều là dị tượng Dạ Yểm, không nói một lời dùng Thú Cầu thu lại vào trong.
Bản thân thì tỏa vẻ như không biết gì, thu lại cái Hải Vương Dịch vào Nhẫn Trữ Vật, hít sáo rời đi...
Không lâu sau, Trương Phạm Trần liền đi tới Thất Thương Học Viện.
Nhìn trước mặt cửa học viện con quái vật khổng lồ, Trương Phạm Trần không biết nên nói sao cho phải.
Bộ dáng con quái vật này giống 9 phần với Điện Châu Ngư! Nghĩ cũng không cần nghĩ chắc chắn là cái kia Hải Vương!
Hải Vương thi thể tràn đầy vết thương, có rất nhiều chỗ có lỗ hổng bên trên, nhất là phần đầu! Trực tiếp tan tành nhìn không rõ bộ dáng!
Máu thịt be bét, mùi máu tươi khắp nơi, Trương Phạm Trần là không hiểu tại sao Hải Vương thi thể lại được đưa tới đây!
Bất quá mọi người bộ dáng cũng không quan tâm đến cái này Hải Vương thi thể, ai nấy đều đi khắp nơi lần mò không biết kiếm thứ gì...
Kéo lại một người, Trương Phạm Trần dò hỏi: “Này đồng học? Các ngươi đang tìm thứ gì a?”
“Ngươi không biết? Cái này Hải Vương bị đánh bại lúc sau Hải Vương Tinh bị đánh bay! Bọn ta đây là đang tìm bảo!”
Trương Phạm Trần: Thật trùng hợp, bảo vật đang ở trong túi ta đây!