Trương Phạm Trần đi tới Bến Cảng, tìm ra Phi Thuyền liền không nói nhiều đi lên đó.
Phi Thuyền bay nhanh trên không, do Phi Thuyền hướng đi là có thiết lập sẵn nên Trương Phạm Trần cũng không quá để ý mà đả tọa tu luyện.
Không lâu sau, một tiếng rơi mạnh vang lên.
Nước bắn lên tung tóe, Trương Phạm Trần biết bản thân đã tới nơi liền rời khỏi trạng thái tu luyện, hai mắt mở bừng ra quan sát chung quanh.
Biển xanh một màu, bốn bề là đại hải!
Cảnh tượng quá quen thuộc, chỉ là Trương Phạm Trần biết khu vực mình đang ở khác với mọi khi, là ranh giới giữa Hắc Thiết Ngư Trường cùng Thanh Đồng Ngư Trường!
Ở đây Quái Ngư so sánh mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, đôi khi lại có hai ba con Thanh Đồng Quái Ngư lượn lờ.
Cẩn thận thì vẫn nên cẩn thận, Trương Phạm Trần cầm lên Thú Cầu phóng xuất Dạ Yểm.
Hắn muốn xem Dạ Yểm khi chạm nước sẽ có thay đổi ra sao...
Dạ Yểm được phóng xuất, hai mắt mê man nhìn chung quanh, sau đó thân thể nó từ từ dị biến.
Cả người từ từ to ra, vốn dĩ chỉ có tầm chưa được tới cánh tay tiểu cá mập biến dài hơn 1m5! Làn da đen nhánh xuất hiện những lân giáp màu đỏ đen, răng nanh trở nên to bự hơn, các vây cá sắc nhọn như đao kiếm, Dạ Yểm lúc này nhìn vào vô cùng dữ tợn, người đầy vũ trang!
Trương Phạm Trần sờ sờ cằm, tính ra Dạ Yểm chỉ mới sinh ra mà đã to thế này, không biết lớn lên liền thành ra thế nào...
Dạ Yểm thân thể biến đổi quá đột ngột, lạnh lùng mắt cá mập hiện lên nét hoảng loạn, bắt đầu điên cuồng vùng vẫy...
Nước biển theo Dạ Yểm không ngừng vùng vẫy hiện ra rợn sóng, Trương Phạm Trần phải bám chặt thanh thuyền để tránh rớt xuống nước.
Hắn thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng trấn an: “Dạ Yểm! Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Sau đó còn không quên lấy ra một ít Cam Quang Quả ném cho Dạ Yểm ăn.
Sau một lúc thì Dạ Yểm mới bình tĩnh lại, trên mặt biển lú ra đầu cá mập nhìn chằm chằm Trương Phạm Trần.
Nếu như là người thường nhất định sẽ bị dọa sợ! Trương Phạm Trần xoa xoa đầu của nó nói: “Tốt! Không hoảng loạn! Ngươi là cái đầu cá mập chẳng lẽ còn sợ chính mình? Người ta gọi các ngươi là Hung Thần Biển Sâu chẳng lẽ còn hung đến mức dọa sợ bản thân?”
Dạ Yểm hai mắt xấu hổ kêu: “Sa sa!”
“Rất thông minh! Sau này không được hoảng loạn! Chưa đánh mà đã hoảng đến sợ chạy thì làm sao xứng với cái tên Địa Ngục Ma Sa!”
“Sa sa!!” Hai mắt thắp lên chiến đấu ngọn lửa, Dạ Yểm hoàn toàn bị độc canh gà cho tẩy não.
“Trẻ ngoan dễ dạy!” Trương Phạm Trần mỉm cười nói.
“Được rồi, không đùa ngươi nữa! Chỉ được bơi quanh thuyền không được bơi ra xa! Một hồi nữa ta sẽ câu lên một số đối thủ cho ngươi tập luyện!”
“Sa sa!” Dạ Yểm gật đầu sau đó lặn xuống nước.
Trương Phạm Trần ánh mắt hơi tò mò, hắn thật ra rất muốn xuống dưới đó xem có gì...
Nhưng nghĩ tới Đại Hải nguy hiểm, Trương Phạm Trần liền đánh mất ý tưởng đó.
Ít nhất phải có Bơi Thuật hắn mới dám xuống dưới đó! Ngay cả chạy cũng làm không được, đi xuống đơn giản là làm mồi cho cá!
Lấy ra cây kia Hoàng Kim cấp Cần Câu, Trương Phạm Trần gắn một con Lục Mao Trùng vào móc câu.
Vừa định ném ra thì từ trên trời rơi xuống một chiếc Phi Chu ngay hướng chiếc thuyền của hắn! Trương Phạm Trần đồng tử hơi co lại, nhanh chóng sử dụng động cơ né đi Phi Chu!
“Bành!!” Phi Chu rơi xuống nước, Trương Phạm Trần cũng nhìn thấy người trên thuyền.
Đối phương có 3 người, 1 thanh niên, 2 trung niên nhân!
Cái kia thanh niên nhìn vào ăn mặc quý phái, xem ra cũng có chút bối cảnh.
Còn lại hai người thì nhìn vào chính là thuộc hạ của hắn, không đáng nhìn...
Biết kẻ đến không thiện, Trương Phạm Trần cũng không làm cái gì vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn gì?”
Thanh niên kia mỉm cười: “Đương nhiên là cướp! Bất quá mỹ nữ! Nếu muốn ngươi có thể cùng bản thiếu ngủ một đêm! Ta nhất định sẽ không làm phiền ngươi~”
Lời nói đê tiện làm Trương Phạm Trần nhíu mày chán ghét, Dạ Yểm đồng thời cũng từ mặt nước lú đầu lên, như cảm nhận Trương Phạm Trần chán ghét cảm xúc, hai mắt cá mập lúc này tràn đầy sát khí, hung tàn nhìn 3 người!
“Đi? Lại còn là Ngự Thú Sư nữa a!” Tiêu Lang mỉm cười nói.
“Mỹ nữ? Muốn hay không gia nhập ta Sát Lang Bang a? Bọn ta nhất định sẽ ưu đãi cho ngươi~” Tiêu Lang tràn đầy dâm tiện nói, còn không quên liếm liếm môi kinh tởm Trương Phạm Trần.
Sát Lang Bang! Một trong những thế lực bản địa của Mộng Trai Đảo!
Mộng Trai Đảo tổng cộng có 3 thế lực tạo thế chân vạc! Phân biệt là Sát Lang Bang, Mộc Gai Bang, Cốt Thủy Bang!
Đương nhiên! Đây là không có Thất Thương Học Viện bên trong! Dù sao thì mấy cái cỏ bang phái chi tranh, giống như Thất Thương Học Viện thế lực được Thiên Hương Quốc thừa nhận là không thể nào hạ thấp mà thàm gia...
Sát Lang Bang Bang Chủ gọi Tiêu Sát, thực lực tầm Trúc Cơ Cảnh! Hắn đồng thời cũng là Ngự Thú Sư, bất quá chỉ có Thanh Đồng Cấp!
Trương Phạm Trần nghe vậy thì cười lạnh: “Một cái cỏ bang phái chỉ biết suốt ngày trộm cướp! Không phải Thất Thương Học Viện làm biếng quản các ngươi thì các ngươi sớm đã bị diệt từ lâu rồi!”
“Ngươi!!” Tiêu Lang âm trầm nhìn Trương Phạm Trần.
Một lúc sâu thì cười lạnh nói: “Hừ hừ! Ngươi xem ra chỉ mới Luyện Khí Kỳ đi? Ngươi lấy đâu ra gan mà xem thường Sát Lang Bang bọn ta? Phải biết phụ thân ta là Trúc Cơ Cảnh!”
“Đơn giản thôi! Ta là Thất Thương Học Viện học viện!” Trương Phạm Trần nhún vai nói.
Tiêu Lang biến sắc, ánh mắt biến đổi liên tục, nghe đến Thất Thương Học Viện thì hắn đã có rút lui ý định.
Sau lưng hắn mập mạp trung niên nhân thì thầm nói: “Thiếu gia, ngài không cần để ý cái kia nữ nhân lai lịch! Chúng ta đang ở Ngư Trường, cho dù có giết thì cũng không ai biết!”
Tiêu Lang ánh mắt chập chờn, sau đó gật gật đầu.
Trương Phạm Trần ở xa nhíu mày, xem ra cái lũ ngu này vẫn chưa từ bỏ ý định...
Nghĩ tới bản thân chỉ đi ra ngoài câu cá cũng gặp phải phiền phức, Trương Phạm Trần lại thấy da đầu tê dại...
Tiêu Lang ném ra Thú Cầu: “Hổ Lang Ngư!”
Trước mặt biển xuất hiện một con Quái Ngư, đầu dài dài như sói, trên người lại có hổ văn, thân thể dài như cá sấu nhưng lại không có lân giáp! Ở phía trên lưng có một số xương cá thẳng đứng dài nhọn!
Có thể nói là bộ dáng vô cùng quái dị! Con này Hổ Lang Ngư tầm hơn 2m!
Nhìn vào Dạ Yểm có vẻ nhỏ yếu hơn hẳn.
“May mắn, là Hắc Thiết cấp.” Trương Phạm Trần nói thầm, sau đó mỉm cười: “Liền dùng ngươi làm đá mài dao cho Dạ Yểm của ta đi!”
“Hừ! Tiểu mỹ nhân, ngươi phải biết phát ra cuồng ngôn phải xem ở thực lực sao?” Tiêu Lang cười mị mị nói.
“Hổ Lang Ngư! Thủy Trảm!”
“Dạ Yểm! Chúng ta cũng Thủy Trảm!”
“Sa sa!” “Gào!!”
Hai bên vây cá xuất hiện lam quang, Dạ Yểm phân biệt chém ra hai đường!
Hổ Lang Ngư cũng giống như vậy!
Thủy Trảm bay nhanh trong làn nước, khi cả hai bắt đầu đối chọi với nhau thì chiêu thức của Dạ Yểm lại bay sang nơi khác!
Trương Phạm Trần nhíu mày, vẫn là chưa quen thuộc a!
“Dạ Yểm! Dùng ra Lao Nhanh né đi!”
Dạ Yểm kịp thời phản ứng, cả người phát ra bạch quang, thần tốc né đi đối phương Thủy Trảm!
Tiêu Lang cười ha hả: “Hahaha! Tiểu mỹ nữ! Ngươi và Hải Sủng xem ra là tay mơ! Định ở đây tập luyện sao?! Chậc chậc, đáng tiếc gặp phải ta!”
Trương Phạm Trần nhíu mày không trả lời hắn.
Dạ Yểm tinh thần lúc này có chút uể oải, lần đầu tiên chiến đấu mà bản thân ngay cả chiêu thức cũng khống chế không xong...
Nhìn vây cá, Dạ Yểm chỉ có sa sa xấu hổ kêu lên...
Trương Phạm Trần nhìn tinh thần chiến đấu uể oải Dạ Yểm thì nghiêm túc nói: “Tập trung lại! Không cần tự mình xấu hổ! Chỉ khi có kết quả rồi hả nản! Bây giờ đang chiến đấu đừng phân tâm!”
Dạ Yểm nghe những lời này thì gật đầu lia lịa, ánh mắt trở lại hung tàn nhìn Hổ Lang Ngư.
Tiêu Lang cười lạnh: “Hắc hắc! Còn nói đạo lý cơ! Ta sẽ cho ngươi biết chữ thua viết như thế nào!”
Hổ Lang Ngư cũng tràn đầy khinh thường nhìn Dạ Yểm.
Dạ Yểm nhận lấy khiêu khích, trong máu Địa Ngục Ma Sa huyết mạch như sôi trào! Mắt cá mập từ từ biến đỏ...
“Đến lúc nghiêm túc rồi! Sử dụng Đe Dọa!”
Dạ Yểm phát ra những tiếng trầm thấp gào rừ thanh âm, ánh mắt lạnh lùng tàn bạo nhìn Hổ Lang Ngư.
Hổ Lang Ngư ánh mắt xuất hiện sợ hãi thần sắc, cả người từ từ cứng lại...
“Sử dụng Lao Nhanh sau đó Cắn Xé!” Trương Phạm Trần ra lệnh!
Dạ Yểm bạch quang đại phóng, trong chớp nhoáng liền tới trước mặt Hổ Lang Ngư, miệng cá mập mở to thị huyết định cắn lấy bụng của Hổ Lang Ngư!
Thân thể Hổ Lang Ngư tuy dài nhưng bề ngang không rộng rãi mấy, nếu như bị cắn chỉ sợ làm chia ra làm hai khúc...
Tiêu Lang cũng có thể thấy vậy, trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh, tại sao con cá mập kia lại nhanh như vậy! Ánh mắt hắn ra hiệu cho hai người đằng sau.
Hai cái trung niên nhân mập ốm hiểu ý, ném ra bản thân Thú Cầu: “Lân Giáp Ngư! Dùng ra Đầu Hỏa Tiễn!”
“Khói Mù Mực! Phun Mực che đi tầm nhìn!”
Dạ Yểm bị đột ngột tập kích nên không kịp tránh né, bị đánh bay lên mặt biển sau đó lại rớt xuống nước.
Trương Phạm Trần hai mắt lạnh lùng, cười lạnh nói: “Muốn dùng số đông đàn áp sao? Tốt thôi, ta sẽ cho các ngươi biết tuyệt vọng là cảm giác thế nào...”