Triệu Băng Viêm vỗ vỗ tay: “Tốt rồi! Thu hồi Hải Sủng đi! Hôm nay lớp học chỉ đơn giản như thế thôi! Thời gian còn lại cố gắng làm quen với Hải Sủng, năm nay còn cần các ngươi ra lực đâu!”
Ngự Thú Ban tan học, đám người đường ai nấy đi.
Vừa ra khỏi cửa, Bạch Linh Linh như lộ rõ con người, không nói một lời ôm hôn Trương Phạm Trần: “Trầm Trầm nha! Ngươi tặng cho ta Tam Thải quá quý giá nha! Thế mà lại có Truyền Thuyết Thiên Phú!”
Trương Phạm Trần kịp thời phản ứng nhanh chóng đẩy ra Bạch Linh Linh: “Ngươi làm gì a? Nam nữ thụ thụ bất tương thân a!”
“Không cần để ý đến mấy cái tiểu tiết đó, lúc kia ta còn ôm ngươi ngủ đâu!”
“...”
Trương Phạm Trần xoa xoa huyệt thái dương: “Linh Linh, ta rời đi trước đây...”
Bạch Linh Linh định giữ lại hắn nhưng Trương Phạm Trần đã vận dụng thân pháp chạy đi mất.
“Hừ! Nam nhân a~” Bạch Linh Linh kiều hừ một tiếng rời đi.
Trốn ở một góc Phó Tư Anh sắc mặt ảm đạm: “Là con trai...Là con trai...”
...
Về đến Ký Túc Xá, Trương Phạm Trần ấn mở Thú Cầu, Dạ Yểm theo ánh sáng trắng liền xuất hiện trước mặt hắn.
Nó ánh mắt nghi hoặc nhưng nhìn thấy Trương Phạm Trần thì vui vẻ kêu lên sa sa, bắt đầu bay chung quanh hắn.
Trương Phạm Trần sờ sờ Dạ Yểm đầu cá mập, cảm giác hơi nhám nhám.
Kiểm tra lại thông tin của Dạ Yểm, Trương Phạm Trần phát hiện ra một hàng thông tin lạ.
[Hắc Thiết Cấp: Cam Quang Quả, Ngọc Trai Biển phấn, Hải Tệ, Trầm Thiết,....”
Trương Phạm Trần nhíu mày, đây là ý gì?
Hắn suy nghĩ một lúc thì từ trong nhẫn lấy ra Cam Quang Quả.
Cam Quang Quả là một loại trái cây ở dưới biển, Cam Quang Quả vỏ ngoài trong suốt, có thể thấy được bên trong giống như một loại chất lỏng màu cam phát sáng!
Thử đưa đến trước mặt Dạ Yểm, ngươi sau sa sa kêu lên vui vẻ, không nói một lời liền nuốt trọn.
Trương Phạm Trần lúc sau liền cảm thấy Dạ Yểm có thay đổi, cả người khí tức tăng tiến nhanh hơn trước! Phải biết chăm sóc Sủng Thú là một quy trình rất khó khăn! Cần phải lưu ý đến nhiều điều mới khiến chúng thăng cấp được!
“Chẳng lẽ là danh sách vừa rồi là liệt kê những thứ thích hợp cho Địa Ngục Ma Sa sao?”
Mỗi loài Quái Ngư đều có đặc điểm khác nhau, sở thích cũng khác nhau, bất quá chúng có một điểm chung chính là thôn phệ Nhật Nguyệt Tinh Hoa hoặc là ăn lấy thịt của Quái Ngư khác để trưởng thành!
Trương Phạm Trần nhớ bản thân từng có vô tình đọc một quyển sách, trong đó nội dung từng nói Quái Ngư sẽ bảo vệ Linh Tài Địa Bảo mà đối với bọn chúng có hiệu quả! Giống như Yêu Thú một dạng, có thể thôn phệ những thứ đó để nâng cao Tu Vi!
Nếu như đoán không lầm thì danh sách đó chính là những Linh Tài Địa Bảo mà thích hợp với chủng loài Địa Ngục Ma Sa ở Hắc Thiết Cấp!
Trương Phạm Trần mỉm cười, có thứ này sẽ đỡ phải lần mò nhiều!
Tiếp theo hắn lấy ra một ít đồ vật cho Dạ Yểm ăn, bất quá theo một hồi quan sát Trương Phạm Trần phát hiện những Linh Tài Địa Bảo này tác dụng chỉ là giúp tăng tốc độ hấp thu của Dạ Yểm mà thôi!
Bản thân thường ngày cũng không có đem theo bao nhiêu thịt Quái Ngư, xem ra hôm nay phải đi câu một chút rồi a!
Trương Phạm Trần lắc lắc đầu, làm quen một chút với Dạ Yểm về sau thì thu hồi nó vào Thú Cầu.
Hắn cũng không ở lại Ký Túc Xá mà là rời đi, bây giờ đã là giữa trưa, suy nghĩ một lúc thì Trương Phạm Trần định đi ngư trường câu cá.
Hắn bây giờ đã Luyện Khí Kỳ, có thể vào Ngư Trường Cấp Thanh Đồng nhưng vì để an toàn Trương Phạm Trần chỉ đi Hắc Thiết Ngư Trường.
Thanh Đồng Ngư Trường phần lớn đều là Thanh Đồng Quái Ngư nhưng đôi khi lại lẫn vào một số Bạch Ngân Quái Ngư, xui xẻo một chút thì liền có Hoàng Kim Quái Ngư!
Trừ khi có ngươi xem chừng bằng không Trương Phạm Trần cũng không dám làm bậy.
Đại hải nguy hiểm vô cùng, sai lầm một chút cũng có thể tử vong!
Đường đi không hề có trở ngại, chưa gì đã đến trước cửa học viện.
Bất quá trước cửa học viện tình huống có chút kỳ quái, một nhóm người mặc đồng phục của Thất Thương Học Viện lúc này đang đứng chung một chỗ giằng co với một nhóm người khác cũng mặc đồng phục nhưng lại không phải là của Thất Thương Học Viện.
Trương Phạm Trần hơi liếc một cái liền nhận ra đám người này.
Thất Thương Học Viện nằm trên Mộng Trai Đảo thuộc Xuân Giang Quần Đảo, là Hoàng Kim cấp Học Viện.
Xuân Giang Quần Đảo là một đại quần đảo lớn thuộc Thiên Hương Quốc, nơi này có rất nhiều tiểu đảo trôi nổi trên không trung.
Giống như Thất Thương Học Viện nằm trên một cái gọi Mộng Trai Đảo cấp 3 tiểu đảo, có thể chứa đựng trên 3 triệu người cùng lúc, có thể nói là rộng lớn nhưng thực chất cũng không có bao nhiêu!
Tiểu đảo chia làm 7 cấp, mỗi cấp bậc phân chia không phải là thực lực của những tiểu đảo đó ra sao mà là chú ý ở mức hưng thịnh, đông đúc của cư dân!
Giống như cấp 3 tiểu đảo đã rất lớn, nhưng phía trên còn có cấp 2, cấp 1! Thậm chí là đại đảo!
Quanh Xuân Giang Quần Đảo có rất nhiều Ngư Trường, nhưng Quái Ngư ở đây phần lớn là các hệ Thủy, Thảo, Thường, Kim...
Đám người này là thuộc Kiểm Xỉ Học Viện, cũng là một cái Hoàng Kim cấp Học Viện!
Tuy nhiên cả hai cảm tình lại rất xấu, có thể nói là địch thủ đời đời! Gặp nhau là đánh!
Bất quá tại sao lại ở đây đâu? Không phải bình thường đều ở Kiếm Trai Đảo sao?
Mộng Trai Đảo và Kiếm Trai Đảo khoảng cách tương đối xa, cho dù là dùng loại hình chiến hạm phi chu cũng mất hơn 3 ngày đường!
Trương Phạm Trần nhíu mày, nhìn đám người kia dáng cười lạnh liền biết kẻ tới không thiện!
Nói thật thì hắn cũng chả có thiện cảm gì với lũ này, dù sao thì trước đó một năm hắn từng đánh phế một nhóm Kiếm Xỉ Học Viện học viên...
Cái gì? Ngươi nói ta gây sự á? Không! Không! Không! Là mấy tên kia say ta nhan sắc! Bạn học không thể đánh, chẳng lẽ ta lại cũng không thể đánh hắn?
Trương Phạm Trần cười lạnh, xem ra hôm nay đi câu không được rồi...
Lúc này Phó Viện Trưởng Trịnh Anh Dũng bước ra, hắn ta cười híp hết cả mắt, vô cùng giả nhân nói: “Ai cha! Quý khách đến chơi nhà! Đứng đây có mỏi chân không chứ hả?”
Mỹ phụ phía bên Kiếm Xỉ Học Viện cười tủm tỉm: “Cứ tưởng Thất Thương Học Viện thế nào, thì ra ngay cả đạo đãi khách cũng không biết~”
Lời nói châm chọc nhưng Trịnh Anh Dũng lại không hề quan tâm: “Ai da da! Sao ta lại quên được đạo đãi khách cơ chứ! Mời đi vào trong! Bọn ta đã chuẩn bị Kiếm Xỉ Ngư mà chư vị ‘thích ăn’ nhất!”
Tô Linh Đồng mặt hơi âm trầm, trên trán gân xanh bạo khởi.
Trương Phạm Trần nhìn đến líu lưỡi, tốt phương thức gây chiến!
Kiếm Xỉ Học Viện thành danh với Kiếm Xỉ Ngư! Có thể nói Kiếm Xỉ Ngư là linh vật của bọn họ! Trịnh Phó Viện Trưởng đây là thỏa thỏa vã mặt a!
“Không biết hai người này rốt cuộc có thù hận lớn như thế nào a?” Trương Phạm Trần nói thầm.
Triệu Băng Viêm không biết từ đâu đi ra, cười tủm tỉm nói: “Đồng học ngươi không biết đấy thôi, cả hai thực ra là vợ chồng...”
Trương Phạm Trần: “...”
“Triệu Lão Sư...Hai người bọn họ? Vợ chồng?” Trương Phạm Trần trợn mắt kinh ngạc, hai người thế này mà là vợ chồng á?
“Haha! Diễn cho thiên hạ xem mà thôi! Người ta là vợ chồng son đấy!” Triệu Băng Viêm cười ha hả sau đó đi lên nhập cuộc.
Trương Phạm Trần cảm thấy bản thân tam quan đổ nát, theo trí nhớ của hắn thì hai người này mỗi lần gặp nhau là chửi, không hề có hình tượng vợ chồng tí nào, rốt cuộc là chuyện gì a?!
Suy nghĩ một lúc thì hắn quyết định không suy nghĩ nữa, tiến lên trước để xem bọn họ nói gì.
Tô Linh Đồng cười tủm tỉm nhưng sắc mặt đen như nhánh đã thể hiện nàng tâm tình không mấy tốt: “Haha! Hôm nay ta đem học sinh tới để ‘giao lưu’ như mọi năm đây!”
Trịnh Anh Dũng cũng cười: “Lần trước ‘giao lưu’ chưa chừa sao?”
Cả hai ánh mắt đối chọi như có tia lửa hiện ra, hai bên học sinh cũng không dám nhiều lời vào trong, dẫu sao thì cả hai địa vị đều không thấp, không thể không kính...
Tô Linh Đồng ôm ngực nói: “Đương nhiên là chưa đủ! Lần này không phải giao lưu thực lực của cá nhân mà là xem Sủng Thú! Chắc các ngươi bên này đã thức tỉnh Ngự Thú Sư rồi?”
Trịnh Anh Dũng nhíu mày nói: “Bọn chúng đều chưa làm quen với Sủng Thú xong, thực sự thích hợp sao?”
Tô Linh Đồng nhún vai: “Ta cũng hết cách, đây là hai bên Viện Trưởng sau khi thương lượng ra đối sách! Nói là nâng cao kinh nghiệm cho những học viên vừa mới gia nhập Ngự Thú Ban!”
Trịnh Anh Dũng lại hỏi: “Các ngươi ở lại bao lâu?”
Tô Linh Đồng sờ sờ cằm: “Tầm 2 3 tháng gì đi...”
Trịnh Anh Dũng mắt sáng lên, Tô Linh Đồng hiểu ý đỏ mặt ho khan nói: “Để ý hình tượng!”
Chúng học sinh hai bên: Các vị cứ tự nhiên, bọn ta không để ý đến cơm chó đâu...