Chương 1: Xuyên Không

Trong khung cảnh hoàng hôn đang dần buông xuống, một thằng nhóc 13, 14 tuổi khuôn mặt khá đẹp trai lãng tử kèm theo đó là một thần thái quý phái của mấy thằng công tử nhà giàu lắm tiền.

Thằng nhóc này tên là Võ Phi Dương nó năm nay 13 tuổi, nó đang ngồi đọc sách với một thần thái giống mấy vị sư hay ngồi tịnh tâm, vẻ mặt nó hí hững lật từng tranh sách, bất giác nó đưa tay vào bên trong quần, nhưng khổ một điều...thằng em của nó không cương lên...khó cương hay là...là " liệt dương " nó không hiểu từ đâu mà bị như vậy, tội nghiệp thằng bé mà chắc tại nó ngu nên chịu bỏ tiền ra mua sách lậu lấy le với gái rồi bây giờ chịu cảnh liệt dương.

Cảm giác trong người hắn thật khó tả, cũng dễ để hiểu thôi " hz..." nó thở dài rồi cất bước trở về phòng.

Khu trọ " Sắc Xuân " này là nơi mà nó cùng với mẹ của mình thuê để ở trong vài ngày trước khi hắn trở về nhà và nhập học.

lê từng bước nhỏ để trở về căn phòng của mình đúng lúc này thì nó nghe âm thanh lạ,...một âm thanh phát ra từ căn phòng của mẹ nó, chính xác hơn là tiếng rên của mẹ nó, mẹ nó đang làm gì? Nó thầm nghĩ trong đầu.

Tò mò.

Kẹt!!!

Hé nhỏ cánh cửa phòng ra để xem tình hình bên trong, bất ngờ tim nó đập loạn nhịp, hơi thở nhanh hơn và gấp rút hơn, bên trong căn phòng mẹ nó đang nằm dang rộng 2 chân ra, hai ngón tay nàng ta đang đưa vào rồi lại rút ra bên trong cái âm đạo hồng hào và lướt át, còn tay kia của mẹ nó đang xoa bóp bộ ngực to tròn đang uốn éo đủ hình dáng dưới bàn tay của trắng trẻo và xinh đẹp kia.

Nói sơ qua về mẹ nó nàng ta tên là Long Chúc Diễm nàng ta tuy đã ngoài 30 nhưng vẫn sở hữu một gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, không những thế mà còn sở hữu bộ ngực khủng bố, tính tình lẳng lơ và đặc biệt lại yêu thích " Trym " dù lẳng lơ nhưng sau khi chồng mất suốt 13 năm nàng chẳng ngỏ lời với ai, vẫn khổ sở nuôi nấng đứa con duy nhất của mình, vì thế nàng hay chiều chuộng nó hay cho tiền nó tiêu thường xuyên và sẵn sàng đánh đứa nào bắt nạt con nàng, và bây giờ 2 mẹ con nàng đang tận hưởng một buổi dã ngoại tại rừng Cát Tiên, Tỉnh Đồng Nai.

Thằng nhóc cứ đứng ngoài cửa nhìn vào, tay của nó theo thói quen bắt đầu tìm đến cái dương vật đang yểu xìu bên trong chiếc quần lót

" đệt " nó thốt lên, nước mắt tuôn rơi

Nó vội khép cánh cửa lại rồi chạy ra ngọn núi sau hè đứng đái, đang rặn đái thì một cơn gió mạnh thổi qua, thổi luôn cả thằng nhỏ xuống dưới vực sâu...

- " aaaaaa....."

nó lên thảm thiết, tay chân nó điên cuồng vỗ mạnh như tập bay, nước mắt ràng rụa, đái cả ra quần, rồi bất ngờ va chạm vào một quả cầu thủy tinh vô hình, quả cầu vỡ ra rồi biến mất, tiếp đến một tia sáng khác chiếu vào...

Xung quanh bỗng dưng tối xầm lại...

- " không...ta không muốn chết!!! Ta Muốn Chịch Gái...Ta Không Muốn Chết..."

Giật mình tỉnh dậy, 2 mắt nó hiện hữu lên một sự ngạc nhiên tột độ, nơi nó đang nhìn thấy...không phải Địa Ngục,...cũng chẳng phải Thiên Đường...càng không phải là bên dưới đáy vực sâu.

-" đây là đâu?...sao ta lại ở đây?" Trước mắt nó hiện tại là một căn phòng khá rộng, gồm 2 chiếc giường và bên chiếc giường kia cũng có một người đang nằm ngủ, phía đầu giường có treo một cái bình nước gì đó trên đó còn có một cái ống kéo dài xuống cánh tay của nó, cái ống đó thực ra là một vật dùng để dẫn thứ nước đó vào cơ thể nó, nhưng nó không hiểu đưa thứ đó vào người thì sẽ được lợi ích gì mà ngay cả người đàn ông giường bên cũng bị tương tự...

Nhìn vào cánh tay lực lưỡng của mình, nó không khỏi hết hồn, vội nhìn sang bên trái nơi đó có một tấm gương, bên trong gương là một lão già khá lực lưỡng độ tầm 69 tuổi.

" chuyện...chuyện này rốt cuộc là sao đây? Tại sao lại như vậy?" Trong ánh mắt hắn hiện hữu lên một nét hoang mang, buồn bã khó tả...

" đây là xuyên không nhập thể, chú thể là một lão già tên Lâm Việt Dương 69 tuổi vừa bị máy bay tông chết 3 ngày trước..."

"Cùng tên?" Hắn gật gù, lão cũng tên Dương nhưng không phải mà là Việt Dương. "Mà ai nói vậy?" Hắn sực phát hiện giọng nói đều đều này phát ra từ trong đầu gã.

"Thiên Thư!" Giọng đều đều vô cảm đáp lại.

"Thiên Thư?" Hắn trợn mắt.

Như hiểu thắc mắc của Dương, giọng đều đều lại phát ra trong đầu gã: "Thiên Thư là một Bảo Vật, lưu trữ mọi thông tin của thế giới này. Ai có được Thiên Thư sẽ là chủ nhân của những tri thức đó."

"Bảo Vật? Thế làm sao mà tao có được?" Dương nhíu mày tự hỏi, sau đó một cảnh tượng như thủy tinh cầu hiện ra trong não hắn, trong cảnh này là một lão già đang chăm chú nhìn vào một vật thể có công dụng như thủy tinh cầu, 2 lỗ tay lão đeo một vật gì đó trông giống tiên bảo hạ cấp tai nghe, bên trong là hình ảnh một cô gái trẻ đang bị 5 lão già sờ xoạng và chịch hội đồng, bàn tay phải của lão đưa vào quần móc dương vật ra mà sốc, ngay khoảng khắc lão thăng hoa nhất một con chim sắt khổng lồ lao vào nhà lão, tông chết lão...nhưng trước khi lão tắt thở một tia sáng mờ ảo bay xuống chiếu gọi vào cơ thể lão, giúp lão duy trì được sự sống và nhờ vậy các bác sỹ đã thành công trong ca phẩu thuật giúp lão sống lại...nhưng linh hồn bên trong đã không còn là lão nữa, 3 ngày sau thì cũng là lúc Dương tỉnh lại.

Dựa vào thông tin mà Thiên Thư cung cấp Dương biết đây là đất nước Việt Nam năm 2038 nhưng mà là ở một thế giới khác, ở đây con người không biết sử dụng linh lực, nhưng bù lại họ có công nghệ hiện đại, máy móc, vũ khí, khoa học,...còn về phần địa hình thì có hơi khác với nơi hắn từng sống nhưng địa danh có vẻ giống và tương đồng, còn cái nơi mà hắn đang nằm chính xác là phòng hồi sức của bệnh viện Chợ Rãy nằm ở Quận 5, thành phố Hồ Chí Minh.