ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13 - Sợi dây chuyền con dâu 2

Lan Di đỡ lấy hộp bánh, rồi nhìn hắn ngơ ngác. Hắn vẫn không nói gì, tiếp tục lái xe về nhà. Căn nhà nhìn như biệt thự dần dần hiện ra trước mắt, có cả cánh cổng lớn để xe đi vào. Hai bên là vườn uyển với những cây cảnh đủ loại. Tô Huân dừng xe ở trước cửa chính của căn nhà. Cánh cửa được làm bằng gỗ với hai người mặc đồng phục giống nhau canh phía trước. Họ nhanh chóng chạy đến mở cửa cho cô.

“ Cậu Huân, hoan nghênh cậu về nhà!”

Hắn chỉ mĩm cười gật đầu rồi ra hiệu cho tôi đi vào. Ở môi trường xa lạ này, bám lấy Tô Huân là sự lựa chọn đúng đắng. Bước vào bên trong như bước vào một thế giới hoành tráng khác. Nơi đây còn cao cấp, sang trọng hơn cả chung cư của hắn. Trái ngược với vẻ cổ kính bên ngoài, bên trong lại hiện đại, nhưng không rườm rà và rối mắt. Phòng khách có vách kính rộng mở tầm nhìn ra khu vườn. Đáng nói đến chính là chiếc đèn trùm phía trên trần, thật xa hoa và lộng lẫy.

“ Khép mồm lại!”

Lan Di giật mình, rời khỏi những suy nghĩ mơ màng, lập tức ngậm cái miệng đang mở to vì kinh ngạc. Chỉnh chu lại trang phục, cô nhìn xung quanh không thấy ai cả, xoay qua Tô Huân hỏi.

“ Ba mẹ anh đâu?”

“Không biết! Cứ ngồi đây đợi hoặc đi đâu đó tùy cô. Nhớ! Cẩn thận cái hộp bánh. Mất nó thì cô đừng có vác mặt về nữa.”

Nói xong hắn bỏ mặc Lan Di rồi đi lên trên lầu. Cô muốn chạy theo hắn nhưng đã bị hắn ngăn lại, còn trừng mắt cảnh cáo. Trời ơi, rốt cuộc là phải làm gì đây. Ngồi đợi ở đây hay là đi xung quanh nhỉ? Những người làm trong đây còn có khi nhiều hơn cả thành viên trong gia đình hắn. Đi đến đâu họ cũng chào cô một cách lịch sự. Cảm giác bản thân thật có giá trị.

“Bảo mình cẩn thận rồi một mình đi chỗ khác!!”

Lan Di hậm hực lang thang một lúc ra ngoài vườn với hộp bánh ôm khư khư trong tay. Nghe thấy tiếng nhạc sôi động dồn dập ở đâu đó, cứ theo âm thanh nhộn nhịp đó mà tiến tới.

“ Ê Ê Ê Ê 2NE1 ~ Ê Ê Ê 2NE1”

Trong đầu cô cả kinh, nhìn dáng người này phía sau, vận đồ sang trọng, mái tóc được búi chải gọn gàng. Còn đi guốc đế cao. Không giống người làm, lại trốn ở gốc thế này giơ hai tay lên nhảy nhạc trẻ rất nhiệt tình. Hay là thôi, lơ đi ra chỗ khác vậy?

“ Ai đó!!?”

Lan Di giật mình, vội tìm chỗ núp nhưng đã muộn rồi. Cô bị người phụ nữ trung niên thích nhảy nhạc hiện đại tóm được. Đi đến càng lúc càng gần chỗ mình. Trời ơi, chưa gặp được gia đình hắn đã vội gây họa. Biết thế ngồi yên một chỗ chờ là được rồi.

“Dạ!.. Con chỉ đi xung quanh…”

Bà nhìn vào sợi dây chuyền của cô rồi chầm chầm vào hộp bánh trên tay Lan Di. Tỏ ý muốn ăn nhưng chẳng nói gì, đợi biểu hiện của cô. Lan Di nhanh chóng hiểu ý bà ấy, nhưng đây là quà mang đến cho mẹ chồng, đem cho một người không rõ lai lịch ăn thì thật khó. Nhưng bà ấy có nét rất giống Tô Huân, có khi nào là mẹ hắn không? Nhưng hắn bảo mẹ mình rất “truyền thống” mà?

“ Nhưng con chỉ cho cô một chiếc được thôi. Con phải đem tặng một người trong buổi ra mắt hôm nay.”

“Được rồi! Được rồi lẹ đi! Ta đói quá rồi!”

Chưa nói xong, người mặc chiếc váy màu xanh biển đậm nhanh chóng giữ lấy hộp bánh mở ra, ánh mắt long lanh như thấy vàng vậy.

“Thơm quá!!”

Bà ấy ăn một cách ngon lành những chiếc bánh đậu đỏ.. Nhưng không phải một mà là gần hết. Khiến Lan Di hoảng hốt phải nhanh chóng ngăn lại

“ Ế!! Cô ơi… cái này không ăn hết được đâu! Cô mà ăn hết là con cũng tiêu luôn đấy!!”

“Bỏ ra! Không thấy ta đang ăn sao?”

Cô bị hất tay ra như thể Lan Di là kẻ đến trộm đồ của bà ấy. Gì đây chứ? Là bánh của cô mà? Nghĩ tới chuyện hôm nay nếu không ra mắt suôn sẽ gia đình Tô Huân, thể nào lúc về cũng khó sống. Vì thế phải giành lại được chút nào hay chút ấy.

“ Cô à!! Con không giỡn đâu. Bánh đậu này là tặng người khác thật đấy!”

“ Ta nhận rồi! Không cần tặng nữa!”

Ngang ngược thật. Gì mà nhận đồ chứ? Cô lại một lần nữa bị đẩy ra trắng trợn. Loạn choạn ngã về sau. Dù không biết người trước mặt là ai, nhưng đống bánh đó phải lấy lại đã. Cô túm váy chuẩn bị nhào đến chỗ bà ấy thì tiếng Tô Huân vang lên từ trên cao.

“ Mẹ, đừng đùa cô ấy nữa!”

Lan Di kinh ngạc ngước nhìn Tô Huân đang đứng trên lầu nhìn xuống. Miệng lấp bấp thốt không nên lời. Người giành giực bánh với cô từ nãy đến giờ, là mẹ hắn?

“Mẹ?”

Bà ấy ngước mặt lên cao, vẻ kiêu kì y chang cái tên trời đánh phía trên. Lên giọng nhìn cô nói.

“ Đã bảo là ta nhận rồi sao cứ cố mà giực thế?”


Tất cả mọi người đã đông đủ, bà Tô ngồi ở chiếc ghế soffa chính điện, còn đứa con trai và con dâu sắp bước vào nhà chồng ngồi một gốc bên cạnh. Không khí xung quanh Lan Di đột nhiên căng thẳng.

“ Ba con bảo phải ra gặp bạn, chắc đến trưa sẽ về.”

“Thế ạ?”

Cuộc trò chuyện của hai mẹ con họ, cô không dám xen vào dù chỉ một câu. Ấn tượng đầu đã quá khủng khiếp. Không cách nào cứu vãn được nữa, chỉ tại hắn bảo mẹ mình là người “ Truyền Thống”.

“À! Con vẫn chưa giới thiệu chính thức vợ chưa cưới của con cho mẹ mà!”

Cả hai đều đưa mắt nhìn Lan Di. Tiêu rồi, tiêu rồi giờ nói gì bây giờ.

“ Đây là Lan Di, vợ chưa cưới của con.”

“Con… chào cô!”

Lan Di đứng dậy cuối đầu lễ phép, thật ra là cô muốn cuối luôn, không cần ngốc mặt lên cũng được. Nhưng chuyện đó làm sao có thể. Đành cố gắng rặn ra nụ cười cứng đờ đáp lễ.

“ Đừng lo chuyện lúc sáng, ta không để bụng đâu.”

“Dạ?… vâng!”

Sau buổi gặp mặt nhau đầy căng thẳng. Tiếp theo là những bài thử thách bà dành để kiểm chứng con dâu mình. Bà Tô chỉ yêu cầu đi cùng Lan Di,  đến bếp bà nhìn xung quanh một lượt rồi dặn dò người làm.

“ Con trai ta thích ăn ngọt. Lúc nấu các cô chút ý nêm gia vị cho hợp đấy! Còn nữa, Bắp nướng thì khỏi bỏ sốt gì cả.”

“ Tô Huân… ghét ăn ngọt mà? Còn Bắp nướng phải cho nhiều sốt…”

Bà chỉ mĩm cười rồi đi ra chỗ khác. Lan Di lo lắng không biết mình có nói sai gì không. Vội chạy theo mẹ chồng ra ngoài, đúng là tổn thọ mười năm mà. Cả hai cùng đi lên lầu, , mỗi nấc thang là những khối thạch màu đen vừa tinh tế vừa có chút huyền bí. Trên vách tường màu ngà có treo một số bức ảnh. Đáng nói đến là bức ảnh đại gia đình của hắn, rất đông. Nhưng sao nơi đây chỉ thấy ba mẹ và hắn?

Trong đầu thầm nghĩ, gia đình này có mỗi Tô Huân là con trai, nếu biết hắn ta bị gay nữa chắc sẽ sống không nỗi mất. Cô di chuyển nhanh hơn đến tầng trên giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy một chân dung của một người được lồng trong khung gỗ họa tiết chi tiết, đặc ngay giữa không gian lớn.

“ ÔI MẸ ƠI!!”

Lan Di hét lên bịt miệng mình lại, nhìn chầm chầm vào bức hình trước mặt mà biến sắc. Bà Tô quay lưng lại, nhíu mài nhìn cô khó hiểu. Lan Di lấp bấp, chỉ vào hình ông lão cầm chiếc quạt lông màu đen tuyền treo trên tường hỏi.

“Đây là ai ạ?”

“ Cụ tổ của Tô Huân”

Đôi mắt Lan Di trở nên kinh động. Ông lão này chính là người cô gặp trên núi, luôn miệng bảo gì mà lương duyên sắp đến, không nhận sẽ gặp tai. Lan Di cảm thấy lạnh cả người, đứng nép vào gốc tường còn lại, cuối đầu rồi đi nhanh qua.

“Còn không mau vào!”

“ Dạ! con vào đây”

Vừa bước vào, cô lại chạm mặt với Tô Huân. Hắn vẫn tỏ ra bình thãn ngồi đọc sách trong khi bà mẹ và vợ mình đang đi tham quan nơi đây. So với căn phòng ở nhà thì nơi đây không khác nhau là mấy, cũng là bàn gỗ, kệ sách gỗ, cả cái giường đệm đen như than. Nhưng chỉ là nơi đây rộng hơn, lớn hơn và ấm áp hơn.

Bà Tô dừng chân bên kệ sách. Vẻ mặt thích thú nhìn con dâu của mình rồi từ tốn nói.

“ Tô Huân rất thích nuôi động vật. Trong nhà lúc trước có cả cá, mèo, chó và vẹt nữa. Tên của chúng là gì ấy nhỉ? Ta nhất thời không nhớ ra..”

Lan Di bắt đầu lúng túng. Là thích động vật hay không thích động vật nhỉ. Cô cười gượng nhìn bà một lúc rồi cố gắng ra hiệu để Tô Huân giúp đỡ. Nhưng hắn ta một mực không thèm ngó cô lấy một lần, cứ thế mà đọc sách. Điều này đã ghi rõ trong giấy, câu hỏi này, hắn vốn nghĩ cô có thể trả lời.

“Vâng! Con cá tên ĐÔ, con mèo tên RÊ, con chó tên MI con vẹt tên là… à! Là FA!!”

Không hiểu sao bản thân lại thốt ra như thế. Ngày trước vì nấu tệ mà hắn đã nói bản thân ghét động vật nên phải đỗ thùng rác. Vậy mà giờ cô lại nhìn thẳng vào đôi mắt mẹ chồng trả lời chắc nịch, rõ ràng từng chữ tên thú nuôi không hề tồn tại của hắn. Chỉ vì bà Tô bảo không nhớ rõ, nên dù nói thế nào chắc cũng không sao.

Tô Huân lập tức bỏ quyển sách xuống giường, đi nhanh tới khoác tay vào eo cô kéo đi, vẻ mặt mất bình tĩnh nhìn mẹ mình.

“Xin lỗi! Con có điều muốn nói với Lan Di một chút”

Nói xong hắn đẩy cô về gốc cửa sổ, trừng mắt nhìn Lan Di, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cô có biết con heo chết như thế nào không?”

“Không!”

“Thế cô có biết sau này mình sẽ chết như thế nào không?”

“….không!”

“Con heo nó cũng thế đấy!”


Ông Tô Hoàng đã về đến nhà. Lần đầu tiên ra mắt ba chồng, cô chỉ mong sao mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn lần đầu. Tô Huân thừa hưởng đôi mắt của ông ấy, cả dáng mũi và gương mặt. Còn tính tình ắc hẳn là của bà Tô. Ông rất điềm tĩnh đi đến chỗ con dâu, mĩm cười chào đón.

“Rất vui được gặp con.”

“Vâng! Rất vui được gặp bác!”

Ở ông, Lan Di thấy được sự thân thiện và ấm áp. Như là ba mình vậy. Cô nhanh chóng cảm thấy thoải mái hơn trong bữa ăn, khi trò chuyện và nói cười cùng ông. Nhưng khi xoay qua, chạm phải ánh mắt của một trong hai người còn lại thì đúng là rất kinh khủng.

“ Từ nay về sau, Tô Huân phải do con chăm sóc rồi!”

“Vâng! Con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt!”

Lan Di cố gắng nhìn vào đôi mắt trợn ngược của hắn mà mĩm cười ngọt ngào. Bà Tô lại nhìn con dâu, lần này ánh mắt trở nên sáng rực, khiến Lan Di bất an. Gia đình họ không chú trọng việc môn đăng hộ đối. Điều mong muốn ở ba mẹ hắn, là đứa con trai sẽ có được vợ.

“Vì ba mẹ con ở nước ngoài. Đến ngày hai đứa kết hôn mới về được. Vậy chuyện kết hôn, để bên ta lo trước cũng được chứ?”

“Dạ?”

Tô Huân lập tức trả lời thay cho cô. Tay không quên nắm lấy bàn tay đang run như cầy sấy bên cạnh.

“Chúng con chỉ muốn tổ chức tiệc cưới nhỏ trong nội bộ. Không muốn làm lớn. Chỉ là hình thức, nên con nghỉ sẽ không sao đâu. Phải không em?”

Hắn ra hiệu cho cô bằng mắt, Lan Di nhìn ba mẹ chồng mình rồi gật gật đầu.

“Hôm qua, Tô Huân gửi ngày tháng năm sinh của con cho cô. Thầy bói bảo hai đứa rất hợp nhau. Ông ấy bảo, sau nhất định sẽ có con trai.”

“Vậy ạ?”

Tô Huân chỉ im lặng, ăn tiếp cơm trên bàn. Ba mẹ hắn ai cũng cười vui vẻ. Chỉ có mỗi cô là cười không nổi, chỉ gật đầu rồi lại ăn tiếp.

Cha con họ lại nói chuyện với nhau. Mỗi lần ở riêng với bà Tô, Lan Di lại thấy chẳng ổn chút nào. Từ lúc ăn cơm cho đến giờ bà chỉ nhìn cô mà cười tũm tĩm. Chẳng biết được đang nghĩ gì hay sắp làm gì.

“ Lan Di à!”

Bà nắm lấy tay cô một cách ấm áp. Gương mặt xinh đẹp dù đã ở tuổi năm mươi. Đây là những lời của người mẹ dành cho con dâu.

“ Tô Huân là một đứa trẻ rất hiếu thắng. Nó luôn suy nghĩ bản thân mình là đúng, không nghe lời ai cả, lại rất ngạo mạn. Chắc con con nghe nói chuyện tin đồn trên ti vi rồi.

Bà đang nói việc tin đồn Tô Huân có quan hệ với một người đàn ông à? Đôi mắt bà thoáng buồn, càng nắm chặt tay cô hơn, nói tiếp.

“ Chuyện đó, làm gia đình ta rất lo. Tô Huân là đứa con trai duy nhất của nhà họ Tô. ShaHan sau này cũng sẽ giao cho nó quản lí. Nghe được nó nói sẽ lấy một cô gái, ta lúc đầu còn ngỡ, nó tìm đại một ai đó để gạt chúng ta. Nhưng khi gặp con, ta đã an tâm hơn.”

“Cô không nghi ngờ con ạ?”

Trước sự chân thành từ bà, cô cảm thấy việc lừa gạt trở nên rất khó chịu. Bà Tô chỉ cười rồi lắc đầu.

“ Là sợi dây chuyền.”

Cô nhìn sợi dây truyền trên cổ mình. Sáng nay tên đó còn xỉ vã Lan Di không bằng sợi dây chuyền, bảo rằng xong việc phải trả. Nếu hắn bảo tặng cô, thì lúc này nghe bà Tô nói chắc cô đã cảm động đến rơi lệ rồi. Mọi cảm xúc lại bỗng biến mất.

“ Vậy cô không nghĩ vì ngụy trang sẽ mang thứ này cho con đeo sao?”

Bà lại cười lớn hơn. Lắc đầu vỗ vỗ tay cô lần nữa. Giọng nhỏ nhẹ bảo.

“ Thứ này là dây chuyền dành cho con dâu nhà họ Tô, không thể tùy tiện tặng, vì sẽ gây họa. Năm xưa ba Tô Huân cũng đã tặng nó cho ta. Sợi dây chuyền này có một sự tích không phải ai cũng biết.”

“Gì ạ?”

“Nếu không phải là con dâu thật sự của nhà họ Tô. Sợi dây chuyền này sẽ không tỏa sáng thế này đâu. Ngược lại nó sẽ chuyển sang màu đen đấy!

“Dạ?”

Có tin được không chứ? Lúc sáng khi đeo sợi dây chuyền cho mình, hắn cứ nhìn chầm chầm vào nó rất lâu, rồi con kinh ngạc. Không lẻ là vì chuyện đó.

“Còn nữa, nếu con không yêu Tô Huân thật lòng. Sợi dây chuyền này sẽ mang đến điềm xui xẻo cho con… Còn nếu tình cảm cho con dành cho nó là thật, tự khắc đây là dây chuyền mang lại điềm may. Tô Huân biết điều này, có lẻ nó tin tưởng con nên mới tặng nó cho con.”

Cô thật sự không muốn tin đâu. Nhưng từ lúc nhìn thấy bức ảnh ông cụ tổ của Tô Huân, những thứ linh thiêng thế này đều nghe rất hợp lí. Còn sợi dây chuyền không chuyển sang đen. Có lẽ do Lan Di và Tô Huân sẽ kết hôn nên cô chắc chắn là con dâu của nhà họ Tô.Vấn đề là cái tên chết tiệt đó biết rõ điều này mà vẫn mang ra cho cô đeo. Có nghĩ đến an nguy của cô không vậy?

1

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.