Chương 12 - Tranh giành
Sáng sớm hôm sau hắn đưa tiễn cô đến bìa rừng,không nói lời nào liền định quay người rời đi.
Thấy vậy Lãnh Nhược Thanh liền hỏi" ngươi không suy nghĩ lại sao?"
"Ta chỉ cần lợi ích trước mắt,ta không có nhiều thời gian như vậy" Hắn lạnh lùng nói
Tối qua Lãnh Nhược Thanh đã mở lời mời chào hắn vào tông môn của mình còn giới thiệu cho hắn vào tông môn sau này không cần lo lắng tài nguyên tu luyện,không cần lo vấn đề công pháp,linh khí,pháp bảo,linh bảo không thiếu,linh dược ,đan dược chỉ cần có cống hiến cho tông môn thì chắc chắn sẽ được. Nhưng cô không nói đó là nội môn đệ tử mới có.
Nói như vậy ngươi thử cho ta vài lọ đan dược,mười nghìn tám nghìn viên linh thạch thì ta mới tin tông môn cô nói tốt như vậy.
Lãnh Nhược Thanh chửi thầm" nếu ngươi không phải thiên tài thì ta đã một kiếm chém chết ngươi"
Cô lạnh lùng giải thích" linh thạch thì ta không mang nhưng đan dược thì chắc chắn có rồi,đây là một số chữa thương đan dược mà ta mang theo" nói xong cô lấy từ trong giới chỉ ra hai bình đan dược đưa cho hắn.
"Nhưng ta có một điều kiện" Lãnh Nhược Thanh tay dừng ở trước mặt hắn.
" Nói đi chỉ cần không quá khó là được" Đế Thiên trả lời.
"Đó là sau khi ta đi ,lúc ngươi bước vào trúc cơ liền phải bái hạ vào môn phái ta"Lãnh Nhược Thanh nói
Đế Thiên nghe vậy trong lòng cười lạnh" từ tiên giới rộng lớn ta không đi bái sư ,ngươi có thể tìm được ta chắc"
Đế Thiên mặt mày nghiêm nói " ta Đế Thiên lấy nhân phẩm của mình ra đảm bảo sau khi ta vào trúc cơ sẽ bái hạ vào tông môn của ngươi"
Nghe vậy Lãnh Nhược Thanh mới yên lòng giáo đan dược cho hắn. Nguyên bản cô định mang theo Đế Thiên trở về tông môn nhưng sợ giữa đường có biến cố lên chỉ còn cách này.
" Ta tên Lãnh Nhược Thanh ,tông môn ta là Trì Dao thánh địa,từ nơi này đi tầm mười ngày đường về phía tây là tới" Cô chỉ cho Đế Thiên đường đi.
Vừa nói xong cô mới nhớ ra mình chưa biết tên hắn liền hỏi"Ta còn chưa biết tên ngươi"
"Đế Thiên" hắn hời hợt trả lời
Nghe vậy cô nhớ kỹ cái tên này liền quay người rời đi.
Nhìn Lãnh Nhược Thanh biến mất trong tầm mắt hắn lẩm bẩm nói"có ngu mới đi tìm cô, chỗ đó toàn những lão cáo già .Họ kiểu gì chả nhìn ra ta tu tà công lúc đó chả phải là đưa dê vào miệng cọp. Không kể đến mấy lão già kia chỉ thấy dung mạo của cô chắc chắn người theo đuổi không ít lúc đó người ta cầm kiếm giết ta làm sao bây giờ, ta cũng không muốn như thế"nói xong hắn quay lưng mà đi
Vừa đi Đế Thiên tự khen mình "Đế Thiên ơi là Đế Thiên sao ngươi có thể thông minh đến vậy? Mất vài câu nói mà lừa về bao nhiêu là đan dược,linh thạch ngươi đúng là thiên tài. Thời buổi này nhân phẩm đáng mấy đồng, vậy mà cô ta cũng tin"
Trở về hắn làm gì cũng không làm, vội ngồi xuống tu luyện. "Phải nhanh chóng nâng cao tu vi. Thù giết cha mẹ không đội trời chung. Ta phải khiến cho tu tiên giới phải trả giá đắt"nói đến đây cản người hắn nổi lên tà khí. Đôi mắt băng lãnh đầy sát niệm.
Hắn nghĩ thầm "trong nửa năm nhất định phải đột phá trúc cơ". Chỉ có đột phá trúc cơ mới có vốn liếng ra ngoài xông xáo.
Nam tử chưa nói rõ cho hắn kẻ thù là ai nhưng chắc chắn chúng rất mạnh. Nên hắn không thể chủ quan.
"Bây giờ ta không làm gì được chúng nhưng hậu đại của chúng ta lại không dám có chuyện gì với chúng đâu"Đế Thiên cười lạnh nói.
Sáng sớm hắn ra ngoài săn bắn mục tiêu hôm nay là có thể luyện hoá được hai con nhất giai yêu thú sơ kỳ.
Hôm nay trời cũng giúp hắn vừa ra ngoài liền thấy ánh mắt mình bị thu hút bởi thứ gì đó ở ngoài xa. Đế gần mới biết đó là linh dược nhất phẩm hạ phẩm "huyết thảo" có thể tăng lên huyết khí của tu sĩ và yêu thú.
Huyết khí cũng là một phần của tu vi nên huyết khí cũng rất quan trọng. Linh dược chia làm bát phẩm. Mỗi phẩm lại chia làm hạ phẩm, trung phẩm , thượng phẩm và cực phẩm.
Huyết thảo nhỏ bé ,thân mềm ,cao tầm bảy cm, lá dài và mỏng ẩn ẩn có tia huyết sắc. Chung quanh nó rất nhiều cỏ dại nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra. Đó là nguyên nhân huyết thảo không bị hái đi.
May thay Đế Thiên đôi mắt đặc biệt mẫn cảm với thiên tài địa bảo do tu đồng thuật. Nhìn sơ qua hắn thấy hơn ba mươi cây huyết thảo.
"Buổi tối không lo tu luyện chậm nữa rồi"Đế Thiên vui mừng vì buổi tối mặc dù mượn âm hàn chi khí, tà khí cộng với linh khí tu luyện nhưng tà khí và âm hàn chi khí rất ít,nên chủ yếu hắn hấp thu linh khí là nhiều.
Đế Thiên thấy tu luyện một buổi tối không bằng luyện hoá một con nhất giai yêu thú sơ kỳ" có huyết thảo có lẽ giúp ta mau hơn nhiều"
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
