Chương 21 - Ông Bà, các Gao tới.
Sau đó Gao Trắng kiếm điện thoại Gao thì để ý đã làm mất khi rơi xuống nước.
Gao Trắng nhìn lên trời thấy trời sắp tối mà quanh đây không có chỗ nào để dừng chân.
Cô đi lại Karato đỡ Karato lên và đi về phía trước.
Đi được một quang cô cảm thấy mệt.
Karato: Khụ khụ Gao Trắng hay cô bỏ tôi lại đây rồi đi tìm người đi.
Gao Trắng: Sao tôi có thể bỏ anh được.
Karato: Không sao đâu cô cứ bỏ tôi lại và đi tìm người đi.
Gao Trắng: Nhưng.......
Có tiếng bước chân đi lại.
Karato: Có người đến cô mau núp đi.
Gao Trắng: Tôi mà núp đi thì anh như thế nào được.
Tiếng bước chân càng gần, Từ trong bóng cây là hai ông bà già đang nhìn Karato và Gao Trắng.
Karato: Xin hỏi ông bà là ai sao lại ở đây khụ khụ.
Gao Trắng gặt đầu.
Ông già: Câu hỏi này ông hỏi mới đúng.
Gao Trắng: Bọn cháu bị rơi xuống dòng sông bị cuốn tới đây ạ.
Bà già: À thì ra là vậy. Hai ông bà ta đã ở đây đã lâunên ai tới khu rừng này đều biết nên mới tới đây
Ông già đi tới Karato đặt tay lên trán cậu.
Ông già: Này bà già cậu trai trẻ này bị ốm rồi cho chúng nó về nhà mình đi chứ không ốm thêm càng nặng.
Bà già gật gật rồi lại bảo Gao Trắng đi theo còn bên kia ông già giúp Gao Trắng đỡ Karato.
Một lúc sau thì đến căn nhà nhỏ của ông bà.
Bà già: Đến nơi rồi mau cho cậu trai trẻ này vào nằm đi.
Gao Trắng: Vậy chúng con là phiền.
Bà già gật đầu.
Ông già giúp Gao Trắng khiêng Karato vào nhà.
Sáng hôm sau Karato tỉnh dậy nhìn xung quanh thấy Gao Trắng đang ngủ gục trên giường của Karato.
Karato lấy chăn đắp cho Gao Trắng rồi đi ra ngoài phòng.
Gặp hai ông bà.
Ông già: Không ngờ cậu lại khỏi nhanh như vậy.
Karato: Cháu cảm ơn đã để bọn cháu ở lại.
Bà già: Rất lễ phép. Còn vợ cháu đây.
Karato: Dạ.....
Gao Trắng từ trong phòng chạy ra.
Gao Trắng: Karato đâu vậy ông bà.
Bà già: Hahaha vừa nhắc là có liền.
Gao Trắng đỏ mặt.
Ông già: Đừng trêu bọn nhỏ nữa.
Từ ngoài có một nhóm người đi vào.
Các Gao: Thì ra là 2 người ở đây.
Gao Trắng: Mọi người.
Jasmine: Anh Karato.
Mọi người chạy lại.
Ông bà già ở bên chỉ cười rồi bảo họ vào trong nhà.
Nhưng ở ngoài khu này đang bị Uruku quan sát.
Karato: Mọi người có chuyện gì mới không.
Gao Đỏ: Ừ thì là.
Các Gao cúi mặt trừ Jasmine.
Karato: Có chuyện gì.
Gao Đỏ: Bọn tui là mất viên ngọc Uruku rồi và Uruku đã hồi sinh.
Karato gật đầu.
Karato: Còn gì nữa không?.
Ai cũng giật mình.
Gao Đỏ: Chỉ thế thôi là sao.
Karato: Chuyện như vậy cũng nói chuyện này để cho một mình Jasmine cũng được mà.
Ai cũng nhìn Jasmine vì biết sức mạnh của cô.
Rầm Rầm.
Hai ông bà chạy vào.
Ông già: Các cháu mau chạy đi bọn quái vật đến để ông bà cản chúng lại mau chạy đi.
Bà già: Đúng vậy.
Karato đứng dậy nhìn Jasmin rồi cả nhóm Gao đi ra.
Ông già thấy lạ.
Ông già: Đường chốn bên này mà các cháu sao các cháu lại đi ra đấy.
Karato: Ông bà không lo đâu cứ để bọn cháu.
Bà già: Nhưng.......
Ông già: Thôi bọn trẻ đã nói vậy thì hãy tin bọn nó. Các cháu cố lên.
Bà già cũng gật đầu động viên rồi cả hai đi vô nhà.
181
3
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
