Chương 3 - Ta Muốn Cung Nữ Này
Chương 3: Truy tìm kẻ hạ độc.
Trương Thanh An rời Thái Hòa Cung lập tức trở về tư phòng của mình, hắn vẫn đang giả bộ sợ hãi, nên vừa về là đóng sập cửa lại.
Cho tới khi Hoàng Hậu tra rõ sự việc hắn vẫn phải diễn kịch làm một kẻ nhát gan. Mỗi hành động của hắn đều có người theo dõi, mà trong chốn hậu cung này, hắn chẳng dám tin tưởng bất kỳ ai kể cả mẫu hậu.
còn một cung nữ như A Hương, ngoài việc cơm bưng nước rót, làm ấm giường thì Trương Thanh An không muốn tiết lộ tâm tư của mình, nàng biết nhiều cũng không có tác dụng gì.
Qua mấy lần ôm ấp, thái độ của A Hương đã cởi mở hơn, không có khúm núm như trước. Chủ động vuốt ve nói lời nỉ non.
"Hoàng tử, khi nào người mới công khai ban cho em một cái danh phận."
Trương Thanh An nhướng hai lông mày.
"Sao vậy, không muốn chịu khổ làm cung nữ nữa sao?"
A Hương cười hì hì.
"Dạ không, em chỉ muốn được ở gần người mỗi ngày. chứ đi đi lại lại mất nhiều thời gian quá."
rồi bỗng nhiên nàng tỏ ra hờn dỗi.
"Em sợ hoàng tử chán rồi lại bỏ rơi em."
Trương Thanh An hững hờ nói.
"Nếu thực sự như vậy thì sao?"
A Hương không dám dỗi nữa, vội quay lại níu cánh tay, nhìn hắn, hai mắt rưng rưng như muốn khóc.
"Hoàng tử, người sẽ không làm vậy, đúng không, đừng bỏ rơi em mà. Em có thể làm bất cứ điều gì người sai bảo."
"Kể cả ta có bảo nàng chết sao?"
A Hương giật mình, giờ này nàng không còn đường lui nữa. Từ chối thì Ngũ Hoàng Tử nhất định bỏ rơi nàng, tuỳ tiện tìm một cung nữ khác. cơ hội đổi đời chỉ có một. phải biết nắm lấy.
"Em đã là người của hoàng tử, người bảo chết, em không dám từ chối. Chỉ Xin người đừng phụ em."
Trương Thanh An véo má nàng, cười trấn an.
"Em xinh đẹp lại có lòng như vậy sao ta có thể phụ bạc chứ. chỉ là bây giờ chưa phải lúc ban danh phận. Nếu muốn ở gần ta, vậy thì vài hôm nữa ta sẽ tới gặp tổng quản cho em dọn đến đây hầu hạ riêng cho ta."
A Hương cười híp mắt, sà vào lòng Ngũ Hoàng Tử, miệng cảm ơn rối rít.
"Tạ ơn hoàng tử."
…
Trương Thanh An đứng ở phe Thái tử và Hoàng Hậu nhưng ngoại trừ là dòng máu của thiên tử thì chẳng có gì để người khác coi trọng. Tài năng không có, mọi hậu thuẫn đều dồn cho Thái Tử. muốn có được chỗ đứng nhất định không thể cứ ngồi yên một chỗ.
Luận võ lực không bằng Thái Tử.
Luận Đức độ không bằng nhị hoàng tử.
Luận thông minh cơ trí, phá án như thần không so với Bát Hoàng Tử. mà mấy vị còn lại cũng có tài lẻ.
Còn hắn thì ăn chơi lêu lổng không ai bằng, cái đó cũng có một chút lợi thế. đối với kỳ trân dị bảo nhìn qua không ít tự nhiên sinh ra khả năng giám định vô cùng chuẩn xác. trong tư phòng có sưu tập một số đồ quý giá, từ trang sức, bảo thạch. Thư Hoạ, đồ mỹ thuật xếp kín trên giá sách. Chúng đều là đồ quan lại hạ cấp đem cống nạp khi hắn ra ngoài thị sát dân tình.
Đem chúng bán ra chắc chắn có được một món tiền lớn.
Nghĩ như vậy, Trương Thanh An dự định dùng kiến thức thời hiện đại đi buôn bán một phen.
Một Hoàng Tử muốn bao nhiêu ngân lượng thì có bấy nhiêu ngân lượng. nói vậy chứ không đúng như vậy. Hàng tháng nội vụ chỉ có thể xuất ra một khoản cố định cho các hoàng tử. Muốn xin thêm thì phải trình bày rõ nguyên nhân, số lượng bao nhiêu phải ghi vào sổ sách.
Chung quy vẫn là có giới hạn và có người giám sát.
Nếu như đã không có tài năng nổi trội, vậy thì làm một phú nhị đại dùng tiền mua chuộc nhân tâm là một chủ ý không tệ.
Trương Thanh An đem tài vật ra kiểm kê, quy ra ngân lượng cũng phải đến 50 sáu mươi vạn lượng hoàng kim. số này đối với dân thường có thể đè chết người, nhưng với hắn thì đây chỉ là " vốn khởi nghiệp" mà thôi.
Ngoài ra, mỗi hoàng tử khi trưởng thành còn được ban cho chục mẫu đất, hàng năm thu lợi tức, lương thực.
Trương Thanh An không có công trạng nên đất đai của hắn nắm quyền rất ít so với các vị hoàng tử khác, nhưng méo mó có hơn không, huống chi nắm trong tay cả chục mẫu.
"Nông nghiệp thời cổ đại vẫn còn lạc hậu, nếu có thể đem tăng năng suất rồi bỏ túi riêng vậy coi như kiếm thêm được một khoản."
Có ngân lượng rồi nuôi lấy một đội hộ vệ. Rồi còn đem quà biếu một vài nhân vật nữa chứ. Muốn giành được hoàng vị, Trương Thanh An không thể chỉ dựa vào sức của bản thân mình.
Hắn dành cả buổi sáng lên kế hoạch từng bước, ghi ra giấy rồi lại đốt đi. Toàn bộ giấy trong phòng cơ hồ đã dùng hết. rốt Cuộc trong đầu cũng đã rạch ròi chiến lược hành động.
Mới đấy mà đã tới giờ dùng bữa.
Cung nữ đưa đồ ăn hôm nay hơi khác, mắt một mí, lốm đốm vết tàn nhang. Thân hình cũng không sai biệt với đa số cung nữ thông thường, chỉ có điều gương mặt vẫn kém hơn A Hương.
"Hoàng tử, đồ ăn ngự thiện phòng đã mang tới, mời người dùng cho nóng."
Trương Thanh An thoáng cau mày.
"Ngươi...? chẳng phải cung nữ A Hương đảm nhiệm việc này sao. Cô ấy đâu rồi."
Cung nữ cung kính đáp.
"Dạ Bẩm. Sáng sớm, A Hương bị điều tới Tẩy Y Cục rồi ạ. Từ giờ việc của cô ấy do nô tì đảm nhận. Hoàng tử cần gì xin cứ sai bảo."
Trương Thanh An hừ lạnh một tiếng.
"Sao vô duyên vô cớ lại bị điều đi Tẩy Y Cục."
Cung nữ thật thà đáp.
"Dạ bẩm. đây là tổng quản đại nhân sắp xếp. Nô tỳ cũng không rõ nội tình bên trong."
Trương Thanh An chép miệng.
"Ngươi về báo với tổng quản đại nhân, nói rằng ta muốn cung nữ A Hương đến chỗ của ta…"
"Dạ, nô tì đi ngay."
Cung nữ vừa xoay bước lùi ra ngoài. Trương Thanh An ngẫm nghĩ một chút rồi lại gọi cô ta quay trở lại.
"Khoan đã… ngươi dẫn ta tới Tẩy Y Cục gặp A Hương."
…
mang tiếng sống trong hoàng cung, nhưng Tẩy Y Cục chính xác nằm ở đâu,
Trương Thanh An hoàn toàn không biết. đó là chỗ giặt giũ của cung đình một Hoàng tử cao cao tại thượng sao lại đến cái chỗ dơ bẩn này cơ chứ.
Hắn bảo cung nữ đưa mình tới gặp Tổng quản đại nhân. Lâm Thái. Người này mặt mũi tròn chịa, mày râu nhẵn nhụi. giọng nói the thé đạt chuẩn của Hoạn Quan.
Gặp Lâm Thái, Trương Thanh An liền quét qua hạ bộ của y, trong lòng cười khổ một tiếng. Nam nhân bị cắt chỗ ấy thì còn sống làm gì chứ. Đúng là thời cổ đại cũng thật lắm trò bệnh hoạn. Nhưng cũng không trách được. Phi Tần Mỹ nữ trong hậu cung vô số, không làm vậy thì sớm trở thành cái nhà trẻ công cộng rồi.
Lâm Thái thấy Ngũ Hoàng Tử đến tìm mình trong lòng không khỏi rét run. Vị hoàng tử này là người của Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử. Hiện tại chính là phe cánh có lợi thế trong cuộc đua Hoàng Vị, Lâm Thái không thể đắc tội được.
"Hạ Quan khấu kiến Ngũ Hoàng Tử. Người đến tìm hạ quan, không biết cần dặn dò chuyện chi?"
Trương Thanh An ưỡn ngực hai tay chắp sau lưng. Thong thả bước tới trước Lâm Thái.
"Ngươi tuỳ tiện đổi cung nữ hầu hạ của ta, ngươi có ý gì đây."
Lâm Thái cười khổ.
"Dạ bẩm, hạ quan đáng chết. mong hoàng tử tha tội. Cung nữ A Hương xàm ngôn, nói có tư tình với … với Hoàng tử không chịu làm việc. Hạ Quan đã sai người chấn chỉnh lại và điều đi Tẩy Y Cục rồi ạ.
Chẳng lẽ lời của cung nữ kia… là sự thật?"
Trương Thanh An khẽ lườm Lâm Thái. Với Thân Phận của Hoàng Tử thì phải lấy con gái vương công quý tộc mới tương xứng. nếu như lấy Cung Nữ làm phi quả thực bị người khác xem thường. Lâm Thái này biểu hiện bên ngoài là ngang ngược, không xin ý cấp trên dám tự tiện đổi người, nhưng bên trong có ý tốt, giữ thể diện cho hoàng thất.
Lâm Thái làm đến chức tổng quản há phải dạng người ngây thơ. ông ta làm việc gì đều đã nhìn trước ngó sau cả rồi. Ngũ Hoàng Tử là người ăn chơi sa đoạ, làm gì có chuyện hạ mình đi tìm cung nữ cơ chứ. Lâm Thái cảnh cáo, dằn mặt A Hương coi như dọn dẹp cho Ngũ Hoàng Tử mà thôi.
Không ngờ Ngũ Hoàng Tử lại vì một cung nữ mà đích thân tới tìm gặp. phen này Lâm Thái không tránh khỏi run rẩy.
Trương Thanh An khẽ nhoẻn miệng cười gian xảo, hắn vỗ vai Lâm Thái rồi thủ thỉ nói nhỏ.
"Ta nhìn thấy cung nữ đó rất vừa mắt, muốn đưa về cung … làm một số chuyện riêng tư. Tổng Quản đại nhân, không có ý kiến gì chứ."
Lâm Thái khẽ thở phào một hơi.
"Hạ quan không dám, hạ quan có mắt như mù. hạ quan sẽ đi thu xếp ngay."
Nói xong, Lâm Thái vội vàng đi tới chỗ Tẩy Y Cục. Trương Thanh An cũng tò mò mà đi theo sau.
…
Trong Tẩy Y Cục.
A Hương khoé miệng tím bầm, hai mắt đỏ hoe, vừa múc nước vừa sụt sùi khóc. Hôm nọ được Hoàng Tử khen, hứa hẹn đưa nàng về cung của chàng. Nàng cao hứng khoe khoang với mấy cung nữ khác, chuyện đến tai Lâm Thái Tổng Quản. liền bị ô ta sai người vả miệng, giáo huấn một hồi.
sau đó bắt nàng đi Tẩy Y Cục làm việc, giặt giũ chăn màn, quần áo cho Hoàng Thất cả ngày. hai tay trắng bóc, nhăn nheo vì ngâm nước lâu. Đã thế còn bị mấy cung nữ khác đùa cợt, trêu chọc.
A Hương vỡ mộng đổi đời, chỉ biết ôm mặt khóc.
"Khóc lóc cái gì, làm việc đi."
"Đỉa theo chân Hạc thế nào được. Ngũ Hoàng tử là dạng người gì, ngươi khờ khạo tin lời của hoàng tử ư."
"chuyện Cung nữ mua vui cho hoàng tử rồi bị người hắt hủi, xưa nay có thiếu gì. có trách thì trách bản thân ngu si, đần độn, tin người."
Thấy người ta thê thảm như vậy, mấy cung nữ khoái trí lắm. mà phụ nữ ở với nhau có nói chuyện cả ngày cũng Không hết. A Hương nghe từ sáng đến chiều, có lúc muốn nghĩ đến cái chết, nhưng bên trong vẫn nuôi hi vọng Ngũ Hoàng Tử sẽ giữ lời mà đón nàng đi.
Bất chợt không gian trong Tẩy y cục yên lặng, Lâm Thái tổng quản rảo bước đi vào. đứng giữa một bầy cung nữ, ông nhìn trước, ngó sau.l, hắng giọng nói.
"A Hương đâu rồi."
Tiếng người xi xào bàn tán, mọi con mắt hướng về cùng một hướng. họ tò mòq không biết Tổng Quản đến tìm A Hương Làm gì, buổi sáng vả miệng rồi. chẳng lẽ không yên tâm lại cho ôn bài cũ sao, hay là đem đi cắt lưỡi.
A Hương rụt rè bước ra trước mặt Lâm Thái.
Ông ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
"Đi theo ta ra bên ngoài."
phía sau lưng lại truyền tới một loạt âm thanh xì xầm của đám cung nữ. Lâm Thái hắng giọng một tiếng, không gian lập tức trùng xuống.
A Hương bước ra bên ngoài, chợt thấy lo lắng, bèn hỏi.
"Tổng Quản đại nhân, người muốn đưa nô tì đi đâu."
Lâm Thái không quay mặt lại. vừa đi vừa đáp.
"Tới gặp Ngũ Hoàng Tử."
Nghe tới Ngũ Hoàng Tử, hai mắt A Hương sáng lên, tinh thần phấn chấn lạ thường. mọi đau nhức, tủi hổ cơ hồ biến mất.
"Ngũ Hoàng Tử thực sự đến tìm ta sao?"
Lâm Thái gật gù.
"Ngươi đừng vội mừng. Ngũ Hoàng Tử vui buồn thất thường, ngươi có được phú quý hay không còn phải tuỳ vào khả năng của ngươi. Cho đến khi hoàng tử ban danh phận cho ngươi, trước đó tuyệt đối không được rêu rao cho người khác, giống như tối qua. Như vậy sẽ tổn hại đến mặt mũi của hoàng thất. Hôm nay ta vả miệng cảnh cáo ngươi, lần sau còn tái phạm, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi."
A Hương tiết chế lại cảm xúc. gật đầu nói.
"Cảm ơn Tổng Quản đại nhân nhắc nhở."
Lâm Thái khẽ hừ một tiếng, ông không hề sợ A Hương làm vợ của hoàng tử thì sẽ quay về báo thù mình. Ngũ Hoàng Tử danh vọng không cao bằng những người khác, muốn làm loạn hậu cung khác nào tìm cái chết. Đồng thời cũng chưa có gì đảm bảo rằng Ngũ Hoàng Tử sẽ ban danh phận cho A Hương.
472
5
1 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
