ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1 - Thế Giới Mới, Cuộc Sống Mới

Chương 1: Thế Giới Mới, Cuộc Sống Mới.

Tôi là Trần Hạo Nam, bản thân tôi khi sinh ra đã là một Thiên Tài, tôi biết nói chỉ sau hai mươi ngày, lên hai tuổi đã biết đọc sách và thông dụng ba loại ngôn ngữ. Bản thân tôi là một siêu trí tuệ, đọc qua một lần liền nhớ đến từng chữ từng chữ, nhưng trớ trêu thay tôi lại mắc phải một căn bệnh, đó là căn bệnh thế kỉ HIV được di truyền từ người mẹ của mình.

Bản thân tôi đã nhận biết được căn bệnh này từ khi còn rất nhỏ, tôi luôn phải sống ở bệnh viện, xem nó như nhà của mình vậy. Sức đề kháng của tôi rất kém bởi vì bị di truyền từ nhỏ nên tôi mắc rất nhiều căn bệnh cơ hội khác.

Tôi đã nhiều lần khóc, đau đớn thất vọng khi sự thật ngày một tàn nhẫn, tôi trách ông trơi, trách số phận và thậm chí nhiều khi còn muốn tự sát, tôi tự dày vò bản thân, tôi không có bạn nhưng tôi có sách, sách như là người bạn của tôi. Tôi đọc rất nhiều sách chỉ với mong ước giúp bản thân quên đi những thứ bệnh tật mà mình đang mang trong người. Nhưng càng đọc thì tôi càng đau đớn, sách có nhiều thứ thú vị, nhiều thứ sáng tạo thần kì, tôi cũng muốn làm những điều ấy, cũng muốn khám phá thế giới xung quanh, muốn được thoát khỏi xiềng xích bệnh tật. Tôi cũng muốn có bạn, muốn có người thân để quan tâm mình.

🔥 Đọc chưa: Thần Du Chư Thiên Hư Hải ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Suốt mười bốn năm, tôi cứ sống mà như không sống vậy bệnh tật đã dày vò tôi đớn đau đến từng nớ thịt, từng khúc tuỷ.

Nhưng cho đến một ngày, tôi bỗng nhận ra rằng, tại sao tôi tài giỏi như vậy mà lại dễ dàng để cho số phận chôn vùi? Mặc cho dòng đời đưa đẩy? Và thế là trong lòng tôi dấy lên một nổi quyết tâm, rằng phải cứu lấy chính mình.

Tôi bắt đầu tập sống lành mạnh, tập thể dục thường xuyên, tôi đọc rất nhiều sách y khoa để tìm ra cách cứu mình. Các bác sĩ ở bệnh viện, vòng tay của xã hội luôn cứu lấy tôi, luôn cố gắng che chở và bảo vệ tôi. Nhưng mãi đến tận khi ấy tôi mới nhận ra được, rằng bản thân tôi không là người duy nhất gặp bất hạnh, tôi bắt đầu cảm thấy yêu đời hơn, yêu cuộc sống và hạnh phúc bất tận, tôi có thêm rất nhiều người bạn mới. Được gặp gỡ thêm nhiều người mới. Và hơn hết là quyết tâm sống còn trong tôi lại càng thêm phần lớn mạnh.

Mất một năm để học hết các kiến thức y khoa, tôi bắt đầu mường tượng, nghiên cứu lý thuyết cùng các y bác sĩ, tôi cảm nhận và biết bản thân không còn nhiều thời gian nên tôi phải nhanh, phải nhanh hơn nữa. Rất rất nhiều các giáo sư, tiến sĩ họ đến từ các nơi trên thế giới và tiến hành nghiên cứu lý thuyết của tôi, xong bước đầu thử nghiệm đã cho kết quả khả quan.

Sau thêm một năm thì chúng tôi đã thành công, lần đầu một loại thuốc chữa trị HIV đã ra đời nhưng tôi còn chưa kịp vui mừng thì... một đại dịch khác bùng nổ, chúng lây sang đường không khí và lan với tốc độ chóng mặt, bản thân tôi cũng mất trong đại dịch ấy.

Đáng hận, càng sống và làm việc thì tôi lại càng trân quý thời gian và thấy nó trôi qua nhanh chóng, tôi nghĩ về quá khứ của mình mà cảm thấy hối hận, nếu tôi luyện tập để tăng sức đề kháng, nếu tôi không đổi những tuổi xuân của mình cho nổi sợ hãi, nổi lo âu mà giành nó cho việc nghiên cứu thì có phải tôi đã sống rồi không? Tôi chỉ còn cách biết oán trách bản thân đã bỏ đi quảng thời gian quý giá.

Thế nhưng...

🔥 Đọc chưa: Thần Cấp Đại Điếm Trưởng (Dịch) ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Ông trời lại cho tôi một cái đặc ân. Một đặc ân mà không phải ai cũng có.

Đó chính là...

.......................

Kinhzz... Kungzzz... Những tiếng chuông đồng vang vọng khuất xa, cánh bồ câu bay bay thoả sức uốn lượn trên trời.

Kinh đô vương quốc: Anglogzia

Đây là kinh đô của vương quốc Anglogzia, một kinh đô rộng lớn với hơn hai triệu dân cư. Một thành đô xầm uất với những toà nhà cao lớn xa hoa, những đường phố nhộn nhịp người qua lại. Từng tiếng vó ngựa, tiếng bánh xa lăn lăn trên nền gạch, tiếng người hò reo, tiếng trẻ em tung tăng chạy nhảy khắp con phố.

Tại một khu phố xầm uất, nơi mà những ngôi nhà cao lớn xa hoa của giới quý tộc thượng lưu.

Bất giác trong một con hẻm nhỏ gần chợ, một chàng thanh thiếu niên với mái tóc vàng ánh kim vô cùng đặc biệt, nhất là đôi mắt của hắn, đôi mắt sâu, đẹp và hút hồn, hàng chân mày thanh nhọn càng tăng thêm phần sắc sảo cùng tinh tườm. Một thoáng nhìn qua gương mặt của hắn cũng đủ để khiến người ta in đậm khó quên, nhất là với các thiếu nữ, lực sát thương vô cùng lớn. Dù là mang trên mình một bộ trang phục bần bịu có phần rách rưới nhưng cũng không làm phai đi vẻ sắc lạnh vốn có. Nước da trắng, hắn cao lớn, thân hình săn chắc hoàn hảo, là một kẻ luyện tập rất điên cuồng.

Hắn lúc này đang đứng nói chuyện cùng với một lão trung niên, lão mang một bộ đồ sạch sẽ, đường nét cầu kì phương tây, trông lão cũng khớm khá hơn, trông vẻ cũng là người có tiền.

- Đây là 200 đồng bạc, như đã giao ước từ trước, tiệm bánh mì này, từ nay là của tôi.

Chàng thanh thiếu niên bất giác đưa ra một bao tiền mà nói.

- Được, đây là giấy tờ kinh doanh, cái tiệm bánh mì này, từ giờ là của cậu. Ha ha người trẻ tuổi.

🔥 Đọc chưa: [Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Lão trung niên kia cũng nhanh tay đưa ra giấy tờ, lão hớn hả vui sướng vì đã lừa được vị thanh niên kia 200 đồng bạc, căn tiệm này của lão hết sức tồi tàn, thường ngày cũng không ai mua là mấy, sớm ngày cũng phải đóng cửa nhưng lão đâu có ngờ lại có một tên ngốc đến mua lại nó với giá 200 đồng bạc. Lời to lời to.

Chàng thiếu niên cầm lấy tờ giấy thì lộ vẻ tươi cười, không thèm nhìn, hắn nhanh chân cất bước vào trong tiệm.

...

Chào mọi người, là tôi đây, Trần Hạo Nam, tôi đã xuyên qua thế giới này và sống ở đây đã mười tám năm. Tôi là trường hợp hiếu kì mà người ta hay nhắc tới, tôi giữ được kí ức của tiền kiếp khi đầu thai tại một thế giới khác, thế giới này được tôi đặt là Dị giới.

Thế giới này không giống Trái Đất, nơi đây có rất nhiều chủng loài sinh sống như: con người, bán nhân, tiên tộc, ma tộc... Thế giới này là một thế giới hỗn loạn, chiến tranh diễn ra triền miên, nơi tôi sống đây luôn trong tình trạng báo động vì nguy cơ bị xâm lược bởi các nước làng giềng như Arenna và Pandora.

Người dân nơi đây sống tương đối thân thiện nhưng đời sống lại gặp rất nhiều khó khăn, tệ nạn xã hội diễn ra triền miên do không có xự kiểm soát chặt chẽ của chính quyền, giới quý tộc, các tước vị thì ra sức chèn ép dân chúng, thu thuế ngày càng nặng nề.

Mà thôi.. nói một chút về bản thân tôi khi ở đây đi.

Suốt khoảng thời gian từ khi sinh ra cho đến khi mười bốn tuổi, tôi sống vời bà nội, ba mẹ tôi sớm đã qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ, thậm chí tôi bây giờ còn không nhớ rõ khuôn mặt của họ, chỉ có cách xem mặt của họ qua bức tranh vẽ trong đầu của mình, trong suốt mười bốn năm đấy, bà nội là người hết mực chăm lo và nuôi nấng tôi, bà là một thợ may lành nghề có tiếng, nhưng tiếc là cuộc đời sẽ không ở lại mãi với ta, bà đã qua đời khi tôi lên mười bốn tuổi. Bà đã đưa lại cho tất cả tài sản của bà làm dành dụm cả đời lại cho tôi.

🔥 Đọc chưa: Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Nếu bà biết tôi đã tiêu số tiền bà dành dụm cả đời vào việc gì thì chắc chắn sẽ giết tôi mất. Toàn bộ chúng, tôi đều dùng để mua sách, mua quyền đọc sách tại các thư viện, tôi bắt đầu viết và viết rất nhiều sách, những luật lệ, những quy định mà tôi có thể cải tiến, sửa đổi cho vương quốc sau này của mình.

Tôi đã từng có ý định xuất bản những cuốn truyện do tôi viết ra nhưng nó lại gặp rất nhiều khó khăn trong vấn đề in ấn, tất cả đều phải chép tay mà mức hao phi thì lại rất lớn. Nên tôi đành tạm gác nó sang một bên.

Thôi.. quay trở lại.

Hiện tôi đang đứng trong tiệm bánh mì mà mình vừa mua được, nó là bảy phần tiền dành dụm của tôi trong suốt thời gian bốn năm làm việc cật lực. Ớ.. thật ra là có phần của bà tôi trong đó nữa.

Bánh mì ở đây nếu không muốn nói thì mùi vị khá tệ, nó không phải tệ vì chất lượng mà là bánh mì ở đây đều là bánh mì chay không có nhân các loại rau thịt bên trong, thường thì nó chỉ được ăn với sữa bò, là một món bình dân, cũng được gọi là lương thực chính của nơi đây, gần như ngày nào họ cũng ăn nó. Nhưng với kinh nghiệm mà tôi học lóm được từ ông chủ của tôi, một thợ làm bánh mì. Tôi đã luôn luôn lén nhìn cách ông ta làm và bắt chước học theo, sau ngần ấy thời gian, tôi tự tin rằng mình sẽ biến một món bánh mì bình thường thành thứ mỹ vị làm điên đảo dân chúng. Bành mì, một món ăn truyền kì của người Việt chúng tôi.

Lúc này, tôi nhìn qua một chút về cửa tiệm, nó trông khá bề bộn và dơ bẩn, tôi còn nhìn thấy từ trong hóc nhà có một vài con chuột đang gậm nhấm vài mẫu bánh mì đã hư mốc rơi vải xuống nền gạch. Thật sự là bẩn thỉu và không vệ sinh, những nơi thế này rất dễ để dịch bệnh sinh ra, cần phải dọn dẹp thật kĩ càng.

------------------------------------

Đơn vị tiền tệ ở đây được chia như sau:

🔥 Đọc chưa: Tại sao phụ nữ cứ theo tôi? ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Tiền "Đồng" là đơn vị nhỏ nhất.

100 tiền đồng = 1 đồng tiền bạc

100 tiền bạc = 1 đồng tiền vàng

13

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.