ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Thiên Yêu Điêu

Dịch và biên bởi: WentPham (Nhóm Lẻ)

Được đăng độc quyền tại: truyenyy.com


"Phốc!"

Thân thể lay động càng ngày càng dữ dội miệng của Lâm Khiếu há ra, rồi có một cục huyết tụ màu đen cực lớn bị phun ra, khuôn mặt phiếm hồng sau khi phun ra được cục huyết tụ cũng chậm chậm tiêu tán, thay vào đó trên gương mặt lại xuất hiện vẻ hồng nhuận phơn phớt, đây có lẽ là một loại dấu hiệu biểu hiện rằng sức khỏe đã tốt hơn.

"Khiếu ca ngươi cảm thấy thế nào? Khiếu ca ngươi đừng dọa ta!"

Bị dị biến trước mắt làm choáng váng, Liễu Nghiên sắc mặt đột nhiên trắng bệch, theo bản năng nhào tới, gắt gao nắm chặt cổ tay của trượng phu.

"A nghiên, ta không sao."

Lâm Khiếu ngồi thẳng dậy vỗ vỗ bàn tay của thê tử mình, sau đó hơi hơi nhắm mắt cảm ứng thương thế trong cơ thể, hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng viết thương mấy ngày trước đây Lâm Lang Thiên tạo thành cho hắn mãi mãi khó có thể khôi phục , trong nháy mắt đã khôi phục được đến bảy tám phần.

"Thương thế của ta. . ."

Lâm Khiếu liếc mắt nhìn chén sứ trên bàn, phản ứng cực nhanh hắn lập tức nhìn về phía thê tử của mình: "A nghiên, thuốc ngươi vừa mới cho ta uống là thuốc gì?"

"Chính là do một gốc phổ thông nhất phẩm linh dược đun thành dược dịch, sao vậy Khiếu ca, có vấn đề gì vậy?" Trên gương mặt thanh tú của Liễu Nghiên vẫn mang theo vẻ kinh ngạc nhìn trượng phu.

"Không có việc gì không có việc gì, liền là thương thế của ta tốt lên, ha ha,thương thế của ta tốt lên, ha ha ha. . ."

Lâm Khiếu ôm chặt vợ mình điên cuồng cười lớn.

Hắn vốn cho là mình sẽ cả một đời này liền trong cái bộ dạng chán chường này đi đến cuối đời, nhưng ai biết trước được mới trở về ngày thứ hai hắn liền đã đem thương thế toàn bộ phục hồi như cũ, trời phù hộ hắn Lâm Khiếu a! Trời phù hộ một nhà của hắn a! !

"Khiếu ca thương thế tốt lên? Cái này, đây là thật sao?"

Bị Lâm Khiếu ôm thật chặt,Liễu Nghiên nháy mắt vui đến phát khóc, trời mới biết nàng mấy ngày này đến tột cùng trải qua như thế nào , nàng đến tột cùng phải chịu đựng áp lực lớn đến cỡ nào.

Nhìn trước mắt một màn này Lâm Động mỉm cười, theo bản năng siết chặt tay nhỏ của Thanh, phụ thân của Lâm Động ta chỉ có thể chán chường một ngày thôi, không thể chán chường qua ngày thứ hai được, rang phấn đấu nha phụ thân!

"Động nhi,từ ngày mai trở đi, vi phụ liền muốn bắt đầu dạy dỗ ngươi tu luyện, hiện tại ngươi đã tám tuổi là thời điểm thích hợp để bước lên con đường tu luyện."

Lâm Khiếu đầy mặt hồng quan bỗng nhiên nhìn về phía con trai duy nhất của mình , loại tự tin từ khi đại bại về sau liền biến mất không còn thấy bóng dáng , rốt cục lại lần nữa hiện diện trên người hắn.

"Dạ được, phụ thân."

Lâm Động cưỡng chế nội tâm vui sướng, cung kính trả lời.

Ở trong nguyên tác khi hắn mười ba tuổi rưỡi mới bắt đầu tu luyện, tu luyện chừng nửa năm, mười bốn tuổi mới bước vào Thối Thể nhị trọng, hiện tại cuối cùng hắn cũng có thể bắt đầu tu luyện.

Đó chính là cái được gọi là "Một bước nhanh, bước bước nhanh", cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

. . .

Màn đêm buông xuống.

Trong phòng vợ chồng Lâm Khiếu, vợ chồng hai người chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

"Khiếu ca, thực ra hôm nay chén dược dịch kia cũng không hề đơn giản, tại thời điểm Động nhi đưa thuốc cho ngươi, dường như đã bỏ thêm chút vật gì vào trong chén,có lẽ cái này mới chính là cái mấu chốt để thương thế của Khiếu ca ngươi khôi phục lại."

Liễu Nghiên hơi hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định đem một màn chứng kiến lúc ban ngày nói ra.

Động tác cởi quần áo của Lâm Khiếu đột nhiên trì trệ, sau đó nhẹ nhàng nói: "Chuyện này coi như không xảy ra, Động nhi cũng đã hiểu chuyện, có chút bí mật cũng rất bình thường."

Hơi hơi trầm mặc một chút, trong bóng tối truyền đến một giọng nữ đầy nhu hòa: "Tốt, Khiếu ca."

Trong một gian phòng cách gian phòng của vợ chồng Lâm Khiếu không xa, một vị nam hài khuôn mặt có chút ngây ngô đang ngủ say sưa ngon lành trong lớp trăn bông ấm áp. Bỗng nhiên, một vệt quang mang từ ngực của hắn bắt đầu hiện ra, đây chính Tổ Thạch mà ban ngày Lâm Động mới thu hồi.

Tổ Thạch phát tán quang mang càng ngày càng loá mắt, đem ý thức của Lâm Động kéo vào một địa phương thần bí..

"Vù vù ~ "

Hư không hơi vặn vẹo một chút, bên trong không gian có chút lờ mờ ,hư ảo, một đạo quang ảnh chậm chậm hiện lên .

"Ta không phải đang ngủ sao? Ân, không đúng, nơi này là không gian bên trong thạch phù?"

Lâm Động cúi đầu nhìn một chút thân thể có chút hư ảo của chính mình, rồi nhanh chóng phản ứng lại.

"Chỉ là ta hiện tại còn chưa có bắt đầu tu luyện, liền Thối Thể nhất trọng cũng không có đạt đến, càng khỏi phải nói về võ học, cũng không cách nào thôi diễn hoàn thiện võ học, ta vào tới nơi đây để làm cái gì bây giờ? Đúng , có rồi. . ."

Sau khi Lâm Động buồn bực ngán ngẩm đánh giá một hồi chỗ, hai mắt đột nhiên sáng lên, lập tức bắt đầu tỉ mỉ tìm tòi hoàn cảnh xung quanh , nhìn dạng này là có thể thấy hắn không có ý định buông tha bất luận một chỗ nào cho dù đó góc chết nhỏ nhất.

Một lần, hai lần, ba lần. . .

Rốt cục, tại lần dò xét thứ bảy mảnh không gian thần bí này, Lâm Động rốt cục phát hiện một tia dị thường.

"Cái đồ vật gì ? Đi ra ngay cho ta!"

Chỉ thấy bàn tay của Lâm Động đột nhiên đưa về một chỗ góc tối, sau khi rút tay lại ở trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một con chuột màu đen lớn chừng bàn tay.

"Ta hỏi một chút, tiểu tử ngươi có bị bệnh gì không? Người ta nói tuổi còn trẻ làm việc gì đều không tốt, nhìn chằm chằm một cái không gian đến lông đều không có bảy lần, ngươi không phải là một kẻ ngu a? Ngươi tới tiêu khiển điêu gia ta sao?"

Con chuột toàn thân đen kịt vừa mới xuất hiện, liền chỉ Lâm Động mắng to.

Tuy là Lâm Động trong nội tâm đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng là vẫn giả trang ra một bộ dáng phi thường kinh ngạc, nói: "Chuột?"

"Đánh rắm, nhà ngươi mới là chuột, cả nhà ngươi đều là chuột!"

Chuột đen hai mắt tức khắc trợn tròn, tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn Lâm Động.

"A,lại còn là một con chuột biết nói chuyện?"

Lâm Động trong mắt tràn đầy ý cười, tiếp tục đùa bỡn "Nhị đệ" tương lai của hắn.

"Lại nói lại cho ngươi thêm một lần nữa, Điêu gia ta không phải chuột, Điêu gia ta là Thiên Yêu Điêu! Thiên Yêu Điêu ngươi biết không? ! ! !"

Chuột đen tức giận gào thét, không hề ngừng rẫy dụa, thế nhưng nó dường như phi thường suy yếu, bởi vì nó vô luận dùng sức như thế nào, nhưng thủy chung không cách nào thoát ra khỏi lòng bàn tay của Lâm Động.

"Háhá , một con chuột có danh tự, lại còn biết nói chuyện."

Lâm Động làm bộ lập tức bừng tỉnh hiểu ra, đột nhiên vỗ đầu một cái.

". . ."

Vừa nghe xong Lâm Động nói, chuột đen còn đang giãy dụa, bỗng nhiên thân thể chấn động, trong nháy mắt nó xụi lơ tại trong lòng bàn tay của Lâm Động, nhìn Lâm Động lẩm bẩm nói: "Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại, Điêu gia ta phục còn không được sao. . ."

"Tốt tốt, ta đùa ngươi chơi thôi, mau dậy đi. Thiên Yêu Điêu nha, ta biết, là một trong tứ bá tộc của Yêu vực , ngươi thật sự là thành viên của Thiên Yêu Điêu nhất tộc ?"

Nhìn xem Thiên Yêu Điêu hoàn toàn từ bỏ chống lại, Lâm Động vẫn là không nhịn được cười.

"A, tên nhà quê như nhà người còn biết tứ bá tộc của Yêu vực?"

Thiên Yêu Điêu xụi lơ tại trong lòng bàn tay của Lâm Động lập tức đứng lên, tràn đầy ngạc nhiên nhìn xem Lâm Động, bỗng nhiên có một loại cảm giác được tán đồng, thật sự là quá kích động.

"Ân, ta thấy qua tại bên trong một bản cổ tịch của gia tộc."

Lâm Động khẽ gật đầu, sau đó hai mắt nhíu lại: "Chẳng qua đồ nhà quê là nói như thế nào?"

"Khụ khụ,đây nhất định là tiểu ca ngươi nghe lầm, đúng, tự giới thiệu về mình một chút, vốn điêu gia tên là A Điêu, tất nhiên, ngươi nếu gọi ta là Điêu gia, ta cũng là không ngại."

Thiên Yêu Điêu hai con ngươi đen nhánh sáng rực đảo qua đảo lại, lão luyện chuyển hướng chủ đề, cũng bắt đầu tựa như làm quen lôi kéo quan hệ.

"A, vậy từ nay về sau đại danh của ngươi liền gọi là Lâm Điêu, còn ta thì gọi ngươi là tiểu Điêu, về sau ngươi chính là nhị đệ của ta, ta sẽ bảo kê ngươi." Lâm Động chậm chậm gật đầu.

"Dựa vào cái gì ta phải làm nhị đệ của ngươi? Ta nhổ vào, có phải hay không, ai muốn cùng ngươi làm huynh đệ a, không cho phép ngươi gọi ta là nhị đệ!"

Thiên Yêu Điêu điên cuồng lắc đầu cự tuyệt.

Nghĩ sao? Hắn đường đường là một cường giả Tử Huyền cảnh đỉnh cao, còn là thiếu tộc trưởng của Thiên Yêu Điêu nhất tộc một trọng tứ đại chúa tể của Yêu vực, cùng một người không có chút tu vi nào, một tên tiểu tử nông thôn xưng huynh gọi đệ, mặt mũi của Điêu gia còn để ở đâu?

"Tốt, nhị đệ."

Một âm thanh nghẹ nhàng qua loa truyền vào bên trong tai của Thiên Yêu Điêu.

Tiểu Điêu: ". . ."

P/s: Mong được sự góp ý của các bạn về bản dịch.

 Mọi người có thể góp ý cho mình thông qua zalo: 0379423424

10

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.