ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Xuyên qua

Dịch và biên bởi: WentPham (Nhóm Lẻ)

Được đăng độc quyền tại: truyenyy.com


"Tê tê, đầu đau quá. . ."

Khi Lâm Động cố gắng mở ra hai mắt có chút nặng nề, hắn chỉ cảm thấy một trận đau nhức kinh khủng như thủy triều đập vào trong đầu của hắn, để hắn phải ôm lấy đầu nhịn không được phát ra từng tiếng rên rỉ đầy thống khổ.

Sau mười phút trôi qua.

"Không biết nơi này đến cùng là nơi nào?"

Cảm giác đầu đau nhức đã đỡ dần, Lâm Động nằm tại trên giường, cố gắng chầm chầm ngồi dậy.

Nhìn xung quanh gian phòng có chút cổ kính, hắn lập tức cảm thấy có chút sững sờ.

Nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói: "Không đúng, ta dường như là xuyên việt rồi, không thể nào a, liếm một cái bao cũng có thể xuyên qua? A..a..a , Sao không thể để cho ta cẩn thận vuốt một cái chứ. . ."

Trong lúc vị thiếu niên đến từ Địa Cầu có trùng tên trùng họ với nhân vật chính của chúng ta trong cố sự này, chuẩn bị tiến vào cấp độ sâu trong trí nhớ, thì một tiếng “Oành” vang lên. Cửa của gian phòng bị một đập vỡ tan nát, ngay sau đó có một sinh vật tròn vo lăn vào.

"Lâm Động, Lâm Động, phụ thân của ngươi sắp chết! !"

Một tiếng nói non nớt mang theo vẻ lo lắng vang lên bên tai của Lâm Động.

"Đánh rắm, phụ thân của ngươi mới sắp chết đó!"

Suy nghĩ trong đầu có chút hỗn loạn khiến cho Lâm Động ngẩng đầu vô ý thức phản bác lại, người tới là một đứa trẻ bảy đến tám tuổi, hình dáng hơi mập mạp một chút, chỉ mập tròn đến mức mà nếu chỉ nhìn qua thì sẽ thấy cùng một dạng với quả cầu hình tròn.

Nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy đứa trẻ này trong đầu Lâm Động lại hiện lên danh tự của hắn ---- Lâm Trường Thương, hắn là nhi tử của Ngũ Bá , là bạn chơi nối khố của hắn, quan hệ của hai người cũng không tệ tẹo nào.

Ân ,nhưng mà chờ một chút, gia gia của ta chỉ có cha ta là con trai, vị Ngũ Bá này của ta là từ đâu tới?

Nhưng không để Lâm Động suy nghĩ thêm một chút nữa, Lâm Trường Thương đã nắm lấy Lâm Động kéo hắn từ trên giường xuống, đầy lo lắng lôi kéo hắn chạy ra phía ngoài ,miệng vẫn nói:

"Ta nói thật, Lâm Khiếu thúc thúc đi Đại Viêm quận tham gia tông tộc thi đấu, không chỉ thi đấu thua trận, còn bị người khác dùng một chiêu đánh trọng thương, nghe nói tính mạng đều khó mà giữ được.

Phụ thân của ta nói để cho ta tranh thủ thời gian gọi ngươi đi qua, không còn nhiều thời gian nữa ,vì vậy đi theo ta nhanh lên;."

Cứ như vậy, Lâm Động mặt ngơ ngác bị Lâm Trường Thương kéo đến trong một gian phòng rộng lớn, tộc nhân đứng chật ních trong phòng,sắc mặt của ai cũng vô cùng trầm ngâm và nghiêm trọng.

Bọn hắn đứng phía trước một cái giường, trên giường có một vị thanh niên tướng mạo đầy oai hùng đang nằm nhưng sắc mặt lại trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hai đầu lông mày có thể thấy được lờ mờ một chút lăng lệ, hiển nhiên là bản thân đang bị thụ thương rất nặng.

Sau khi đi đến nơi này, trên đường đi còn dị thường hoạt bát Lâm Trường Thương lại không dám làm càn chút nào, kéo Lâm Động co đầu rút cổ tại một góc nhỏ trong phòng, hắn chỉ chỉ nam tử trọng thương hôn mê nằm trên giường kia, lặng lẽ nói: "Ầy, ngươi nhìn, phụ thân của ngươi đang nằm trên giường đó."

"Cha ta?"

Đầu óc của Lâm Động đầy mông lung, tập trung nhìn lại, hắn nhìn thấy nam tử nằm trên giường, nhìn thấy nữ tử thanh tú đứng ở phía trước, nhìn thấy một lão giả mặc áo gấm, hình dáng tướng mạo đầy uy nghiêm.

"Phụ thân, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Khiếu ca hắn làm sao lại bị thành ra như vậy? Hắn không phải là cùng mọi người một chỗ tiến về nội tộc ở Đại Viêm quận tham gia tông tộc thi đấu sao?"

Nữ tử thanh tú trên mặt đầy kinh hãi, cố nén vẻ bi thương lại, nhìn về phía lão giả đứng ở bên cạnh, hắn chính là tộc trưởng của nhà họ Lâm, là phụ thân của trượng phu nàng.

"Khi lão tam tham gia trận đấu thứ nhất , gặp được một thanh niên thiên tài của nội tộc tên là Lâm Lang Thiên, bị hắn dùng một chiêu đánh bại. Lâm Lang Thiên không chỉ dứt khoát nghiền ép lão tam, hơn nữa hạ thủ còn vô cùng độc ác, hắn dùng nguyên lực cuồng bạo làm trong cơ thể của lão tam bị phá hoại đến rối tinh rối mù."

"Hiện tại thể nội của lão tam trọng vô cùng nghiêm trọng, kinh mạch cũng bị phá vỡ, không chỉ tu vi theo Thiên Nguyên cảnh rớt xuống Địa Nguyên cảnh, hơn nữa về sau cả đời tu vi cũng không thể tiến thêm."

Uy nghiêm lão giả sắc mặt đầy âm trầm, mấp máy bờ môi khô nứt của hắn, âm thanh có chút hơi khàn giải thích cho nữ tử nghe.

"Vậy, nói cách khác Khiếu ca đã thành một người tàn phế ?"

Sau khi nghe vậy nữ tử khẽ giật mình, biểu hiện như hồn bay phách lạc lẩm bẩm nói.

Sự tình làm sao lại phát triển đến tình trạng như thế này ?

Trượng phu nàng là người đột phá Thối Thể cửu trọng tiến vào Địa Nguyên cảnh sớm nhất trong năm người huynh đệ , hơn nữa sau thời gian bốn năm ngắn ngủi lại tiếp tục đột phá Địa Nguyên cảnh bước vào Thiên Nguyên cảnh giới, trở thành vị Thiên Nguyên cao thủ thứ hai trong Lâm gia loại trừ gia chủ Lâm Chấn Thiên.

Loại tốc độ tu luyện này trong mắt phụ thân, vốn là một người luôn luôn ăn nói có ý tứ, cũng thường xuyên lộ ra nụ cười vừa ý.

Mười năm một lần tông tộc thi đấu diễn ra , Lâm Khiếu lòng tin tràn đầy nói với nàng: A nghiên, ta nhất định sẽ tiến vào trước mười trong tộc hội lần này , để chúng ta Thanh Dương trấn Lâm gia trở lại hàng ngũ của nội tộc.

Khi đó Lâm Khiếu vô cùng hăng hái, thế nhưng hiện tại hắn không chỉ bị người ta một chiêu đánh bại, trở thành một tên phế nhân cả đời tu luyện cũng không thể tiến thêm một bước.

Liễu Nghiên biết rõ tính cách trượng phu của mình, trượng phu kiêu ngạo như thế , sau khi tỉnh lại biết rõ tình cảnh của bản thân như thế này, có khi nào sẽ luân lạc không thể vực dậy nổi không?

"Phế nhân? Không đến mức đó, có Lâm gia chúng ta , lão tam sẽ không phải là phế nhân. Ngày mai Lão tam có thể tỉnh lại, ngươi chiếu cố hắn cho thật tốt."

Lão giả hơi trầm mặc bàn giao một câu, rồi lập tức quay người rời đi, hắn không muốn ở nơi này lâu thêm một chút nào.

Nhi tử ưu tú nhất của hắn rơi xuống tình trạng như thế, hi vọng trở lại nội tộc của hắn liền bị phá nát , tất cả những thứ vừa xảy ra làm sao hắn có thể tiếp thu cho được.

"Lâm gia, Lâm Khiếu, Lâm thị tông tộc, Lâm Lang Thiên. . ."

Lâm Động đứng ở một góc nghe đến đây, hắn làm sao lại còn không rõ mình đã xuyên qua đến nơi nào, quang mang trong mắt của hắn càng ngày càng sáng,nội tâm hưng phấn mà lẩm bẩm nói: "Ta đã biết, nơi này là Thiên Huyền Đại Lục, nơi này là Đại Viêm vương triều Thanh Dương trấn, nơi này là. . ."

"Oanh!"

Lâm Động còn chưa nói xong, hắn chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm lại, rất nhiều ký ức từ chỗ sâu trong đầu hắn giống như thủy triều điên cuồng hiện lên, rồi sau đó,hắn hôn mê bất tỉnh.

Ký ức bắt đầu dung hợp!

"Lâm Động, Lâm Động, ngươi bị thế nào vậy Lâm Động? Phụ thân, mọi người mau nhìn, Lâm Động bởi vì bi thương quá mức mà té xỉu đi mất rồi. . ."

Thấy Lâm Động ngã xuống, Lâm Trường Thương nhanh chóng đỡ lấy hắn, sắc mặt đầy kinh hoảng lớn tiếng la lên.

Lâm Chấn Thiên vừa đi tới cửa ra vào, dừng bước, nhìn xem Lâm Động bỗng nhiên té xỉu ở trong góc, thở dài một tiếng: "A, lão tam sinh ra được một đứa con trai tốt a, các ngươi chiếu cố tốt cho Động nhi."

Dứt lời liền lắc đầu, trên mặt đầy vẻ đau thương rồi bước nhanh đi ra khỏi phòng, hắn không muốn tại nơi đau thương này dù chỉ là một giây. Bản thân hắn là gia chủ , tuyệt đối không thể tại trước mặt tộc nhân của mình biểu hiện ra vẻ mềm yếu, tuyệt đối không thể.

"Động nhi a. . ."

Liễu Nghiên đang xem trượng phu của mình , nhìn con mình bị hôn mê , nước mắt lập tức ngăn không nổi từ trong đôi mắt đẹp trượt xuống.

Nàng nên làm cái gì? Trượng phu trọng thương hôn mê, nhi tử bi thương quá mức té xỉu, nữ nhi thì còn quá nhỏ, tạm thời còn không dám để cho nàng biết tin tức này. Tất cả mọi thứ đêu để nàng thân là một cái nữ lưu yếu đuối ngạnh kháng, nàng rốt cuộc nên làm cái gì đây?

"Liễu Nghiên, không có việc gì, Động nhi hắn chỉ là tạm thời đã hôn mê . Trường Thương, ngươi mau đưa Động nhi đỡ dậy. . ."

Mấy vị nữ quyến của năm huynh đệ tiến lại vây quanh an ủi Liễu Nghiên.

Đồng thời tại một chỗ không ai có thể biết, một biến hóa đang lặng yên sinh ra, bánh xe lịch sử bắt đầu chuyển động chậm chậm, hướng về một cái hướng mà không ai có thể tiên đoán được.

Năm nay, Lâm Động tám tuổi, Lâm Khiếu hai mươi sáu tuổi.

P/s: Mong được sự góp ý của các bạn về bản dịch.

Mọi người có thể góp ý cho mình thông qua zalo: 0379423424

66

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.