Chương 12
Ngự Linh Giới
Chương 4.2 Ngự Linh Giới
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, nhoáng cái đã 20 năm.
Ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi.
-Nhạc phụ cố gắng chịu đựng một chút.
Nhạc phụ đại nhân nằm ngửa trên giường, sắc mặt hơi lo lắng. Không lo lắng sao được khi hiền tế của hắn, chính là ta, đang chuẩn bị tiến hành thí nghiệm ngay trên cơ thể hắn đấy. Bất quá không có cách chống cự, mạng nhỏ của hắn, mấy năm nay đều do ta duy trì đấy.
-Nhạc phụ yên tâm, bản hiền tế có kinh nghiệm.
Trấn an nhạc phụ muôn vàn yêu quý một câu, ta cũng mặc xác hắn bất an hay lo lắng, tập trung tinh thần, tay phải ngón trỏ và ngón cái chập lại, chân khí tuôn ra, tạo thành một cây kim màu xanh lá cây.
Chân khí hoá cương, chính là dấu hiệu ta đã bước vào tam giai Cương Khí Cảnh, mất hai mươi năm a, quả thật không dễ dàng.
Ta tốc độ rất nhanh, từng châm hạ xuống, đâm vào cơ thể nhạc phụ, nhanh gọn lưu loát. Việc quen tay dễ làm, rất nhanh liền xong. Chờ chân khí châm hoá thành khí bay mất, nhạc phụ đại nhân mới ngồi dậy, sắc mặt vui vẻ.
-Ý, tự nhiên ta thấy dễ chịu hơn nhiều. Thật tốt quá.
Khi ta đột phá tam giai, tự nhiên cũng đã làm một bữa liên hoan, nhạc phụ đại nhân tự nhiên biết, cũng rất mong chờ. Nhưng ngay lập tức thấy hiệu quả tốt như vậy, ta cũng không khỏi cảm khác sự thần kì của chân khí.
Bởi vì chuyện này, bữa trưa ăn được rất vui vẻ.
Trên bàn cơm.
-Nhạc phụ, nhạc mẫu, bên Lao Sơn Phái truyền tin, Ma Thiên Nhai hiện tại tình hình bất ổn. Chúng ta cách xa như vậy, cho dù không di dời, có lẽ cũng nên chuẩn bị một chút.
Nhạc phụ đại nhân cũng lo lắng.
Ma Thiên Nhai là cửa ải quan trọng phía nam Thập Vạn Sơn Châu, dạo gần đây bị dị thú công phá liên tục, nhưng tình hình rất không ổn. Hơn nữa chính Ma Thiên Cư Sĩ Tạ Yến Khách thừa nhận không ổn, để cho dân chúng môn phái xung quanh mau chóng di dời.
Ma Thiên Cư Sĩ chính là một trong ba cột trụ chống trời, chống lên cả cái Thập Vạn Sơn Châu này, hắn nói không ổn, vậy chuyện liền vô cùng nghiêm trọng. Hai mươi năm này Cửu Châu đã loạn thành một đống, mà bây giờ, có lẽ sắp đến lượt Thập Vạn Sơn Châu rồi.
-Chạy, lại chạy đi đâu, Hương Khê Trấn đã là nơi sơn cùng thuỷ tận rồi.
-Nhạc phụ, ta có ý này. Chi bằng chúng ta tích trữ lương thực, tạm trú vào Vạn Linh Mộ, chờ đợi đợt sóng gió này qua đi, lại trở ra. Bình thường đám dị thú cũng không dám lại gần nơi này, có lẽ, có thể che chở chúng ta một phen.
Nhạc phụ đại nhân bây giờ cũng đã lên làm trấn trưởng rồi. Bên phân đà Lao Sơn Phái, ta cũng quen biết, hẳn là sẽ không đồng ý. Lao Sơn Phái ở Lao Sơn đã sớm nát, cái phân đà này cũng chỉ là tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Thanh Mai Phu Nhân đã ở lại đây luôn, nhờ vậy mà tránh được loạn biến ở Lao Sơn, có lẽ nàng cũng muốn an ổn chết già tại Hương Khê Trấn.
-Vậy ngươi qua bên Thanh Mai Phu Nhân nói chuyện một phen, ta thì đi họp bàn một phen.
Xong bữa ăn, ta dắt tay Muối ra về. Thời gian qua đi, tình cảm cũng càng lúc càng mặn nồng. Tiếc nuối duy nhất là, chúng ta không có con. Bởi vậy mấy năm gần đây cũng tốn không ít khí lực khuyên nhủ nương tử, cùng nhạc phụ nhạc mẫu hai vị đại lão.
Buổi chiều, phân đà Lao Sơn Phái.
Thanh Mai Phu Nhân giờ đây nhan sắc đã tàn phai, nét già nua hiện rõ trên khuôn mặt. Không thành Tiên Thiên, lại xinh đẹp thế nào, cũng là phù dung sớm nở tối tàn. Nữ nhi nàng Đoàn Trâm Anh đã mất trong loạn biến ở Lao Sơn, để nàng thân già càng thêm mấy phần cô đơn.
Ta đem ý định nói cho nàng.
Đang yên đang ổn ai cũng không nguyện ý tìm chết. Thanh Mai Phu Nhân vốn cũng đã lên ý định di tản, nghe ta một phen, cũng thấy hợp lý.
-Ta nghe dược phu nói bên kia Nhất Tuyến Thiên gần đây dị thú như mất tích, có lẽ đã dồn qua hết bên Ma Thiên Nhai, tạm trốn ở Vạn Linh Mộ cũng ổn, nơi đó giờ cơ sở hạ tầng cũng tốt, lại rộng rãi, nếu có chuyện không ổn, trốn qua Nam Man Hoang Châu một phen, chờ thời rồi trở về.
Trải qua hao mươi năm kiến thiết, Vạn Linh Mộ giờ đã khác xa trước, chứa hết toàn bộ cư dân Hương Khê Trấn cũng được, dù sao cũng chả có bao nhiêu.
-Vậy liền quyết định vậy đi. Ta đi thông báo cho trấn trưởng.
Cứ vậy cả cái Hương Khê Trấn tất bật hẳn lên, chuẩn bị đi di tản tránh nạn.
Tin dữ nhanh chóng truyền tới.
Bạch Hổ Thánh Thú hiện thân, một ngụm ăn mất Ma Thiên Cư Sĩ. Thánh Thú, chính là bát giai đấy. Ma Thiên Nhai sau bao nhiêu năm tháng đứng vững đã thất thủ, quân đoàn dị thú xâm lấn Thập Vạn Sơn Châu. Mà mục đích của chúng, có vẻ như chính là tẩy sạch loài người khỏi phiến lục địa này đấy.
Mà người dân Hương Khê Trấn, cũng liền vội vàng bỏ chạy.
Chúng ta trốn trong Vạn Linh Mộ, bởi vì chuẩn bị đủ lương thực, lại thêm bên phía Nam Man Hoang Châu dị thú một con cũng chẳng còn, có thể trốn qua săn bắn thú hoang. Còn phía Thập Vạn Sơn Châu, ngẫu nhiên có dị thú ghé ngang qua cửa vào Nhất Tuyến Thiên, bất quá cũng không lại gần.
Qua gần hai tháng, chúng ta ra ngoài thăm dò, dị thú cũng đã rút đi hết. Đúng như ta dự đoán, dị thú cũng không ở Thập Vạn Sơn Châu lâu được, cuộc xâm lăng này kéo dài tận hai tháng, đã là rất dài. Bởi so với Nam Man Hoang Châu màu mỡ tươi tốt, Thập Vạn Sơn Châu toàn núi cao tuyết phủ, đối với dị thú mà nói, chính là chả có tý dinh dưỡng gì. Hương Khê Trấn đã bị phá tanh bành, trở về còn cần xây dựng lại một phen.
Trải qua kiếp nạn này, Hương Khê Trấn lại yên ổn một mạch hơn bốn mươi năm.
Một ngày này.
Ta ngồi bên giường, nắm lấy đôi tay già nua nhăn nheo của Muối. Vật đổi sao dời, không gì là vĩnh hằng, cuối cùng tiểu nương tử cũng rời ta mà đi. Kết hôn mấy chục năm, ta vẫn luôn gọi nàng là tiểu nương tử.
-Đời này trở thành tiểu nương tử của chàng, là may mắn của ta.
-Cũng là may mắn của ta.
Mỗi một người thân vĩnh viễn rời ta mà đi, cho dù không có tiếc nuối, cũng sẽ khiến ta đau buồn. Nước mắt ta lăn dài trên má, cùng với hơi thở tiểu nương tử tắt dần.
Đêm khuya, ta túc trực bên linh cữu. Hai đời người cộng lại cũng đã gần trăm năm, những ký ức xưa cũ hiện về. Chủ yếu là hình ảnh của tiểu nương tử. Từ ngày đầu nhìn nhạc mẫu bế nàng trên tay, rồi khi nàng lẽo đẽo theo ta luôn miệng gọi Hùng ca, rồi khi nàng đỏ mặt ngượng ngùng nép sau khung cửa nhìn trộm, rồi khi nàng trong trang phục tân nương đỏ thắm cùng ta bái đường thành thân, … tất cả đều là những ký ức tươi đẹp, để ta bất giác nở nụ cười. Đời này coi như không sống uổng.
Nửa đêm vắng lặng không một tiếng động.
Một cơn lãnh lẽo đánh thức ta dậy từ trong dòng ký ức.
Ta vô thức nhìn về phía quan tài.
Chả có gì.
Bất ngờ Đồng Hồ Cát Nhỏ nóng lên, một bóng đen tựa sương khói, hình dạng giống như những tên giám ngục đang nổi lềnh bềnh phía trên quan tài. Mà tiểu nương tử thân thể trong suốt đang bị một lực hút kỳ lạ hút ra khỏi quan tài.
Ta hết hồn một trận, vội vàng tay chập lại vào nhau, chân khí phóng ra ngưng thành một thanh đao màu lục, hướng về phía bóng đen chém tới. Chiêu này là Thanh Mai Phu Nhân dạy ta đấy.
Bóng đen hét lên một tiếng đinh tai nhức óc, sau đó hoá thành khói đen tan biến.
Hồn phách tiểu nương vẫn lơ lửng giữa không trung, ta đưa tay đỡ lấy.
Nàng nhìn ta nở nụ cười.
Rồi mờ nhạt dần, tan biến vào hư vô.
Ta đứng ngây ngốc giữa linh đường, nước mắt tuôn rơi, trên môi lại kỳ lạ nở nụ cười.
Một năm sau.
Tu vi tam giai coi như đã là nhất lưu rồi, tự nhiên ta cũng không dễ chết, hơn nữa cũng sống rất khoẻ. Tóc đã bạc trắng, nhưng chưa thấy dấu hiệu xuống sức, cứ đà này sống lâu trăm tuổi cũng là không có vấn đề gì. Thời gian thường ngày bắt mạch bốc thuốc, vui thú điền viên, rồi chỉ dạy đồ đệ. Chủ yếu vẫn là dành thời gian nhớ về tiểu nương tử.
-Sư phụ, vị này là người của Dược Vương Cốc.
-Ra mắt Trần Đại Phu.
-Tiểu hữu mời ngồi. Không biết Dược Vương Cốc lặn lội đến Hương Khê Trấn là có việc gì.
Ta chậm rãi châm trà mời khách.
Dược Vương Cốc từng là một môn phái tiếng tăm lừng lẫy ở Thập Vạn Sơn Châu, ngày xưa chính là thánh địa hướng về của Luyện dược sư khắp trong đại lục, tuy rằng không so được với bên Tây Sa Mĩ Châu, nhưng cũng không kém nhiều.
-Trần Đại Phu hẳn cũng biết, trong trận tai nạn bốn mươi năm trước, Dược Vương Cốc quá gần Ma Thiên Nhai, không kịp di dời, dẫn đến truyền thừa gần như đứt đoạn. Các vị sư thúc sư bá cũng chỉ có thể mạnh ai nấy chạy, mang được gì thì mang, hiện nay đều đã trở về, đã bầu ra tân Chưởng Môn. Tân Chưởng Môn muốn xây dựng lại huy hoàng của Dược Vương Cốc mời các Luyện dược sư có tiếng trong đại lục tới giúp sức một phen.
-Các ngươi là xây dựng lại Dược Vương Cốc ở chốn cũ?
-Đúng vậy Trần Đại Phu, tuy không còn Ma Thiên Nhai ngăn cản, dị thú có thể tuỳ thời xâm nhập Thập Vạn Sơn Châu, nhưng Bạch Hổ Thánh Thú từ đó cũng đã mất tích. Dược liệu ở Nam Man Hoang Châu phong phú, nếu muốn hồi phục phát triển Dược Đạo, không còn chỗ nào khác.
Nếu Bạch Hổ Thánh Thú không tới, vậy không đáng ngại, còn dị thú bình thường, đi lạc mới tới Thập Vạn Sơn Châu.
Dù sao chỗ này cũng không còn vướng bận gì. Đi Dược Vương Cốc, cố gắng vài năm cuối đời cống hiến cho hậu thế một phen, lấy chút thành tựu gọi là.
Ta rất nhanh thu xếp đồ đạc.
Sau sự kiện tại linh đường lần trước, ta quả quyết đem tiểu nương tử hoả táng, đem tro bụi rải theo gió bay khắp Thập Vạn Sơn Châu.
Nơi này quả thật không còn gì vướng bận, dẫn theo mấy tên đồ đệ, tiến về Dược Vương Cốc.
Quãng thời gian ở Dược Vương Cốc tương đối khô khan, không luyện dược thì chính là nghiên cứu dạy dỗ đệ tử. Bất quá có một chuyện khiến ta hứng thú. Chúng ta đã nghiên cứu luyện thành Tiên Thiên Đan.
Ta ngồi một mình trong phòng, tay cầm Tiên Thiên Đan đã được phú linh. Không ngờ tới đời nay vậy mà còn có thể đột phá tứ giai Tiên Thiên Cảnh, quả thật bất ngờ, cũng thật viên mãn. Đan dược tuy là luyện thành, bất quá đan phương không trọn vẹn, mãi mới nghiên cứu ra được. Bất quá cũng không nắm chắc, còn cần thử nghiệm một phen. Kỳ thật mọi người đều nghĩ ta đã già cả, cơ hội đột phá không lớn, lấy thân thử thuốc, chỉ là để cảm nhận rõ dược lực, từ đó đem đan phương cải tiến.
Bất quá ta có Ngự Linh Giới.
Linh đan có bao nhiêu cường đại, ta là rõ nhất. Hiện tại ta có tu vi tam giai đỉnh phong, chính là minh chứng.
Đem Tiên Thiên Đan đã hoá thành linh đan nuốt xuống, dược lực lập tức lan tràn toàn thân. Ta có cảm giác như trở lại trong bụng mẹ, cả người không nhịn được ấm áp thoải mái. Ta cứ như vậy đột phá tứ giai, thành tựu Tiên Thiên Cảnh cường giả.
Bởi tuổi già đột phá, ta cũng không sống lâu như các Tiên Thiên cường giả khác, nhưng cũng được đến một trăm lẻ tám tuổi.
Công lao, thành tựu của ta, đã vĩnh viễn được Dược Vương Cốc ghi xuống.
Một ngày này, bên giường, đồ đệ, đồ tôn quây quần, tới đưa tiễn ta.
Mà ta cũng không ngờ mình sẽ ra đi nhẹ nhàng như thế. Sáng vừa tỉnh dậy, thấy trong người không khoẻ, liền biết tuổi thọ đã tận, liền gọi lên đồ đệ đồ tôn trong cốc tới dặn dò hậu sự. Kỳ lạ là tinh thần vẫn vô cùng tốt.
Ta nằm trên giường, cảm nhận trong cơ thể từng huyệt đạo đang tan vỡ, Tiên Thiên Chân Khí thoát khỏi thân thể bay ra ngoài, tạo thành từng đám sương khói mờ ảo, da thịt cũng theo đó trở nên nhăn nheo nhanh chóng.
Đan điền sụp đổ, hơi thở đứt dần.
Đám đồ đệ có người không nhịn được rơi nước mắt.
Khi chết có nhiều người như vậy người khóc thương mình, đời này sống không uổng. Kiếp trước chắc hẳn cũng có nhiều người khóc thương, bất quá là thương cho ta số phận quá bất hạnh. Mà kiếp này, viên mãn.
Trước mắt ta một trận tối tăm.
Đồng Hồ Cát Nhỏ hiện lên trước mắt ta, bên cạnh còn có Ngự Linh Giới.
Sau bao nhiêu năm lại được gặp anh bạn nhỏ, ta lại cảm thấy bất an. Ta đời này sống được viên mãn, chỉ muốn vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng mà thôi.
Đôi mắt nhắm chặt của ta cảm nhận được ánh sáng, ta vô thức mở mắt ra.
Bản thân ta bị giam trong một quả cầu trong suốt, vô cùng quen thuộc. Bị giam cầm mười năm, không quen mới lạ. Xung quanh vẫn là Dược Vương Cốc, nhưng không gian xung quanh một mảnh giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, tựa như tờ mờ sáng. Trên bầu trời, mặt trời dần dần bị mặt trăng nuốt lấy.
Nhật thực toàn phần.
Âm khí từ mặt đất xông lên, nhấn chìm Dược Vương Cốc.
Tất cả sinh vật, bao gồm cả đồ đệ đồ tôn của ta, bắt đầu kêu gào thảm thiết. Âm khí rất nhanh ăn mòn hết bọn hắn. Không gian nứt ra từng vết nứt không gian đen ngòm, vô số âm hồn tựa như loại ta đã thấy trong linh đường của tiểu nương tử, ào ạt ùa ra. Đem hồn phách của những sinh mệnh bên dưới hút đi, rồi bay vào trong vết nứt.
Ta đau đớn cùng cực, nhưng bất lực.
Sau đó là một màn không thể nghĩ tới xảy ra.
Âm khí đem tất cả nuốt lấy, lại cũng đem cảnh vật tái tạo lại. Từng mái điện, từng con đường từ trống rỗng mọc ra, thay thế cho cảnh vật nguyên bản đã bị xoá bỏ.
Mà ta, cũng bị lồng giam kéo đi, trở lại nơi ta lần đầu tới với thế giới này, lơ lửng trên bầu trời Hương Khê Trấn.
Lại mười năm dài đằng đẵng.
Nhật thực cũng kết thúc, âm khí đã rút đi.
Ta một trận hoảng hốt, lại trở lại trong mái nhà tranh lụp xụp rách rát khi xưa.
Lại một vòng mới luân hồi.
P/S Cầu đề cử, cầu kim phiếu.
853
9
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
