Chương 1 - Thiên Vị! Người "xuyên không."
- "Cuối cùng cũng đánh xong, quả thật mệt hơn so với học hóa ở kiếp trước".
Thiên Vị cả người mồ hôi như mưa, quần áo ướt đẫm, cánh tay nhỏ lau lấy mồ hôi trên khuôn mặt, hơi thở dồn dập vì mệt, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự cực khổ, hắn than thầm trong lòng.
Hắn vừa đánh xong "Tôi Thể Quyền", một bộ quyền pháp cơ bản, giúp rèn luyện cơ thể, có 36 quyền, công pháp này là do một người có tên "Lý Thái Tổ" sáng lập, sau đó tuyên truyền rộng rãi khắp Đại Việt Quốc, tạo cơ hội cho rất nhiều người dân thường, thành công thức tỉnh "Bản Mệnh Vũ khí" trở thành Bản Mệnh Vũ giả.
Bản Mệnh Vũ giả là những người có địa vị cao nhất của phiến đại lục này. Bản Mệnh Vũ giả đạt tới một cảnh giới nhất định thì có thể ngự không phi hành, quyền chấn sơn hà, khi đạt tới cực hạn thì có thể Phá Toái Hư Không, không gì không làm được.
Song song tồn tại với "Bản Mệnh Vũ giả" chính là Yêu thú. Yêu thú chính là đều khiến cho "Bản Mệnh Vũ giả" tồn tại so với Thần còn đáng kính trọng hơn ở thế giới này. Yêu Thú thường lấy nhân loại làm thức ăn, hàng năm có hàng vạn người chết bởi yêu thú tấn công. Bản Mệnh Vũ giả chức trách của họ chính là tiêu diệt yêu thú. Để cho những người bình thường có cuộc sống bình an. Những người ở thế giới này đối với "Bản Mệnh Vũ giả" mười phần tôn kính, người bình thường thành nếu thành công thức tỉnh "Bản Mệnh Vũ khí" có thể nói là một bước lên trời. Mọi người ở thế giới này điều ước duy nhất của họ chính là họ, hoặc trong gia tộc của bọn họ có người thành công thức tỉnh "Bản Mệnh Vũ khí "trở thành" "Bản Mệnh Vũ giả".
Những đứa trẻ ở thế giới này, từ khi lên vài tuổi đã bắt đầu luyện quyền pháp. Mục đích chính là rèn luyện cơ thể, giúp tăng sự dẻo dai, sức chịu đựng của cơ thể. Quá trình rèn luyện được gọi "Vũ Đồ" chính là không ngừng rèn luyện đột phá cực hạn của thân thể. Vũ Đồ có ba giai đoạn: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ. Sơ kỳ chính là rèn luyện Da. Trung kỳ cường hoá Lục Phủ, Ngũ Tạng. Hậu kỳ là quá trình Thay Máu. Những người dưới 18 tuổi nếu thành công thay máu thì đều có cơ hội thức tỉnh "Bản Mệnh Vũ khí" trên 18 tuổi thì cơ hội thành công xác xuất rất nhỏ, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên mọi đứa trẻ ở thế giới này từ nhỏ đều được người trong gia đình khuyến khích luyện quyền. Những gia tộc lớn đều đưa những đứa trẻ của họ đến tông môn, hoặc học viện để rèn luyện.
...
- Không có hệ thống gia thân, cũng không có gia cảnh khủng bố, ta chỉ có thể cố gắng tu luyện, ít nhất đến lúc ta 18 tuổi thành công thay máu, có cơ hội thức tỉnh "Bản Mệnh Vũ khí" trở thành cao thượng "Bản Mệnh Vũ giả" đến lúc đó cũng có một chút năng lực bảo vệ bản thân.
Thiên Vị lẩm bẩm, thở dài một hơi, cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn một chút, hắn lại tiếp tục tu luyện "Tôi Thể Quyền", đây là một quyền pháp cơ bản để hoàn thành quá trình "Vũ Đồ" tuy không phải là công pháp tốt nhất để tu luyện, nhưng đây là công pháp phổ biến nhất, mà một người bình thường như hắn có thể tu luyện.
Lại nói hắn là một người "Xuyên Việt", không phải trọng sinh, hắn là cả cơ thể xuyên qua. Kiếp trước đã qua hắn cũng muốn nhớ đến. Còn về nguyên nhân xuyên qua hắn cũng không biết. Chỉ biết là bị một thần bí không gian hút vào sau đó thì bất tỉnh. Khi tỉnh dậy thì phát hiện hắn đã ở thế giới này, hơn nữa cơ thể đã nhỏ đi hơn rất nhiều không khác gì đứa trẻ mười tuổi. Sau khi hỏi người trong thôn thì bọn họ kể lại. Hắn được trưởng thôn cứu được khi đang đi đánh cá. Hắn lúc đầu có chút sợ, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại hắn bắt đầu trở nên hưng phấn. Nghĩ lại kiếp trước mình cũng chỉ là một người bình thường, làm gì cái gì cũng không đến nơi đến chốn, hơn nữa là một người thích một cuộc sống an nhàn. Trong khi người khác không ngừng cố gắng, hắn lại chỉ ngồi trong nhà chơi điện thoại. Để rồi có khi trưởng thành hắn mới nhận ra mình đã để lại rất nhiều nối tiếc. Đa số những hối tiếc đó, đều do hắn không có cố gắng mà thành. Bây giờ có cơ hội bắt đầu lại. Hắn không muốn để lại quá nhiều hối tiếc. Dù không biết tương lai như thế nào, hắn cũng muốn cố gắng hệ sức mình. Dù thất bại hắn cũng có thể mỉm cười. Bởi vì hắn đã cố gắng hết sức rồi.
- "Đi ăn cơm trước, sau đó lại bắt đầu đọc vài quyển sách để hiểu rõ hơn về thế giới này".
Sau khi đánh vài lần "Tôi Thể Quyền" hắn đi tắm rửa để ăn sáng. Hắn là người hai kiếp nên biết khi nào dừng lại, khi nào tiếp tục. Cổ nhân từng nói " Cố quá sẽ thành quá cố" làm gì cũng phải có giới hạn của nó, luyện quyền đương nhiên rất tốt nhưng nếu luyện quá mức thì nó sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.
Tính đến lúc này thời gian hắn xuyên qua thế giới này cũng được vài tháng, cho nên kiến thức đối với thế giới này chưa biết một chút gì, may mắn là một người " xuyên việt" nên hắn rất nhanh liền học chữ của thế giới này. Bởi vì tội nghiệp tình cảnh lẻ loi của hắn. Trưởng thôn cũng không đổi hắn đi. Mà để hắn ở lại. Hơn nữa hắn rất hiểu chuyện, thường ngày dạy sớm giúp ông nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa,.. tính cách lại rất hiền lành và thật thà nên ông đối với hắn rất yêu thích. Ông lão sống một mình nên cũng muốn tìm người giúp ông một chút. Nên quyết định lưu hắn lại.
Vị trí thôn hắn ở hiện tại gọi "Hoàng Nguyệt thôn" dân ở trong thôn hầu hết là người bình thường. Trong thôn chưa từng có ai thành công thức tỉnh "Bản Mệnh Vũ khí" nên thôn không có gì đặc biệt. Người trong thôn hết sức thật thà, họ sống rất đoàn kết. Thiên Lạc thông qua tin tức trong sách cũng tìm được vài thông tin về thế giới này. Hắn trong lòng có chút chờ mong.
Hắn tắm sạch sẽ, mặc lại bộ đồ khác, hắn cảm thấy những bộ đồ ở thế giới này không khác mấy bộ đồ những nhân vật trong tiểu thuyết ở kiếp trước hắn thường xem. Khoác lên bộ cẩm bào xanh nước biển, tuy hơi cũ kỹ nhưng có đồ mặc cũng là tốt rồi.
Sau khi dùng bữa, dọn dẹp nhà cửa đâu vào đấy, hắn lấy quyển sách được hắn cất cẩn thận từ trong tủ ra ngồi chiếc ghế cạnh cây to trước nhà bắt đầu lật ra đọc.
Lúc này mặt trời cũng đã bắt đầu lên cao, chiếu sáng khắp nơi, chim hát líu lo không ngừng, đôi lúc lại nổi lên vài cơn gió. Thiên Lạc hít thở thở đều đều, lật ra từng trang sách.
Một hồi lâu hắn mới đóng cuốn sách lại, nghe tiếng ồn ào, hắn quay đầu nhìn về phía trái, những ngôi nhà đơn sơ, được làm từ gỗ mọc san sát nhau. Một đám người tay chân đầy bùn đất đang nối tiếp nhau đi. Họ là những người đi làm ruộng mới về. Lúc này trời cũng đã trưa nên họ về nghỉ trưa hồi sức, để chiều tiếp tục đi làm. Hắn nhìn một lúc thì quay đầu lại nhìn về căn nhà nhỏ trước mắt, khuôn mặt hiện lên một chút suy tư. Hắn lại tiếp tục công việc đọc sách của mình. Vài ngày trước trưởng thôn đã đi lên "Lạc Dương trấn" nên mấy hôm nay hắn đều ở một mình. Hắn kiên trì đọc hết cuốn sách mới vào nhà. Làm một chút bữa ăn cho buổi tối. Hắn lại tiếp tục luyện "Tôi Thể Quyền" đây là thói quen mà hắn đã hình thành. Hắn cứ như vậy quen thuộc với thế giới này.
Mặt trời lặn xuống, một ngày kết thúc, đêm lại đến. Thiên Vị nằm trên giường ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn về phía trần nhà, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên qua tất cả những vật cản hướng lên bầu trời rộng lớn. Trong lòng dâng lên một cảm xúc là lạ. Hắn lúc này đã thích ứng hoàn toàn với thế giới mới này. Trong lòng tràn ngập hiếu kỳ và chờ mong. Hắn mỉm cười sau đó thì khép mắt lại.
13
0
1 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
