ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Dòng sông đen

Dòng nước lạnh buốt, mạnh mẽ và tàn nhẫn, như một cái vòng kim cô siết chặt lấy Arsène khi cậu bị quăng xuống. Mặt nước đen đặc, trôi nhanh và cuồn cuộn, kéo cậu vào một thế giới khác, nơi mọi thứ như mờ dần, không còn phân biệt giữa thực tại và ảo giác. Nước thấm vào từng lỗ chân lông, lạnh buốt đến tê tái, đến mức mỗi một cơn sóng vỗ vào người đều như đâm vào tâm trí, xé toạc sự bình yên cuối cùng còn sót lại.

Những nỗ lực vươn lên của cậu dần trở nên yếu ớt. Cơ thể đã mất đi sự phối hợp, cánh tay và chân nặng nề như chì, không còn đủ sức để đẩy cậu ra khỏi dòng nước dữ dội. Cảm giác của dòng sông cứ cuốn mãi, từng vòng quay của nó như khúc dạo đầu của một ván bài không thể thắng, nơi chiến thắng duy nhất là sự đầu hàng. Mỗi lần Arsène tưởng như đã chạm tới bề mặt, một cơn sóng khác lại đánh bật cậu xuống, kéo cậu vào sâu trong lòng nước.Lạnh đến mức đến chất nước mặn chát xộc vào mũi, miệng. Cậu ho sặc sụa, nhưng nước cứ tràn vào cổ họng, đến nỗi không còn phân biệt được đâu là không khí, đâu là nước nữa.. Cậu ngậm ngùi, không còn một chút sức lực, cơ thể gần như thả trôi, để mặc cho dòng sông cuốn đi. Đôi mắt mờ dần, những đợt sóng nặng nề cứ như một lời cảnh báo không thể tránh khỏi, và cuối cùng, tất cả chỉ còn lại một sự im lặng lạ lùng, giữa làn nước tăm tối và cảm giác vô định.

.......................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................

Khi Aresene từ từ mở mắt, ánh sáng mờ ảo len lỏi qua những khe hở của cửa sổ, nhuộm màu nhạt nhòa lên không gian. Cảm giác đầu óc quay cuồng như thể mình vừa bước ra từ một cơn ác mộng dài vô tận, nhưng chẳng rõ đâu là ranh giới giữa mơ và thực. Không gian xung quanh trầm lặng, nhưng lại ngập tràn một sự hỗn loạn im lìm, như thể thời gian ở đây đã ngừng trôi, hoặc có thể chính cậu mới là người đang trôi trong dòng chảy không thể dừng lại của thế giới.

Cảm giác tê liệt và mệt mỏi bao phủ từng thớ thịt, khiến từng cử động của cậu trở nên nặng nề, lạ lẫm. Tay Aresene chạm lên vết băng gạt lạnh buốt trên trán, làn da thấm đẫm mồ hôi, nhưng không phải là mồ hôi của sức khỏe, mà là cái mồ hôi của sự tuyệt vọng và lạc lõng. Từng cơn hoảng hốt trỗi dậy trong cậu, nhớ lại cảnh tượng trước đó, nhưng tất cả như bị xóa nhòa trong màn sương mù của một trí óc rối loạn. Cậu thấy mình như một bóng ma bị bỏ quên giữa một thế giới xa lạ, nơi mọi thứ đều mờ mịt, như thể cậu vừa thoát khỏi một giấc ngủ dài mà không thể nhớ được mình đã ngủ ở đâu.

Lặng lẽ, một bóng người kiểm y tế bước đến, dáng vẻ ấy tựa như một ảo ảnh giữa không gian đen đặc. Vẻ mặt anh ta lộ rõ sự lo lắng, nhưng ánh nhìn của cậu lại chỉ như làn sương, xa vời, không thể nắm bắt. Cậu không đáp lại ngay lập tức. Lời nói của người kiểm y tế như vọng vào không gian, mơ hồ, xa vắng, như thể chúng đến từ một thế giới khác mà cậu chẳng thể với tới. Chỉ có một ánh mắt mệt mỏi, lạnh lẽo trả lời, để rồi lại chìm vào trong cái không gian âm u ấy, nơi cậu vẫn chưa thể thoát ra được.

" Thưa cậu Rostov Von Aresene cậu có thể nghe những gì tôi nói chứ "

Một cái vẩy tay nhẹ trước đôi mắt cậu của quý ngài viên kiểm ,ngài viên kiểm cứ không dừng buột cậu phải choàng ngợp một chút mới khứ hồi tĩnh lại

" Trời ạ lỗi tôi mới tĩnh lại tôi có chút choáng chút thưa ngài viên kiểm "

" Vậy là cậu đã tĩnh vậy thì tốt rồi "

Do sự choáng ảnh hưởng nhẹ qua đôi mắt nên cậu không thể thấy những gì trong phạm vi xa chút nên không rõ góc cạnh của của ngài viên kiểm .Gương mặt viên kiểm viện hiện lên với những nét khắc khổ, má hóp và cằm nhọn, dấu hiệu của một người đàn ông trung niên đã trải qua bao sóng gió. Mái tóc bạc lốm đốm, đôi mắt mờ đục nhưng vẫn ánh lên sự tinh anh. Dáng vẻ hắn toát lên sự kiên cường của một quý ông, với vẻ lạnh lùng, bình thản.

Trang phục của viên kiểm viện này được cắt may hoàn hảo, những đường chỉ may sắc bén, tỉ mỉ, mang đậm dấu ấn của thành phố Mẫu Đế. Chiếc áo choàng dài màu đen tuyền được làm từ chất liệu vải dày, ánh lên một sắc đen đặc trưng, tượng trưng cho sự quyền lực và nghiêm minh. Các chi tiết kim loại như huy hiệu, những nút thắt thẩm mỹ và các dải băng tinh tế trên ống tay áo đều toát lên sự tinh xảo, khẳng định vị trí của người mặc trong hệ thống nghiêm ngặt của thành phố. Mặc dù dáng vẻ cứng nhắc, sự chỉnh chu trong từng chi tiết lại khiến hắn tỏa ra một sự thanh tao, một quý ông kiên cường trong bộ đồ của kẻ bảo vệ trật tự.

Ngài viên kiểm ấy đi lại quầy bàn bên cạnh và rót ra li nước từ bình để sẳn của trạm xã rồi đưa tới cho cậu

" Bị ngã từ dưới sông như thế cũng là loại tình huống chả ai muốn ,nào tôi mời cậu ly nước dù gì cũng khát khô cổ họng rồi đúng chứ ? "

" à vâng cảm ơn ngài.... "

Thấy hành động của ngài viên kiểm cậu nghĩ cũng nên có ý tứ chút nên đã để mình ngồi dậy nhưng có chút chật vật do phải nằm dài nên người cậu thấy tê rồi ,nhưng có lẽ ngài kiểm viên thấy vậy đã đặt cốc nước bên cạnh và lại đỡ cậu dậy khi tấm lương dựa hẳn vào tường thì mới đó cậu có thể hoàn toàn cầm được ly nước mà uống , một ngụm rồi lại đến nhiều ngụm tiếp theo dòng nước mắt ấy chạy qua cái miệng rồi qua cổ họng làm dịu đi sự khô khóc của việc thiếu nước

Khi đã bình tĩnh được đôi chút cậu vẫn nhìn lại người kiểm viên bên cạnh và anh ta nhìn lại cũng hiểu chút

" có lẽ là cậu đã ổn được chút vậy xin phép cho tôi hỏi cậu vài câu chứ thứ cậu Rostov ? "

" à vâng xin cứ tự nhiên "

" tối hôm qua cậu có củ thể mình đã bị ngã đúng chổ nào trên sông Senn không ? "

" à là cây cầu tuyến bắt qua trung tâm thành phố mẫu đế và quận Holmes Banl thì phải thưa ngài ? "

" vậy trước đó cậu có thể kể mình đã làm gì khi dẫn đến việc ngã xuống sông Senn không ? "

" à chờ tôi chút để tôi nhớ lại chút...... "

Từng mảnh ký ức như những mảnh ghép vỡ vụn, mơ hồ mà tê tái. Trong một khoảnh khắc, hắn cảm nhận rõ ràng cái lạnh thấu xương của dòng nước xô mạnh vào người, rồi cơn tê dại lan ra khắp cơ thể. Nhưng ngay sau đó, những cảnh tượng mờ mịt lại ùa về – hắn như đang chìm vào sự mê man, mờ mịt của sự không rõ ràng. Cảm giác của việc bị đẩy xuống từ một nơi cao, rơi tự do trong cái tăm tối ấy, khiến hắn khó thở. Mọi thứ cứ quay cuồng, rồi đột ngột dừng lại. Cái cảm giác lờ đờ nửa tỉnh nửa mê như một lớp sương phủ lên ý thức, chỉ còn lại âm thanh ngắt quãng của tiếng sóng vỗ, của những giọng nói xa vắng, không thể nào rõ ràng.

" Lúc ấy là ngày hoàn thành luận đề của tôi khi xong xuôi tôi có đi ăn uống và đi uống rượu ngay sau đó....hình như là quán rượu có tên là Tiến Vong Nha thú thật với ngài tôi say qua cũng chả nhớ rõ gì đã xãy ra trong cái quán đó đâu khi tỉnh rượu một chút thì tôi đã đứng ngay giữa cầu rồi.....rồi hình như có quý ông ở đó có mời tôi uống rượu tiếp thì phải ? "

Cậu có nhớ những kí ước đấy như thể nó xa sôi tới nơi rồi những mãnh kí ước nó vụn vặt khiến cậu còn phải nửa tin nữa đùa với chính bản thân mình nhiều

" một người đàn ông khác sao ? "

Quý ngài viên kiểm tự hỏi chút như thể vừa khai thêm thông tin mới vậy

" vâng một quý ông tôi không rõ tên tuổi nghề nghiệp ông ta lắm tôi chỉ nhớ là cả hai chúng tôi chỉ nói hai ba câu nhảm nhí lắm.....rồi đột nhiên tới cuối ông ta như say lắm ạ cười như điên rồi nói mấy câu khó hiểu lắm và thế là tôi không cần nói tiếp là ngài hiểu rồi đấy ngài viên kiểm "

" vậy người đàn ông đã uống rượu cùng cậu tại cầu Senn đã đẩy ngã cậu sao thưa cậu Rostov "

"......? "

Cậu có chút nghi hoặc chút khi nghe những lời vừa rồi của ngài viên kiểm nhưng rồi cậu nhớ lại một chút về sự kiện hôm qua ấy ,quý ngài măng tô đã đút hai tay vào túi áo và không có loạt hành động gì là cố đẩy hoặc bất thình lình đẩy cậu ngã xuống dưới

" không thưa ngài....tôi không nghĩ là người đàn ông ấy đẩy tôi vì khi tôi bị ngã xuống thì ông ta vẫn đút tay vào túi áo khoác ạ "

" vậy sao thế cậu có nhận ra thấy mình bị ai đẩy xuống không ? "

" không ạ tôi chỉ ngồi hướng ra sông Senn thôi nên hoàn toàn không biết ai đẩy ngã mình phía sau cả "

" vâng tôi đã hiểu những gì cậu đã nói.... "

Nói rồi ngài viên kiểm ấy khoanh bày tay lại một bên bàn tay phải thò ra thì xoa cằm nhìn ra ngoài cửa sổ đăm chiêu

Nhìn vào cốc nước đã cạn chỉ vài nhọt nước ở dưới đáy bình ,trong đầu cậu cũng là tâm trí rối bời, những ký ức lạ lẫm và mơ hồ về cái ngày bị đẩy xuống sông như một tấm màn sương mờ đục, chực chờ che lấp tất cả. Những lời nói khó hiểu văng vẳng trong đầu, như thể chúng không phải là của người thực, mà là một cái gì đó ngoài tầm với, xa lạ. Cậu cố gắng hồi tưởng, nhưng chỉ thấy những mảng ký ức vỡ vụn, không hoàn chỉnh, như thể chúng đã bị ai đó vội vã vứt bỏ.

Một gương mặt, một khuôn mặt mơ hồ, không thể nhìn rõ ra được. Ánh sáng lờ mờ, bóng tối che khuất, và góc cạnh của ngày đó như bị dồn nén vào một khoảnh khắc không thể chạm tới. Cậu không thể xác định được ai đã đứng đó, ai đã nói những lời ấy, hay tại sao nó lại khiến mình cảm thấy không thể thoát ra.

( Xiềng xích ấy không phải từ sắt thép, mà từ chính khao khát giải thoát của ngươi – một vòng lặp bất tận giữa cái mà ngươi gọi là tự do và điều mà ngươi sợ hãi nhất: đối diện với chính bản thể mình. Phải chăng đó là thử thách hay sự trừng phạt, hay chỉ là nơi ngươi mãi là tù nhân trong giấc mơ ngươi tự dệt nên? )

Đột nhiên có một đoạn câu nói của quý ông măng tô khiến cậu nhớ rõ như in không phải là một câu chữ rời rạc mà là một đoạn câu vô cùng hoàn chỉnh cậu đâu đó có chút nhíu mày khó chịu nhiều nhưng rồi cũng tự sắp xếp lại sự tình trong đầu mình hoàn chính lại

-Không phải là một loại chuyện đáng nhớ trong đời nên mới nhớ rõ được loại chuyện ngớ ngẫn thôi sao ,sớm thôi ta cũng sẽ quên người đàn ông đấy chả làm gì cả hắn không phải là kẻ đã đẩy mình hắn và mình đều không lộ danh phận hắn sẽ chả thể làm gì được mình cả đúng rồi hắn không thể làm gì được mình cả......khoan đã sao tên viên kiểm này lại biết rõ danh phận của mình chưa kể sao hắn biết mình bị đẩy xuống chứ theo lý mà nói việc tìm thấy mình mà kết luận bị đẩy xuống mà không phải là do say rượu mà lẫm cẩm rơi xuống sao ?!

Nghĩ ra được điều này cậu toát mồ hôi lạnh sau lưng nhưng đều nuốt lại vào một ngụm nước bọt

-Không được bình tĩnh lại tạm thời đừng để lộ bất kì vẻ mặt như nhìn vào vấn đề gì cả cứ bình tĩnh ,cứ như bình thường được rồi..bình tĩnh.....bình tĩnh lại nào

" Ngài viên kiểm tôi có thể hỏi ngài câu được không ? "

Khi nói nhưng lời này để tránh sự dao động trong đầu nhất có thể cậu lựa chọn sẽ vấn động một chút qua việc lấy thêm nước ,uống và cố gắng duy chuyển cơ thể một chút có như thế mới tránh những xung đột không đáng cố trong suy nghĩ ngu ngốc của cậu

" Xin mời ngài cứ hỏi tôi sẽ trả lời "

" Tôi nhớ rằng hôm qua ngoài bộ đồ và chút ít tiền lẻ tôi không có mang theo mình thông tin chứng từ vậy vì sao ngài viên kiểm lại biết rõ tên tôi vậy ,có phải hai chúng ta từng gặp nhau qua chưa ?

Phải trái tim cậu đang đạp điện loạn rồi nhưng ánh mắt phải gán chặt vào hành động của mình có thế mới bảo toàn chút tính mạng nhỏ nhoi này

" haiza thật ra khi chúng tôi nghe báo tin là cậu bị rơi xuống sông Senn thì chúng tôi hoàn toàn không hề biết danh phận của cậu cả khi đưa vào trạm xá thì có thực tập sinh ở đây nói là có biết cậu nên chúng tôi mới biết chút chỉ là mới qua tên mà họ hàng thôi "

" vậy là ngài biết đôi chút về họ hàng nhà tôi "

" không hẳn là biết chỉ là nhà Rostov của cậu trước đầu năm trăng thần trước đã quyên góc và hộ trợ rất nhiều cho nhiều nhà thờ và cô nhi lang tại Thành Mortis Arbor và cũng tại chính quận Solis Niveus nơi đó là cố hương của tôi nên tôi có chút ấn tượng về họ nhà Rostov "

" ồ thì ra là vậy...xin lỗi ngài viên kiểm ngài là cô nhi sao ? "

Nghe được chút thông tin này từ nhiên có một tình huống kì quặc xuất hiện trong đầu khiến nó cuốn đi sự lo lắng trong trái tim của cậu

" vâng tôi không có bố mẹ từ nhỏ đến lớn là được cô nhi lang của làng nuôi sống "

Quý ngài viên kiểm nói với tông giọng không thay đổi kể cả sắc mặc của người đàn ông này cũng vậy

" à xin thứ lỗi cho tôi về sự vô lễ này "

Cậu tự thấy mặc nghẹn nước vì với phong tục văn hóa của nhà cậu việc dám nói xoáy nhưng đứa trẻ cô nhi chả khác gì là sự xúc phạm cực nặng tới tổ tiên lâu đời và đức mẹ cả

" không sao đâu tôi cũng không để ý nhiều đâu xin cậu cứ tự nhiên đi "

" vậy xin cho tôi được phép được hỏi tiếp cái người nói là biết cậu có biết thực tập xin nói tên và họ đầy đủ của cậu thì phải chạy đi gấp vì công việc ,xin hỏi liệu cậu có quen biết ai làm trong thực đạo dưỡng không ? "

" không mối quan hệ của tôi cũng không rộng thế còn là một thực tập sinh làm trong thực tập sinh làm trong thực đạo dưỡng tôi e là không "

Tựa hồ trong lòng cậu cũng không ít dao động cậu vẫn còn đang cảnh giác nhiều với vị viên kiểm này chuyện gì có thể nói thì nói và nếu có thể càng ít thông tin thì sẽ tốt hơn nhiều hay vì trơ hết ra không phải là cậu hạn hẹp quan hệ và đối tượng mà có thể nhận biết cậu đang thực tập ở thực đảo dưỡng và công tác tại vị trí trạm xá khả năng cao đó là Felt người quen của cậu Cậu chỉ thoáng nghĩ đến việc chia sẻ, nhưng ý tưởng ấy tắt ngấm trước khi kịp thành hình. Không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác mơ hồ rằng những bí mật này không thuộc về ai

" vậy sao ? "

Người viên kiểm nhìn cậu với anh mắt khá đăm chiêu ,cậu thì đâu đó đã có chút chãy mồ hô tay rồi

" à cái này xin hỏi tôi có thể hỏi quý thân của người báo tin được không nếu không có người này e rằng tôi cũng không có ở đây để có dịp nói chuyện với ngài rồi "

Nói rồi cậu để vài phần khuôn mặt mình hả lỏng đôi chút mong muốn có thể xin được một ít thông tin cửa người báo tin này

" Thật xin lỗi cậu rồi nhưng theo quy định của cục báo chính và trật tự chúng tôi không quyền được phép để lộ bất kì thông tin nào của quý thân bất kể là loại trường hợp tốt như trường hợp của cậu Rostov đi chăng nửa vậy nên mong cậu cảm phiền dùm cho "

Nghe được những lời này cậu cũng chỉ biết tiết một chút vì ít nhất vị quý thân này mà không báo thì đúng thật là cậu đã không có quyền được phép nằm đầy mà có khi lại là một thi thể bị chết đuối dưới sông Senn rồi

" đành vậy dù gì có nhiều loại thông tin có thể xảy ra cũng có thể ảnh hưởng đến người báo tin ,vậy phiền ngài nếu có gặp vị quý thân ấy xin hãy giúp tôi hay lời cảm ơn đến người đó dùm nhé

Đột nhiên nhịp chuông trên tháp đồng hồ trung tâm vang lên " BENG - BENG - BENG - BENG - BENG........"

Theo đó tiếng chuông vọng lại từ trung tâm thành phố báo hiệu cho một ngày nửa sáng đã tới nó vang theo từng nhịp

" ôi chao đã đến ngày nửa sáng cũng trể rồi tôi có việc xin phép được quay về cuộc báo chính một chuyến ,cậu Rostov à xin cậu hãy cứ ở lại đây nghĩ ngơi đi nhé "

Khi nghe tiếng chuông vọng lại từ nơi xa sôi đấy người kiểm viên nhanh chóng chính trang lại trang phục và lấy chiếc nón quai của một viên kiểm đã được để sản trên bàn đựng đấy

" Vậy thì tôi xin phép "

Người đàn ông ấy đặt nón viên kiểm lên ngực và chào theo kiểu của một quý ông tiêu chuẩn ,và khi chào xong ông ta đội nón lên đầu và thuần thuận rời đi nhanh chóng

Khi người đã rời đi trái tim cậu như nhẹ bớt đi một phần cậu nhẹ nhàng đặt mình lại chiếc giường của trạm xá liên tực thở ra thở vào một cách không ngoai và hình như là quá mệt cậu đã thiếp đôi mắt mình lại tận hưởng làn gió thu đông phả vào người

" hôm nay là cái ngày gì thế này đen đủi quá rồi đi....... "

....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................

Thời gian ở trạm xá trôi qua như những cơn gió mùa đông lạnh lẽo len lỏi qua khung cửa sổ, từng khoảnh khắc kéo dài đến kỳ lạ. Lúc Aresene tỉnh dậy, ánh sáng trong phòng đã mang sắc chiều tà, nhạt nhòa và mờ ảo như chính ký ức của cậu về sự việc hôm đó. Một viên kiểm bước vào, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt lộ vẻ khắc khổ nhưng từng cử động đều đầy sự tỉ mỉ. Ông kiểm tra vết thương của cậu mà chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

‘Không có gì đáng lo,’ giọng nói của ông ta trầm và ngắn gọn, tựa như tiếng đóng cửa. ‘Nhưng cậu sẽ cần ở lại đây thêm hai ngày để đảm bảo.’

Lời nói ấy như chốt hạ một án lệ. Hai ngày tại trạm xá là khoảng thời gian đủ để Aresene cảm nhận được sự xa lạ trong từng chi tiết. Những bước chân vội vã ngoài hành lang, tiếng thở dài của ai đó phía giường bên cạnh, hay ánh mắt tò mò mà vài người bệnh nhìn cậu – tất cả như gợi lên một nỗi cô độc vô hình.

Tiền trạm phí ngốn sạch những đồng bạc cuối cùng trong túi cậu. Khi đưa chúng ra, Aresene không khỏi cảm giác như đang trao đi một phần bản thân mình, nhỏ bé và trần trụi.

Tới ngày xuất viện cậu được trả lại đồng phục và một tờ hóa đơn nợ từ trạm xá ,định bụng là sẽ mặc vào đồ cũ thì tự nhiên không hẹn mà tới một đạp mạnh vào cánh cửa

" Hoza chúc mừng em dai đã xuất viện trước tuần lễ thánh Misaklvon Sen nào vô tay thôi "

Thế là một trận hoan hỉ vô tay từ hai cặp đôi hàng xóm bên nhà ,cậu đứng ngay giường cũng phải ngẫn ngơ nhiều về sự xuất hiện không báo trước ,cô gái cá tính Felt ấy đi lại chổ đứng của Aresene và nhìn ngó bốn phương tam bế cậu

" Cũng tàm tạm đấy nhưng sắc mặt vẫn thiếu sức sống quá nhé "

"..... "

" sao thế "

thấy vẽ mặt trơ ra của Aresene điều này cũng thay đổi không ít qua sự nhận biết Felt ,Frank cũng đi lại trên tay anh là bộ trang phục cũng áo khoác ngoài mới mang lên cho Aresene thấy vẻ mặt thất thần thế Frank đặt bộ đồ lại trên giường ,đi lại bên cạnh Felt hỏi cậu

" sao vậy không khỏe chổ nào sao "

" à không ,hình như không có gì đâu sao tới đây vôi vậy ít nhất là cũng nên báo tôi tiếng chứ "

" làm vậy thì chán lắm không phải trực tiếp làm vậy mới thu được chút biểu cảm của cậu à "

Vừa nói vừa làm cô đan tay tạo ra hình chữ nhật rồi chiếu vào mặt của Aresene

" Lắm việc..... "

" Cậu làm xong thủ tục xin ra trạm chưa ? "

" Mới làm xong và nguốn khá nhiều tiền đấy "

Vừa nghĩ tới mặt cậu đã sĩ ra vì đã bị vưa hết tiền ,vừa thu thêm vẻ mặt sau cứ đạp cửa đấy Felt lại cười thêm một qua biểu cảm của trạng sinh bị vơ hết tiền

" Thôi chuyện gì đáng kể thì cứ cho qua đi đây ,cầm lấy mà thay đồ đi rồi ra ngoài ăn uống một chuyến ,à còn nửa khi cậu còn trên trạm xá khá nhiều thư được gửi tới cậu đấy "

Frank đẩy qua bộ đồ treo móc qua cho cậu ,và tiển thể lấy ra từ túi áo tầm 4 xấp thư được gửi tới đã được buộc chặt dây lại

" Cảm ơn cậu rồi Frank "

Nếu đã có thể vào nhà cậu mà lấy được một bộ đồ sạch sẽ và lấy đựo thư thuận lợi thế này khảng định là đã giúp cậu không ít rồi tự nhiên trong lòng cậu cảm thấy có chút đắc tội với hai người trước mắt ,định bụng sau tuần lêc thánh Misaklvo Sen sẽ đải hai người họ một bửa ăn ,và cứ như đọc được trong người cậu Frank liền cười đẹp mã và nói

" vậy đãi lại hai đứa tớ tại nhà Tiên gia nhé "

" đúng đẩy phải là bửa ngon đó "

" à ừm......"

Cảm thấy mình bị gài cậu chỉ biết cười nhép mép với hai con cáo trước mặt mình ,sau khi trò chuyện được một lát hai vị uyên ương đấy ra ngoài để cậu thay đồ cậu bỏ qua bộ đồ cũ và mặc ai dè ai đó tinh tế đến mực con mang thêm cả quần trong cho cậu ,nhìn thôi mà cậu chỉ cảm thấy ớn lạnh đâu đó sự sợ hãi vì chả biết nhà mình thành cái động cười cho hai con cáo già đó bao lâu rồi

Thôi tự nhụ mình trong đầu cậu cố mặc vào đồ mình sắp xếp lại đồ của trạm xá và các vật dụng đã dùng qua để lại chổ cũ sắp xếp đồ và cất vào vali kể cả những bức thư mà cậu đoán số người đã gửi cho cậu .Rời khởi trạm xá cùng với Frank và Felt .Ba người họ vẫn tấp nập nói chuyện không ít chuyện họ hàng huyên về những chuyện đã qua trong cuộc sống lâu lâu là nói sâu đã xéo những ông sếp ,đồng bạn đáng ghét mà cậu gần như ấn tượng nhất là Felt hoàn toàn có rất nhiều loại câu chuyện cảm nhận và khiếu kể chuyển cao hứng của cô nằng là hoàn toàn hay khiến cả hai người đi cùng đều không ít lần cười ôm bụng rồi .Câu chuyện của ba người cứ không dừng lại một phút nào cả kể cảo khi là vào quán ,xuống chợ và trở về tới phòng trọ

Về đến căn phòng trọ nhỏ, cậu đẩy cửa vào, mùi ẩm mốc xộc lên như nhắc nhở rằng thế giới bên ngoài chẳng hề dừng lại trong những ngày cậu vắng mặt. Cậu kiếm trong học tử bát đèn dầu lấy hộp diêm mà quẹt lên vài đừng bật ra tia lửa nhỏ và châm nó lên bổng chống không gian tối đen nay phát sáng đôi chút tia vàng nhỏ của lửa .Nhà cửa của cậu đâu đó cũng đã có chút sạch sẽ không còn quần sao vứt lung tũng hay bụi bám vào sàn ghế hay bàn là mấy không khí trong phòng có chút thoải mái có lẽ một phần cậu nhìn thấy có hai ba bình thảo điền hợp đặt nơi góc nhà khiến nó át đi mùi mốc meo của căn nhà. Nhưng tất cả điều đó trở thành những tiểu tiết mờ nhạt trong mắt Aresene.

Cậu bỏ áo khoác ngoài và ném lên bàn thả lóng áo ra và chạy đến bàn làm việc nhìn quanh đôi chút trừ căn nhà thì chỉ được căn phòng này là có tính bảo tồn vẫn y nguyên không bị đụng vào ,nhưng trong đó cũng để đôi chút một chai thảo điền hợp tự làm của Felt vẫn giống như ngoài phòng khách và phòng ngủ nó rất dễ chịu và sảng khoái và khi để ý một chút cậu để ý có dòng nhắn được xé ra từ giấy da dê đã vò nát trong đó là đoạn nhắn nhỏ của cả hai người ghi là cậu phải biết ăn ở cho sạch sẽ ,có cái ghi là nếu còn thấy cảnh bừa bộn này sẽ tống tiền cậu tới 1 bảng

" ăn cướp giữa chợ hay gì "

Nhìn quanh được lát thì anh bỏ đi về lại căn phòng ngủ và lấy cây đèn dầu lên tháp sáng tiếp nơi phòng ngủ

Cậu thả mình xuống giường, cảm nhận sự lún xuống của tấm đệm cũ kỹ dưới lưng. Đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề cùng cơn đau âm ỉ trên cơ thể. Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh dòng sông cuộn chảy lại ùa về trong tâm trí, rõ ràng đến mức cậu có thể cảm nhận cả cái lạnh buốt thấu xương và áp lực kinh hoàng khi dòng nước nhấn chìm.

Không chỉ dòng nước, mà còn cả ánh mắt mờ nhòe ấy – một ánh mắt mà cậu không tài nào định hình được khuôn mặt của nó. Những lời nói văng vẳng bên tai, mơ hồ nhưng sắc lạnh, khiến cậu rùng mình. Một cảm giác bất an lan tỏa khắp cơ thể, như thể có điều gì đó lớn hơn và nguy hiểm hơn đang ẩn giấu sau cái đêm định mệnh kia.

- Chó má nó tại sao mình vẫn còn nhớ tới nó làm gì chứ mình không chết mà đang nằm đây mà khỉ thật

Loại bỏ những những suy nghĩ rắc rối đấy cậu lấy ra từ chiếc vali của mình là những xấp thử đã để trong đó cậu lấy từng cái một và cầm tới một phong thư tráng đầu tiên không nhìn cũng là rõ đầy là của giáo sư gửi tới cậu dùng qua loại giấy da dê mà cách xếp bao thư không được khéo mấy thì chỉ có thể là thầy của cậu thôi

Gửi trò Rostov Von Aresene

Thời gian trôi qua nhanh quá, kỳ nghỉ lễ sắp đến rồi. Ta hy vọng em đã có những tiến triển nhất định với công trình lý thuyết mà chúng ta đã trao đổi trong thời gian qua .Học thì học, nhưng nghỉ ngơi cũng là quyền lợi, em đừng vì mấy trang giấy mà bỏ bê cuộc đời nhé.

Thầy nhắc thế thôi, chứ cũng hiểu rõ tính cách em. Cái kiểu "nước tới chân mới nhảy" thì chẳng lạ gì. Nhưng đừng để đến khi nước ngập tới cổ rồi mới chạy tới gõ cửa thầy/cô đòi cứu nhé! (Cứu lần nữa chắc tốn nửa đời người của thầy.Nhân kỳ nghỉ này, tranh thủ nghỉ ngơi mà tái tạo năng lượng đi, nhưng nhớ đừng quên cái mục tiêu mà cả hai thầy trò đã bàn bạc. Chút tinh thần trách nhiệm sẽ khiến kỳ nghỉ của em bớt nhạt và thầy/cô cũng bớt đau đầu.Cuối cùng, thầy chỉ nhắn thêm một điều: Sống sao cho vừa học vừa chơi, đừng để đời chỉ toàn sách vở. À, mà cũng đừng chơi quá lố, không lại thành ra sau nghỉ lễ chỉ còn nước chui vào trạm xá (hoặc gọi thầy giải cứu lần nữa).

Thân, gửi thằng trò hối ha

Đọc xong tự nhiên cậu chỉ thấy mếu máo vô cùng về ông thầy với cái tính mà anh không thể đề cao nỗi những học thức và năng lực của vị hiến pháp sư này là rất lớn trông tháp vosgaron này học giả lâu đời được nhiều người coi trọng

-Mình vẫn chả hiểu tại sao lại bái được ông ta để thành trò ngoan đấy

Tiếp theo đó cậu lấy ra tiếp một phong thư nửa nó được in cỏ lau khổ được nhấn chung sáp đỏ mang trượng cờ phất của nhà Rostov khả năng cao người gửi có thể là mẹ của cậu hoặc em trai cậu ,cây phong thư được sếp chỉnh tể sau đọc dưới cuối phong thư có ghi tên Rostov Doam Lucia Drusilla đó là tên mẹ của cậu nhìn nét chữ tinh tế và gọn ngàng cũng phần nào cũng đủ rõ đó là bà

Gửi con trai thân yêu của Rostov Von Aresene

Con trai yêu quý nhất của mẹ,

Thời gian trôi qua thật nhanh con nhỉ ?, thoáng chốc đã gần đến tuần lễ thánh Misaklov Sen.Thật khó để mẹ diễn tả hết niềm thương nhớ khi viết những dòng này gửi tới con. Kể từ ngày con rời nhà, mẹ vẫn thường tự hỏi không biết con trai mẹ giờ đây thế nào, có khỏe mạnh, có an vui hay không. Biết bao lần, mẹ định đặt bút viết ngay, nhưng lại không thể tìm được những từ ngữ đủ để nói hết lòng mình.

Những ngày qua, nhà mình vẫn yên ổn, nhưng không thể phủ nhận sự trống vắng khi thiếu bóng dáng của con. Giana ngày càng trưởng thành và ra dáng một quý cô tao nhã rồi đấy con biết không ,Giana dạo này siêng năng hơn hẳn, con bé tập chơi đàn harpsichord và đôi lần nghịch ngợm bắt chước dáng vẻ của con. Mỗi khi nghe thấy tiếng đàn vấp váp ấy, mẹ lại bất giác mỉm cười và nghĩ về những ngày xưa, khi cả nhà cùng nhau thưởng trà trong căn phòng đầy tiếng cười. Đúng rồi con bé còn chăm chỉ học hỏi và bắt đầu tập làm những món ăn mà con từng yêu thích. Món bánh hạnh nhân ngày xưa giờ đã thơm hơn, mềm hơn, nhưng mẹ tin rằng Giana vẫn đang đợi một lời nhận xét từ con khi con trở về. Jame của con cũng không kém cạnh đâu nhé thằng bé từ ngày học thêm và cách quản lí phân chia đất và được quản Chamsli khen ngợi nhiệt tình vì độ tuổi còn nhỏ mà lém lĩnh và lĩnh hoạt qua công vụ tài chính gia đình lắm đấy ,cha con còn định cho thằng bé đi theo cha trong dự án nâng cấp đô thị lãnh địa trong năm trăng thần lần này để Jame có thể học hỏi thêm nhiều hơn lắm đấy .Con phải nhớ về khen hai em của con đó nhé Aresene . À còn cha con thì bận rộn với công vụ của gia đình, nhưng đôi mắt ông luôn ánh lên niềm hy vọng khi nhắc đến ngày con trai mình quay về, không chỉ là một cậu bé, mà là một người đàn ông trưởng thành, mạnh mẽ và bản lĩnh.

Công việc ở lãnh địa những ngày này cũng dồn dập hơn, nhất là khi tuần lễ thánh Misaklov Sen đang đến gần. Đây là thời điểm cả vùng đất dừng lại, cúi mình trước ký ức của những bậc tổ tiên vĩ đại để nhớ về tới những công lao sự hi sinh đổ máu và cũng là tri ân những người đã dựng xây nên tất cả. Nhà chính đang nhộn nhịp chuẩn bị, từ lễ phục cho đến bàn tiệc. Người dân dưới làng mỗi ngày đều lên phụ giúp, nhưng trong lòng mẹ, vẫn luôn có một khoảng trống chỉ có thể lấp đầy khi con trở về.

Con trai à, mẹ thật lòng mong được tự mình đến đón con trong dịp lễ này. Nhưng trọng trách với gia đình và lãnh địa buộc mẹ phải ở lại để chu toàn mọi việc. Mẹ không muốn để con phải chờ đợi quá lâu, nên đã sắp xếp phó quản gia Durcker Vibias tới đón con thay mẹ. Durcker là con trai của đầu bếp Hamel đấy ta phải nó thằng bé này rất đáng tin cậy trong nhiều chuyện công vụ của gia đình ta lắm , hiểu rõ từng con đường, từng lối mòn của vùng đất này, nên con có thể an tâm mà trở về cùng với Durcker.

Hãy thu xếp những gì cần thiết và chuẩn bị sẵn sàng để lên đường. Nhà của chúng ta luôn mở cửa, luôn là nơi chờ đợi con, bất kể thời gian hay hoàn cảnh. Mẹ biết rằng hành trình của con không hề dễ dàng, nhưng mẹ tin vào sự mạnh mẽ và thông minh mà con luôn mang theo mình. Mẹ cũng rất mong chờ giây phút được ôm con vào lòng, nghe con kể về những trải nghiệm trong thời gian qua.

Đừng quên rằng, bất kể con đang ở đâu, trong lòng mẹ, con luôn là niềm tự hào lớn nhất. Mẹ mong chờ từng ngày được thấy con bước qua cánh cổng nhà chính, trở về nơi con thuộc về.

Hẹn gặp con thật sớm. Con trai của mẹ, hãy luôn nhớ rằng mẹ yêu con nhiều đến nhường nào. Mong rằng ngày đoàn viên của nhà ta sẽ sớm tới

Mẹ yêu của con, Rostov Doam Ven Lucia Drusilla

Tâm thứ cũng không được gọi quá ngắn cũng là không quá dài lướt qua từng dòng chữ, một cảm giác lặng lẽ nhưng nặng nề len lỏi trong lòng. Những con chữ mực đen hiện lên rõ ràng trên giấy, mang theo giọng điệu quen thuộc của mẹ—ấm áp, mực thước, và đâu đó như nhắc nhở anh về một phần đời mà giờ đây chỉ còn là ký ức mơ hồ.

Những câu chuyện vụn vặt về gia đình, những lời xin lỗi vì sự vắng mặt, tất cả được gói gọn trong thứ tình cảm dịu dàng nhưng không kém phần xa cách. Anh đọc, từng chữ như hòa lẫn vào không gian yên tĩnh quanh mình, để lại một dư âm nhẹ nhàng, không hẳn vui cũng chẳng quá buồn.

Khi mẹ nhắc đến lễ thánh Misaklov Sen và việc không thể tự mình đón anh, Aresene chỉ khẽ gật đầu, như đã đoán trước điều đó. Những lời nhắn gửi, dặn dò của mẹ mang đầy tính trách nhiệm, khiến anh thấy rõ vai trò của mình, nhưng không làm lay động vẻ ngoài điềm tĩnh mà anh đã tự dựng lên từ lâu.Lá thư kết lại bằng lời chào thân tình của mẹ, và như một phản xạ, anh siết nhẹ tờ giấy trong tay. Không có gì bất thường trong lời lẽ của mẹ, nhưng chính sự bình thường ấy lại khơi dậy một thứ gì đó khó diễn tả—như một làn gió thoảng qua, vừa đủ để khiến anh dừng lại, nhưng không đủ mạnh để làm anh quay đầu.

Aresene đặt lá thư xuống, đôi mắt nhìn xa xăm trên trần nhà . Anh không thở dài, cũng chẳng bật cười. Chỉ là một thoáng im lặng kéo dài, như để lòng anh tự tìm cách cất những cảm giác ấy vào nơi chúng thuộc về đâu đó thoảng qua hương thơm của thảo điện hợp làm diệu đi phần nào đó tâm trí dữ đội đấy hôm nay có lec không phải là ngày gì quá bận rộn nhưng nó vẫn là ngày bào mòn tấm trí và thể lực của anh .Anh cần phải ngủ đó là những gì anh có thể nghĩ mặc dù chưa đến giờ tối còn đang trong giờ nửa tối nhưng anh không quan tâm hôm nay chả có việc gì để có thể làm nửa anh lười biếng đó là những gì có thể phản biển

Đôi mí mắt anh đã khép hờ lại cậu nhanh ta tắt đi ngọn đèn dầu còn lại trong phòng và để mặc cho căn nhà tối ,đâu đó có lẽ sẽ có ít khoảng sáng lợt qua khe cửa và cửa sổ nhưng cậu không quan tâm lắm một mực để mình chìm vào giất ngủ tối và sâu nhất .Thĩnh thoảng trong con mơ ấy anh sẽ lại thấy người đàn ông góc cạnh chả rồi đấy mơ tới cái cách ông ta cười quái dị với bầu trời đêm và ánh trăng tỏa sáng đó ,mơ tới cái cách bản thân mình bị đẩy xuống dòng nước lạnh thấu sâu không đêm xểu của dòng sông Senn

8

1

2 tuần trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.